"Vị khách đến từ không gian" nằm ở vị trí đắc địa trên phố buôn bán ở cửa Đông, là một quán lẩu nổi tiếng với dịch vụ chất lượng cao, chi phí bình quân đầu người hơn 800 tệ, điều kiện khá tốt.
Lệ Hiên vừa bước vào cửa đã cảm thán ngay: "Khí thế quá, mọi người lại đổi phong cách rồi sao?"
Người phục vụ đi theo phía trước hướng dẫn họ ngồi vào chỗ, lịch sự mỉm cười: "Đúng vậy, bạn học, ở đây chúng tôi thay đổi trang trí của quán theo mùa, luôn mang tới sự mới mẻ, nhưng bạn cứ yên tâm về hương vị, lúc nào cũng ngon như thường!"
Hứa Tiếu Nhiên nghe vậy cười ra tiếng: "Anh Hiên, bao lâu rồi cậu không tới quán thế, ba cậu thật sự không cho cậu tiền sinh hoạt hả?"
Lệ Hiên trừng mắt nhìn cô ấy: "Hết chuyện rồi hay sao mà nói chuyện đó, chẳng phải kỳ thi tháng lần trước tớ thi tạch đó à, rớt năm hạng, ba tớ trừ của tớ năm nghìn tệ, lòng đau như cắt vậy.
"
Từ Chi Mạn cười mãi không ngừng được.
Cô ấy cười đến mức khiến Lệ Hiên thấy tuyệt vọng không còn gì để lưu luyến.
Hứa Tiếu Nhiên cười đến đau cả bụng đau: "Thật sự là! Chú ấy ra tay dứt khoát quá.
"
Quách Minh Huy không tán thành lắc đầu: "Chẳng phải cậu ta tự tìm đường chết ư, đêm trước khi thi đã bảo cậu ta đừng chơi game nữa, cậu ta lại càng chơi càng hăng, ăn gà ăn gà, ha ha, bây giờ cậu ta có thể tha hồ đói bụng ăn gà rồi.
"
Tâm tình Lệ Hiên rất nặng nề, đặt mông ngồi trên ghế sô pha ngay sát cửa sổ: "Anh Huy, cậu cũng phiền chẳng khác gì Hứa Tiếu Nhiên, cứ chèn ép tớ thế, có phải là anh em không đấy hả?" Quách Minh Huy ra hiệu cho nhân viên phục vụ tới chỗ họ gọi món: "Vì là anh em tốt nên mới nói thẳng với cậu, nếu như là người dưng nước lã không quen biết, tớ đã chẳng thèm phí lời làm gì.
"
Nhân viên phục vụ mỉm cười đưa iPad tới, Quách Minh Huy lại thẳng tay đưa cho Tần Từ đang ngồi xem điện thoại trả lời tin nhắn ở phía đối diện: "Từ nữ sinh trước đi, Tần Từ, cậu muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi nhé.
"
Tần Từ ngẩng đầu lên, cất điện thoại vào cặp sách màu xanh lam, cảm kích cười cười với Quách Minh Huy, nhận lấy iPad, lật xem thực đơn điện tử một lúc, tùy ý gọi hai món chay, sau đó lại chuyển cho Từ Chi Mạn bên cạnh.
Từ Chi Mạn kinh ngạc nói: "Măng tây, cà rốt? Từ ơi, cậu là thỏ sao, hai ngày nay tốn bao nhiêu công sức như thế, chỉ bắt anh Huy trả có hai đĩa rau xanh?"
Lệ Hiên chậc chậc chép miệng, ánh mắt toát lên vẻ hóng hớt nhiều chuyện, không có ý tốt nhìn qua nhìn lại giữa Tần Từ và Quách Minh Huy, trên mặt lộ ra nụ cười ăn dưa: "Tần Từ, không phải cậu đau lòng cho túi tiền của anh Huy, muốn tiết kiệm tiền cho anh Huy đấy chứ?"
Nghe thấy thế, đầu Quách Minh Huy nóng ran lên, ra sức kiềm chế niềm vui sướng tràn ngập, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Tần Từ.
Có thật là vậy thông?
Tần Từ bị cue, trong tiếng cười xấu xa của mọi người, cô xua tay lia lịa: "Không phải, dạ dày của tớ nhỏ, buổi trưa ăn nhiều rồi, vẫn còn chưa tiêu hóa hết!"
Cô thấy mọi người không tin, lại nói: "Ăn bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu, lãng phí rất đáng xấu hổ đó, hơn nữa, không phải mọi người còn gọi tiếp à? Chẳng lẽ các cậu gọi món xong lại không cho tớ ăn cùng sao?"
"Ha ha ha, cậu cứ ăn hết mình, ăn càng nhiều thì anh Huy càng vui vẻ!" Lệ Hiên nói lời mang theo ẩn ý.
Một nữ sinh và một nam sinh khác cũng đồng thời nhìn về phía Quách Minh Huy.
"Đương nhiên là vui vẻ rồi, tớ là nhóm trưởng, các cậu vui thì mặt mũi tớ cũng được vẻ vang, dạo này có vẻ như Lệ Hiên đã đói đến sợ rồi nhỉ, nghe thấy đồ ăn là kích động ngay.
" Quách Minh Huy cười gượng, làm như vô tình hắng giọng một tiếng với Lệ Hiên, sắc mặt xen lẫn vẻ cảnh cáo: "Lệ Hiên, cậu câm miệng đi, tuần sau đừng có ăn chùa cơm của tớ nữa!"
Trong nháy mắt, Lệ Hiên giống như bị điểm trúng tử huyệt, không dám nói tiếng nào nữa, lui về tựa vào thành ghế sô pha, thức thời ngậm miệng lại.
Để trả nợ bên ngoài tháng trước, cậu ta còn đang mượn Quách Minh Huy năm nghìn tệ, hơn nữa, chút tiền ăn tuần sau đã tiêu xài hết từ lâu, phải nhờ Quách Minh Huy giúp đỡ lấp đầy cái bụng.
Đợi đến khi tất cả mọi người đặt đồ xong, nồi uyên ương được bưng lên, đồ ăn đầy đủ, Quách Minh Huy không đổi sắc mặt hỏi Tần Từ đang đeo tạp dề: "Tần Từ, sao số đồng phục học sinh cậu mặc chiều nay lại lớn hơn buổi sáng nhiều thế?"
Tần Từ nghe vậy thì sửng sốt, trong đại não hiện lên những hồi ức kỳ quái.
"Chuyện này! " Sắc mặt cô ửng đỏ, bàn tay dời ra sau lưng nhanh chóng buộc dây tạp dề, nhỏ giọng khẽ nói dối một câu: "Cuối tuần về nhà dọn dẹp, không chú ý, không cẩn thận mang lẫn đồ anh trai tớ ở bên trong! Trưa nay thay quần áo mới phát hiện ra! "
Quách Minh Huy thở phào nhẹ nhõm: À, ra là như vậy, thế thì tốt rồi, còn tưởng là có bạn trai chứ?
Vì điều này mà cậu ta đã mất tinh thần suốt cả buổi chiều.
Cậu ta sáng tỏ thông suốt, trưng ra vẻ mặt tươi cười đứng dậy giúp các nữ sinh ủ bát đũa, rót đồ uống, mắt nhìn những người khác, mà lời lại nói với Tần Từ: "Cậu xem đầu óc tớ này, quên mất anh trai cậu cũng tốt nghiệp trung học phụ thuộc!"
Hứa Tiếu Nhiên ồn ào: "Anh Huy, cậu vừa nhắc tới anh Lục Tranh, điện thoại của tớ đã hưng phấn đến mức suýt rớt vào nước lẩu rồi!"
Từ Chi Mạn phụ họa: "Phải đó, cái tên Lục Tranh cũng chạm đến điểm hưng phấn của tớ! "
Quách Minh Huy: "! "
Hình như cậu ta không đề cập đến tên tuổi gì mà nhỉ?
Lệ Hiên không thèm che giấu biểu cảm ghét bỏ: "Hai người các cậu, làm ơn lau nước miếng giùm, đến mức đó sao?"
Đến mức đó chứ, đương nhiên là đến rồi!