Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi



Đoàn người đi ra cửa xuống lầu, Quách Minh Huy đi bên cạnh Tần Từ, một cao một thấp đi rất sát nhau.


Thời tiết giữa hè, màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa, phố buôn bán sầm uất vẫn đông người đến người đi như trước.


Bước đến một khúc rẽ, Quách Minh Huy vẫn nhíu mày nãy giờ rốt cuộc cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Tiểu Từ, có một chuyện tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu.

"

Tần Từ ngẩng đầu: "Chuyện gì vậy?"

Quách Minh Huy nhìn thẳng vào gương mặt xinh xắn của cô, hỏng rồi, mỗi một ánh mắt lại khiến tim cậu ta rung động một lần.


Cổ họng cậu ta không tự chủ được mà trở nên khô khốc: "Lục Tranh, là anh trai ruột của cậu sao?"

Một người họ Lục, một người họ Tần, vẻ ngoài nét mặt cũng không giống nhau.


Cậu ta đã luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.


Cô thành thật lắc đầu: "Không phải! "

Quả nhiên, trong lòng Quách Minh Huy cực kỳ khó chịu.


Cậu ta khinh thường bản thân nghi thần nghi quỷ, bụng dạ rõ là hẹp hòi, sao mà còn ghen với cả anh trai của cô nữa chứ?

Thảm thương.

Cậu ta thầm mắng mình hai câu.


Cô tiếp tục: "Nhưng trong lòng tớ, anh ấy còn thân thiết hơn anh trai ruột của tớ.

"

Quách Minh Huy càng buồn bực hơn, cậu ta mím môi, lựa chọn im lặng không nói gì, lẳng lặng đi cùng cô một quãng đường, ra tới tận đầu phố.



Tần Từ dừng lại, nói lời tạm biệt với cậu ta trước: "Cảm ơn lớp phó học tập đã dẫn chúng tớ ra ngoài cải thiện bữa ăn, tớ về trước đây.

"

Quách Minh Huy kìm nén mà tự giễu: "Tớ có làm gì đâu.

"

Tần Từ: "Lớp phó học tập khiêm tốn quá.

"

Quách Minh Huy cảm thấy thật thất bại, cô toàn nói với cậu ta những lời khách sáo, vì sao cô chưa bao giờ gọi cậu ta là anh Huy giống như những người khác trong nhóm chứ?

Lúc nào cũng khách khí gọi cậu ta là lớp phó học tập.


Cô luôn có thái độ như vậy với bất kỳ nam sinh nào trong lớp, nhìn thì có vẻ thân thiết ôn hòa, thật ra lại là tránh xa người ta nghìn dặm, không cho bất cứ ai cơ hội.


Cậu ta thở dài: "Gần tám giờ rồi, để tớ đưa cậu về ký túc xá.

"

Tần Từ lắc đầu: "Không cần đâu, tự tớ về được.


Quách Minh Huy vẫn kiên trì: "Tớ đưa cậu đi.

"

"Thật sự không cần đâu, lớp phó học tập.

" Tần Từ thẳng thắn nói: "Tớ phải đến phòng làm việc của anh trai một chuyến trước đã.

"

Quách Minh Huy vẫn có bản năng bài xích với người anh trai kia của cô: "Để cậu đi qua đó một mình thì tớ không yên tâm.

"


Tần Từ khóc không ra nước mắt: "Lớp phó, tớ không phải học sinh tiểu học, trên đường này chỗ nào cũng có người! "

Trong lòng Quách Minh Huy cũng biết bây giờ mà cứ lải nhải mãi thì rất nhàm chán, theo đuổi nữ sinh, mặt trơ trán bóng ép buộc người ta là điều tối kỵ, nhưng cậu ta không kiểm soát được tâm ý của mình: "Để tớ đưa cậu đi.

"

Tần Từ không thể lay chuyển nổi cậu ta, có chút đau đầu.


Quách Minh Huy đưa cô đến cửa Muôn vàn thiết kế.


Tầng một của phòng làm việc vẫn sáng đèn, tầng hai không kéo rèm cửa sổ, trong phòng ngủ tối đen như mực.


Anh trai nói tối nay phòng làm việc liên hoan, dựa theo lệ thường, lúc này hẳn là bọn họ đang họp, mở buổi tổng hợp rút kinh nghiệm* cuối tháng.


(*) Nguyên văn là "Phục bàn" (复盘): Từ dùng trong các môn cờ, chỉ việc bày lại bàn cờ sau ván đấu để suy xét nước đi, ưu, nhược điểm, rút kinh nghiệm khi gặp những nước cờ tương tự.


Tần Từ vẫy tay với Quách Minh Huy: "Lớp phó học tập, cậu cũng trở về sớm đi, cảm ơn cậu đã đưa tớ về, ngày mai gặp nhé.

"

"Được, ngày mai gặp.

"

Ánh mắt Quách Minh Huy toát ra vẻ luyến tiếc, mãi đến khi bóng lưng thanh tú của cô đã đi qua cánh cửa kính, cậu ta vẫn còn đứng dưới ánh trăng, thật lâu sau vẫn chưa rời đi.


Tiếng chuông mang màu sắc cổ xưa của trường học vang lên, đã tròn 8 giờ tối.

Tần Từ lấy hai tay đẩy cửa kính ra, trong phòng im ắng, không hề giống bình thường.


"Xem ra cậu đẹp trai đó cũng không tệ lắm, bạn học à?"

Đột nhiên, một giọng nói của nữ sinh vọng đến từ phía sau máy pha cà phê trong góc, hù cho Tần Từ giật mình.



"Chị Linda! "

Linda Triệu mặc một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt, tóc buộc cao, để lộ vầng trán đầy đặn, tay cô ấy còn cầm một chiếc cốc có quai màu xám trơn, cà phê thủ công vừa mới pha còn đang bốc hơi nghi ngút.


Ly cà phê kia là do Tần Từ mua về tặng Lục Tranh trong một lần đi dạo phố, lúc đó anh không mấy để ý, còn chê bai cô không có gu thẩm mỹ, nhưng không biết vì sao lại vẫn dùng.


"Vừa mới mời em ăn cơm xong, lại đưa em đến tận nhà, cậu nhóc rất nhiệt tình.

"

Tầm mắt Linda Triệu vẫn đang ngó ra ngoài cửa.


Tần Từ lo cô ấy hiểu lầm: "Chị Linda, không phải như chị nghĩ đâu, cậu ấy là lớp phó học tập của lớp chúng em, là nhóm trưởng của nhóm em đó.

"

Linda bày ra vẻ mặt "đừng giải thích, chị hiểu hết mà", chậm rãi mở miệng: "Nhớ năm đó Phương Trạch Thành theo đuổi chị, lần nào cũng kiên trì đưa đến tận cửa ký túc xá, chị vào đến nơi rồi anh ấy vẫn còn không nỡ đi! Giống hệt cậu nhóc này! Tiểu Từ, chị nói với em, không sai được đậu, cậu ta có ý đồ không an phận với em đó.

"

Con gái hóng hớt nhiều chuyện, chẳng có ai ngăn cản được.


Tần Từ muốn nói lại thôi.


"Đừng có mà không tin.

" Linda dẫn cô đến phòng họp: "Nhóm em có bao nhiêu bạn học nữ?"

"Ba người.

" Cô nhẹ giọng trả lời.


Tiếng giày cao gót của Linda trên mặt đất lưu lại mỗi nơi họ đi qua.


"Vậy thì đúng rồi, ba người đó, vậy thì sao cậu ta lại chỉ đưa một mình Tiểu Từ nhà chúng ta về thế?"

Cửa phòng họp bị đẩy ra, mọi người đều ở đây.


Ngồi trước chiếc bàn vuông, người đàn ông anh tuấn áo trắng quần đen đang dựa lưng vào ghế chính giữa, thấy Tần Từ đi vào, ánh mắt vốn thờ ơ hờ hững lập tức trở nên bình tĩnh, dừng lại trên gương mặt, trên người cô.



Lục Tranh nhướng mày hỏi: "Ba gì cơ?"

Tần Từ cắn cắn môi, không dám nhìn anh, không hiểu sao lại thấy chột dạ.


"Sếp, chúc mừng bé cưng nhà cậu có thêm một người hâm mộ.

" Linda đặt ly cà phê xuống trước mặt boss, trêu chọc nói: "Bé cưng được nhóc điển trai kia đưa đến tận cửa, lúc ở 'Vị khách đến từ không gian' còn chưa quan sát mặt mũi cậu ta hẳn hoi, vừa rồi mới nhìn kỹ hơn chút, trai đẹp trẻ tuổi này nhìn cũng không tệ! "

Lục Tranh nghe thấy thế thì nhíu mày, ánh mắt tập trung lên người Tần Từ đứng bên cửa, giọng nói trầm thấp: "Em thích kiểu người như cậu ta à?"

"Không, không, không, không! " Đầu óc Tần Từ rối loạn, không chút nghĩ ngợi lắc đầu thật mạnh mất một lúc: "Không có hứng thú, một chút hứng thú cũng không có, chỉ là bạn học bình thường! "

"Lên tầng trước đi.

" Lục Tranh không có biểu cảm gì, đôi mắt đen láy nhìn sâu thăm thẳm, chăm chú đến mức trong lòng Tần Từ run lên sợ hãi, anh nói: "Chỗ anh phải mất hai mươi phút nữa mới kết thúc, em đi ăn chút hoa quả trước đi.

"

Bạn trai của Linda Triệu, Phương Trạch Thành nhướng mày: "Tối nay Tiểu Từ ở lại công ty sao?"

Ánh mắt Lục Tranh lạnh lùng đảo qua, mặt không đổi sắc, hơi thở trên người trở nên mạnh mẽ áp đảo: "Có ý kiến gì à?"

"Không có.

" Phương Trạch Thành bị tư thế của anh xử đẹp trong nháy mắt, vội ho khan một tiếng, biết rõ người kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: "Hoàn toàn không có!"

Ầy, thật sự đã bị thao túng cực mạnh.


Đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với sếp được.


"Anh, em lên lầu trước nhé.

" Tần Từ nhỏ giọng nói.


"Ừm.

" Lục Tranh gật đầu, không nhìn cô nữa.


Tần Từ ngoan ngoãn cười cười với các đàn anh khóa trên cao lớn đẹp trai khác đang ngồi trước bàn làm việc, sau đó lễ phép rời đi khép cửa lại, rón rén chạy lên lầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận