"Alo.”
Lục Tranh duỗi đôi chân dài, trần truồng bước xuống giường nghe điện thoại.
Cơ thể trắng nõn mềm mại của Tần Từ nằm thẳng trên giường, hai bắp đùi đau nhức, cô mơ hồ mở mắt ra, nhìn thân hình cao lớn trần trụi của người đàn ông.
Cô thở hắt, ngượng ngùng nhấc một góc chăn lên che mặt.
Lục Tranh nhếch môi.
Vật nhỏ giấu đầu hở đuôi.
"Tiểu Tranh, dì đây.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, lời nói toàn sự nịnh nọt.
Lục Tranh đi vào phòng tắm, một tay vắt khô khăn nóng rồi đi ra, ánh mắt tối sầm: “Chuyện gì?”
“Tần Từ có ở chỗ con à?”
Lục Tranh ngồi ở bên giường, chậm rãi lau vết bẩn trên bụng Tần Từ, vẻ mặt lạnh lùng: “Ừ.”
Lý Nhiễm cười xấu hổ: “Vậy sao con bé không trả lời điện thoại của dì?”
“Điện thoại đang sạc.” Lục Tranh không khỏi buồn bực, giọng điệu không kiên nhẫn: “Còn chuyện gì nữa?”
“Ê ê ê, Tiểu Tranh, con đừng cúp máy.” Lý Nhiễm sốt ruột, tông giọng cao hơn mấy phần: “Mấy ngày nay Tuấn Tuấn không chịu ngủ, cứ nhất quyết muốn tới ở chỗ con, có nói gì cũng không nghe! Con xem, không thì mai dì đưa nó đến chỗ con, đúng lúc bổ túc bài tập cho nó.
Kỳ thi lần này điểm toán với văn của nó cũng tạm còn tiếng anh thì tụt dốc, được có hạng hai toàn quốc, thành tích không ra làm sao cả...”
Lục Tranh nhíu mày, mặt mày xám xịt, ngắt lời người đàn bà đang lải nhải ở đầu dây bên kia: “Không có hứng thú.”
Khóe môi Lý Nhiễm co giật, miễn cưỡng mỉm cười: “Tuấn Tuấn nghe lời anh chị hơn, dì làm mẹ nhưng không làm được gì nó, Tiểu Tranh à...”
Lục Tranh lười nói nhảm với cô ta, nhíu mày cúp máy.
Bụng được khăn nóng lau sạch sẽ, Lục Tranh đi giặt phơi khăn lên.
Anh xốc góc chăn đang che người cô, nhéo mặt cô: “Giả làm đà điểu à?”
Hơi thở người đàn ông nóng bỏng phả lên mi tâm cô, trái tim Tần Từ đập loạn.
Cô ngó trái cũng không được mà ngó phải cũng không xong, chỉ có thể ngượng ngùng cười: “Anh, ai gọi thế?”
Nghe giọng điệu kia, hình như lúc nãy anh không vui cho lắm.
Lục Tranh hôn lên lông mi, chóp mũi, môi, cần cổ của cô, bàn tay thì xoa nắn bộ ngực căng đầy, cánh tay giữ thắt lưng cô, cả hai lật người lại.
Cả người cô lọt thỏm trong ngực anh, bàn tay cũng bị người ta khống chế đưa xuống cầm lấy dương vật của anh.
Dương vật cứng rắn đang ngủ đông trong đám lông đen thùi, giờ đây đang giật nảy trong bàn tay cô.
Tần Từ chớp chớp mắt, hai má đỏ bừng.
Cô miệng đắng lưỡi khô, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên.
Nhìn cái cằm thon gọn của anh, dò hỏi: “Anh...!anh còn muốn...!nữa hả?”
Lục Tranh nhấc một chân non mềm của cô đặt lên eo anh, trầm giọng nói: “Anh muốn.”
Tần Từ sợ hãi run rẩy.
Lục Tranh nhẹ nhàng xoa đôi chân đỏ rực của cô, cắn vào tai cô, ánh mắt nóng rực, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Còn em, em có muốn anh trai không?”
Tần Từ sửng sốt một hồi, ánh mắt mơ hồ, lẩm bẩm: "Anh, hôm nay anh đã làm hai lần rồi...!Nếu làm thường xuyên có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không?"
"Giải tỏa sinh lý bình thường thôi mà.” Người đàn ông vùi đầu vào giữa ngực cô, vừa nói vừa phả hơi nóng hổi khiến cô vừa nóng vừa ngứa ngáy: “Không làm mới không khỏe.”
Tần Từ cắn môi: “Ồ...!em không biết.”
Lục Tranh nhấc hông, ánh mắt đen tuyền nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Chỉ hai lần thôi mà sao tính là nhiều được?”
Dương vật trong tay cô gái càng căng trướng nóng hổi, Tần Từ cúi đầu, xấu hổ không nói gì.
Một tay Lục Tranh cầm lấy bộ ngực mềm mại ấm áp của cô, xoa nắn, ấn cô vào lòng.
Mặt Tần Từ kề cận nơi trái tim anh đang đập.
Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay cô gái này biểu hiện không tệ.
Lục Tranh đắp chăn cho cô, khẽ hôn lên môi cô.
Hạ thân căng trướng khó ngủ, Lục Tranh không còn cách nào khác, chỉ có thể đọc thầm giá trị quan trong chủ nghĩa xã hội khoa học.
Anh bắt buộc chính mình nhắm mắt lại.
Không nghĩ đến âm đạo ấm áp ướt át của cô.
Cánh hoa hồng phấn.
Cặp vú có thể nhét dương vật.
Không nghĩ nữa.
“Không làm phiền em nữa, ngủ đi.”
Trong bóng tối, anh khàn giọng nói.