Hai anh em dẫn theo cậu nhóc, ba người cùng đi vào siêu thị.
Ngoại hình trác tuyệt và cách ăn mặc độc đáo của bọn họ vô cùng đáng chú ý, những khách hàng đi qua liên tiếp ném tới những ánh mắt kinh diễm.
Thanh niên đang mặc đồng phục của học viện máy tính A siêu cấp nổi tiếng, thiếu nữ mặc một thân đồng phục màu xanh trắng đan xen thoải mái thanh tân của trường trung học phụ thuộc, cậu nhóc ở giữa hai người lại mặc đồng phục tiểu học thực hành.
Ba người đều bước ra từ một số trường học trọng điểm trong thành phố.
Đại học A và tiểu học thực hành được gọi là Thanh Hoa Bắc Đại của thành phố A, là một cái nôi đào tạo anh tài nổi bật, có tiếng khó thi vào.
Cho nên, có thể nghĩ, bọn họ không chỉ có dung mạo hơn người mà trí lực cũng rất không tầm thường.
Có hai cô bé học đại học chạy tới muốn xin thông tin liên hệ của Lục Tranh, chưa đợi Lục Tranh nói cái gì, Lục Trầm Tuấn đã nghiêm trang từ chối, giọng điệu rất không khách khí: “Xin lỗi, em đã có chị dâu rồi, đi nhanh đi, các chị không nên lãng phí thời gian nữa.
”
Hai cô gái rất là xấu hổ, Tần Từ cũng bị bộ dáng Lục Trầm Tuấn nói thẳng không nể nang ai làm cho mồ hôi tuôn như mưa, cô vội vàng lấy tay che miệng em trai lại, để ngừa cậu lại độc miệng.
Tần Từ cười cười nhìn hai chị gái xinh đẹp trang điểm thời thượng tràn ngập thiện ý, ý tứ là không cần so đo với trẻ con!
Có lẽ là bởi vì nguyên tắc đồng tính khắc nhau, khác phái hút nhau, hai cô gái hoàn toàn không để ý tới Tần Từ, trong đó có một cô gái đeo băng đô màu đỏ quấn cao tóc quăn chủ động ra tay, quyến rũ tiến đến trước mặt Lục Tranh.
“Anh đẹp trai, em là Bùi Na học khoa tiếng Anh của đại học C, người quen đều gọi em là Na Na.
” Cô ta giơ tay cuốn tóc dài có cuộn sóng như rong biển, hếch mũi về phía bên cạnh: “Hiện tại em đang độc thân, anh có tiện trao đổi số điện thoại không?”
Lục Tranh lúc này đang xem cua ở khu thủy sản còn tươi hay không, anh phản cảm giương mắt, lạnh lùng liếc nhìn cô gái tự tin kiêu ngạo trước mắt: “Không nghe thấy em tôi nói sao?”
Bùi Na ngẩn ngơ, liếc mắt nhìn cậu bé một cái, đối phương lại đang khoanh tay ôm ngực quay mặt đi, không thèm nhìn cô ta, trào phúng hừ một tiếng.
Bùi Na mặt đỏ tai hồng, âm thầm nói với bản thân, không nên chấp nhặt với trẻ trâu, ánh mắt trần trụi của cô ta dính trên mặt Lục Tranh, vẫn xác nhận lại mà chưa từ bỏ ý định: “Anh đẹp trai thực sự có bạn gái rồi sao?”
Lục Tranh đeo bao tay, không coi ai ra gì mà chọn hai con cua hoàng đế đang bị trói gô từ trong hồ nước, nhân viên bán hàng nhiệt tình đi cân hàng, đóng gói, tổng cộng là bảy ký rưỡi.
Sắc mặt Bùi Na trắng bệch, cô ta lớn như vậy rồi, từ trước đến nay đều được yêu thương cưng chiều, còn chưa có người con trai nào dám lơ đẹp cô ta, không bận tâm đến cảm nhận của cô ta như thế.
Đáng chết, chỉ tại những chàng trai cô ta từng quen chưa ai có khí chất lạnh như băng sương của anh, cô ta rất thích, cho nên cô ta nhịn phần bất mãn và nhục nhã kia xuống, quyết tâm muốn tán đổ anh.
Cô ta nặn ra nụ cười vô cùng mê người, ý đồ ngăn cơn sóng dữ, làm anh hồi tâm chuyển ý: “Anh đẹp trai, bình thường cũng không phải không ai theo đuổi tôi, Bùi Na tôi là…”
“Tìm người khác đi.
” Lục Tranh tháo bao tay xuống, tự động xem nhẹ ánh mắt cực nóng chung quanh, giọng nói lạnh như băng: “Cô không phải kiểu tôi thích.
”
Dứt lời, chàng trai dáng người đĩnh bạt rộng lớn đã đẩy xe mua sắm sang khu rau dưa, Tần Từ kéo theo Lục Trầm Tuấn đuổi theo, cũng không rảnh dừng lại ở khu hàng tươi sống, ở đó chỉ còn hai cô gái đang thất hồn lạc phách.
Ba người thu hoạch được một xe mua sắm tràn đầy, Tần Từ thích ăn ngọt nên chỉ mua hai cái bánh bông lan bơ và một hộp kẹo cầu vồng, Lục Trầm Tuấn không mua gì cả, những món đồ chơi cấp thấp ở siêu thị căn bản không lọt được vào mắt cậu.
Nhân viên thu ngân là một cô nàng xinh đẹp đầu hai mươi, Lục Tranh theo thói quen đặt xe mua sắm ở quầy tính tiền như bình thường.
Ngũ quan tuấn mỹ, hình dáng mặt hoàn mỹ, tóc ngắn không loạn chút nào, toàn bộ đều giống như tác phẩm nghệ thuật thượng đế đã bỏ biết bao công sức tạo ra.
Nhân viên thu ngân chỉ liếc mắt nhìn một cái đã chìm sâu vào, đỏ mặt trong chốc lát.
Không dám nhìn thẳng vào người tỏa ra hào quang làm chói sáng xung quanh, cô ấy rũ mắt nhẹ giọng hỏi: “Tổng cộng là 2000 tám tệ, anh quẹt thẻ hay trả kiểu khác?”
Lục Tranh ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ.
Lục Trầm Tuấn đang nắm tay Tần Từ chờ anh ở cửa, tầm mắt anh liếc xung quanh, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía bên trái giá mua sắm, tùy tay lấy ba hộp “áo mưa” kích cỡ siêu to, bảo nhân viên thu ngân cùng tính tiền.
“Bao nhiêu tiền?”
Nhân viên thu ngân khó khăn dùng máy rà quét hộp áo mưa trên cùng, tay run cầm cập, cô ấy lắp bắp nhỏ giọng hỏi: “Thưa ngài, tổng cộng 3000 mốt tệ, ngài có thẻ hội viên không?”
“Không có.
” Lục Tranh lấy ra một tấm thẻ từ cái ví màu đen, đưa cho cô ấy, giọng nói trầm thấp: “Quẹt thẻ.
”