Bảy tuổi, là những năm tháng non nớt cỡ nào, giống như mặt trời vừa mới nhú lên, đã có bao nhiêu người vì cuộc sống bôn ba vất vả mà đêm về nằm mơ, nguyện vứt bỏ tiền tài quanh thân chỉ để trở về những ngày tháng vô ưu vô lo đó.
Lục Trầm Tuấn lại hoàn toàn không giống vậy, thân thể nhỏ bé của ông cụ non như cậu căn bản không dung được ý chí bồng bột của cậu.
Cậu mãnh liệt chờ mong được lớn lên, dục tốc bất đạt cũng được, tốt nhất giờ này khắc này, lập tức trở nên cao, trở nên cường tráng, giống như anh trai vậy!
Vì thế cậu đồng ý sống ít đi 5 năm, thậm chí mười năm!
Nhưng mà, một lời của Lục Tranh đánh nát mộng đẹp của cậu.
Đúng vậy, hiện thực quá bi ai, cậu đang nằm mơ.
Tim Lục Trầm Tuấn đột nhiên đau như bị dao đâm, cậu phát điên mà rít gào: “Không! Chị cũng muốn gả cho em!”
Tần Từ sắp bị hai anh em ăn nói lung tung bức điên rồi.
Tốn nhiều tâm tư như vậy, quan hệ của bọn họ thật vất vả mới hòa hoãn được như bây giờ.
Lục Trầm Tuấn không muốn xa rời Lục Tranh, Lục Tranh cũng không hề cực độ bài xích đứa em trai cùng cha khác mẹ này như trước.
Quan hệ anh em tương đối hài hòa, ví như buổi chiều hôm nay, bọn họ còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, có chung kẻ địch ở siêu thị.
Khi Lục Tranh nói chuyện cho Tuấn Tuấn, bảo vệ cậu lúc ấy, Tần Từ là người vui mừng khôn xiết hơn ai hết.
Đây mới là người một nhà nè!
Bắt đầu từ năm bảy tuổi cô đến nhà họ Lục, Lục Tranh đã thành người thân duy nhất trên đời này của cô.
Từ nay về sau, còn có Tuấn Tuấn.
Thế giới nội tâm của cô lại có thêm chút ấm áp, đầy đặn hơn một chút.
Địa vị của anh trai và Tuấn Tuấn trong lòng cô đều không thể thiếu.
Cô chắc chắn không hy vọng, bởi vì một lời nói vui đùa trong miệng một đứa bé không thể ảnh hưởng tới cục diện mà làm quan hệ hai anh em lại thêm xa cách.
“Anh trai, làm ơn, anh đừng dọa em ấy.
” Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thẳng vào hai mắt đen như mực của Lục Tranh.
Ánh mắt Lục Tranh sắc bén, vẻ mặt lộ ra vẻ hung ác hiếm thấy.
Tần Từ bị anh hù, dời mắt, lúng túng trong nháy mắt.
Biết không làm gì được anh, cũng không dám ra yêu cầu gì với anh, chỉ phải đi khuyên người nhỏ.
Lục Trầm Tuấn ngồi xổm trên mặt đất, bị đánh cho tơi bời, che mặt khóc thút thít, hình tượng cao lãnh đã xây dựng nhiều năm cũng không cần nữa.
Tần Từ thở dài, ôm lấy thân mình run rẩy của cậu, vuốt ve phía sau lưng câu, nhẹ giọng dỗ cậu: “Đồ ngốc, nghe lời, không khóc không khóc.
”
Lục Trầm Tuấn thuận thế vùi mặt vào ngực cô, đáng thương khụt khịt: “Chị ơi.
.
Chị không yêu em sao?”
Tần Từ lấy giấy vệ sinh cho cậu lau nước mắt: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, em mãi mãi là em trai của chị, chị và anh trai đều rất yêu em.
”
Không phải.
Không giống nhau.
Lông mi thật dài của Lục Trầm Tuấn rũ xuống, che lại hai tròng mắt mất đi thần thái.
Chị đang trả lời cậu cho có lệ, tình yêu giữa người nhà với lại tình yêu nam nữ cậu nói hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
“Lục Trầm Tuấn.
” Con ngươi hẹp dài của Lục Tranh hơi nheo lại, thân hình cao lớn tỏa ra hơi thở nguy hiểm khắp nơi, anh nhìn từ trên cao xuống, cảnh cáo: “Em tốt nhất nên một vừa hai phải thôi.
”
Lục Tranh quá rõ ràng cậu đang diễn cái trò quỷ gì.
Người là thần đồng chỉ số thông minh 140, 4 tuổi đã bắt đầu học Toán Olympic, lại có thể giải sai một đề toán lớp hai đến trăm ngàn chỗ hở.
Tất cả mọi người biết tuổi tác cậu nhỏ, khen cậu thông minh, lại không rõ ràng thật ra lòng dạ cậu đã sâu đến nhường nào.
Hiện giờ lòng Tư Mã Chiêu, bụng dạ khó lường.
Lục Trầm Tuấn nghe vậy đứng lên, cậu hít sâu, hốc mắt phiếm hồng: “Anh trai, em nghĩ kỹ rồi, em không phản đối anh và chị ở bên nhau nữa, đúng vậy, những người đàn ông khác bên ngoài đều kém anh một đầu ngón tay.
”
Lục Tranh lười mở miệng, đạm mạc liếc cậu.
Ánh mắt Lục Trầm Tuấn mát lạnh, khuôn mặt kiên định, hít mũi xong lại nói: “Có lẽ em không thể đuổi kịp và vượt qua anh, em không trách anh xem thường em, nhưng em chắc chắn sẽ không từ bỏ chị.
Anh chờ xem, em sẽ không ngừng nỗ lực, một ngày nào đó, em cũng muốn chị làm người phụ nữ của em!”
Tần Từ ho mạnh một tiếng, trừng lớn mắt, trong lòng đột nhiên hẫng một nhịp!
Làm người phụ nữ của em???
Chuyện quỷ quái gì thế?????
Lời thề son sắt như thế lại phát ra từ miệng một bé trai mới bảy tuổi, không có chừng mực, không có giới hạn, vô cùng không ăn khớp với nhau, cô quả thực không tin vào lỗ tai của mình.
Đêm nay cọng dây thần kinh nào của Tuấn Tuấn lắp sai rồi?
Khí chất quanh thân Lục Tranh thành thục cường thế, giống mây đen nặng nề áp xuống, bức cho người ta thở không nổi.
“Được, mười năm sau em lại đến xếp hàng.
”
Tần Từ ngạc nhiên.
Cái gì?