Tiếng chuông kết thúc tiết học đầu tiên vang lên, Tần Từ đặt cả hai tay lên bàn, mệt mỏi khép hai mắt lại, gục đầu xuống bàn để chợp mắt một chút.
Bên tai ồn ào náo động, các bạn học đang xì xà xì xào nói chuyện.
Từ Chi Mạn và Hứa Tiếu Nhiên là một cặp bạn thân, đi đâu cũng có nhau.
Hai người vừa đi về từ nhà vệ sinh, tò mò tiến lại gần Tần Từ để hỏi rõ tại sao cô đến trễ, đồng thời cũng muốn tám về anh trai của cô.
Tuy nhiên, lại phát hiện Tần Từ đã chìm vào giấc ngủ mơ mộng trong tích tắc.
Cả hai trợn mắt há hốc mồm, thầm thì: "Hôm nay làm sao Tần Từ vừa đến trễ vừa ngủ gật thế này? Tớ không nhìn nhầm chứ, mới chỉ kết thúc tiết học đầu tiên mà?"
Quách Minh Huy đang đứng trên bục giảng, phát bài kiểm tra môn ngữ văn cho các nhóm.
Ánh mắt của cậu ta lạnh lẽo quét qua họ.
Hứa Tiếu Nhiên nắm chặt tay Từ Chi Mạn, kéo nhẹ, né xa ba bước mà lui về phía hành lang, nói: "Đồ cuồng bảo vệ vợ, cứ lo sợ chúng tôi làm phiền đến người trong lòng, có phải ánh mắt của anh Minh Huy đang muốn giết người không?"
Từ Chi Mạn hạ giọng xuống: "Từ sáng tự học anh Huy đã không vào trạng thái.
Cả nửa tiết vừa rồi đều nhìn chằm chằm Tần Từ, với tư cách là bạn cùng bàn của cậu ta, tôi chưa từng thấy cậu ta thất thần đến mức này.
Trong mười phút đầu tiên của tiết Toán, cậu ta lại lật sách tiếng Anh, mà còn chỉ lật đến trang mục lục, suốt cả tiết đều lơ đãng, thực sự không thể tin nổi!"
"Sức mạnh của tình yêu đúng là không thể khinh thường, Tần Từ vừa xuất hiện, cậu ta đã ngay lập tức có sức sống, phấn chấn hẳn lên."
"Chậc chậc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
Cả hai nhìn về phía Tần Từ đang ngủ say, ngầm hiểu, nhìn nhau cười.
Quách Minh Huy phát xong bài thi của các bạn cùng lớp, trong tay chỉ còn lại hai tờ, cậu ta đi ngang qua người Tần Từ, vuốt phẳng bài thi, đặt trên một chồng sách thật dày trước mặt bàn cô.
Mùa hè nóng, ngoài cửa sổ có gió nhẹ thổi vào, cửa sổ phía nam phía bắc đều mở rộng, cậu ta cầm lấy hộp bút của mình chặn cho bài thi của cô.
Ánh mắt không tự giác dừng ở trên mặt Tần Từ, lông mi cô dài mà cong, cái miệng nhỏ anh đào khẽ nhếch, lộ ra một phần hàm răng trắng như tuyết.
Ánh mắt Quách Minh Huy nóng lên, cả người khó chịu khắc chế bản năng dục vọng của thân thể, tâm sự cậu ta nặng nề trở lại chỗ ngồi của mình.
Bởi vì tư thế nghiêng đầu ngủ của cô, dấu hôn đều đã bị tóc dài che khuất.
Nhưng tâm tư Quách Minh Huy vẫn đặt hết lên chuyện đó, không ngừng phóng đại, lăn qua lộn lại mà nhấm nuốt, suy luận.
Nghi thần nghi quỷ, lo âu quằn quại, cả tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Là ai? Người trong lớp sao?
Không thể nào.
Hôm nay trong trường còn ai xin nghỉ?
Đêm hôm qua cô đã ở đâu? Qua đêm cùng một người đàn ông?
Trong khi cậu ta cứ lo lắng, suy đoán lung tung, Lệ Hiên ôm quả bóng rổ hấp tấp trở về từ sân bóng rổ.
Lệ Hiên là học sinh giỏi thể thao, gần đây đội bóng rổ của cậu ta có trận đấu với các lớp cao hơn, nên cậu ta đang tận dụng mọi thứ, tập luyện không để sót giây phút nào, cực kỳ chăm chỉ.
Lệ Hiên mồ hôi đầm đìa hỏi cậu ta: "Anh Huy, sao cậu không tập luyện? Cần có cậu hỗ trợ đấy!"
"Đừng làm phiền tôi, không cần phải nói nhiều đâu." Quách Minh Huy không khách khí mà thấp giọng la mắng: "Nói nhỏ đi, không thấy người ta đang ngủ à?"
"Ồ, chỉ có vợ cậu là quý giá." Lệ Hiên ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh duy nhất trong lớp đang ngủ, mặt mày uể oải.
Vẻ mặt cậu ta cà lơ phất phơ, tay cầm chai nước khoáng Bách Tuất Sơn Băng, tầm vóc cao ráo toàn thân toát ra hơi nóng, ngồi chéo chân phía sau Quách Minh Huy, mở nắp chai định sẽ uống phà phà để giải khát.
Quách Minh Huy liếc cậu ta một cái, không khách khí nói: "Đưa cho tôi."
Lệ Hiên dừng lại, nhất thời không hiểu ý cậu ta: "Không phải cậu là người không bao giờ chạm vào đồ người khác đã chạm qua sao?"
Quách Minh Huy giật lấy chai nước, mở nắp rồi nghiêng đầu uống hết hai hớp lớn rồi mới ném lại cho cậu ta, giọng điệu cực kỳ khó chịu: "Không liên quan đến cậu."
"Chết tiệt, anh Huy, hôm nay cậu thật là u uất!" Lệ Hiên híp híp mắt, chỉ vào Tần Từ đang nằm ngủ trên bàn, trêu chọc cậu ta: "Có chuyện gì không ổn sao, lại vì cô ấy à?"
"Ai cần cậu quản." Ánh mắt Quách Minh Huy u ám, cậu ta ngồi xuống, lấy ra một tờ 100 tệ từ trong túi áo, cũng không thèm quay đầu lại mà ném cho Lệ Hiên: "Cậu tự mua thêm một chai đi."
"Được thôi, có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ." Lệ Hiên thiếu tiền nên im miệng, đứng dậy rồi đi đến bên cạnh điều hòa để hưởng gió lạnh.