Tần Từ một lòng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Quách Minh Huy.
Quách Minh Huy thì đang sinh dục vọng, cũng không đề phòng cô chút nào, không ngờ Tần Từ sẽ hạ thủ đoạn tàn nhẫn.
Cô ra đòn trúng chính xác vào điểm yếu của cậu ta.
"Aaaa!!"
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng trong cả lớp học, trong một khoảnh khắc, Quách Minh Huy vò đầu bứt cổ, ôm lấy phần dưới cơ thể rồi khom lưng xuống.
"Đau..." Nỗi đau khiến khuôn mặt điển trai của cậu ta bị méo mó thành hình dạng khó coi.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Tần Từ cả kinh, vội vàng đẩy cậu ta ra xa, run rẩy mở cửa chạy ra ngoài.
Cô ôm mặt, nước mắt trào ra trong hoảng loạn, chạy như điên về phía khuôn viên đại học.
Cô không quay đầu lại một lần nào.
Chạy ra khỏi khu vực trung học, giữa khu trung học và đại học còn có một cánh cổng trường nữa.
Tần Từ mặc đồng phục của trường trung học phụ thuộc, tóc dài hỗn độn, hai mắt đẫm lệ, lao đến cổng trường.
Bảo vệ dáng vẻ hùng hậu bước ra từ phòng bảo vệ, gọi cô dừng rồi ngăn cô lại ngoài cổng.
Ông ta nhìn chằm chằm vào bảng tên và số lớp trên đồng phục của cô, ánh mắt thể hiện sự lo lắng nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng: "Cô bé, cháu là học sinh của lớp 11-5 của trường trung học phụ thuộc phải không?"
Tần Từ nắm chặt gấu áo, rũ đầu gật gật đầu.
Bảo vệ đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhăn mặt hỏi: "Bây giờ là tiết thứ hai, sao cháu lại chạy đến khu đại học? Trốn học à?"
"Cháu không trốn học!" Tần Từ lo sợ ông ta sẽ gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, mà giáo viên chủ nhiệm lại là cậu của Quách Minh Huy…
Cô đột nhiên lắc đầu, nước mắt rơi xuống không ngừng, giọng nói khàn khàn: "Cháu đã xin phép thầy cô..."
Bảo vệ ân cần đưa cho cô vài tờ giấy vệ sinh, ra dấu bảo cô lau nước mắt: "Cháu đừng khóc."
Tần Từ cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình: "Chú ơi, cho cháu vào được không, cháu đến đây tìm người."
Khu đại học không nghiêm ngặt như khi trung học, học sinh đi vào đi ra hàng ngày không cần phải quẹt thẻ học sinh.
Công việc hàng ngày của bảo vệ chủ yếu là quản lý các phương tiện di chuyển và thiết bị giám sát, cũng như hỏi những người có vẻ đáng nghi khi cần.
Ông ta hỏi: "Tìm ai?"
"Cháu tìm anh trai cháu." Tần Từ lau nước mắt, mắt đỏ hoe.
Bảo vệ cũng không dám trực tiếp để cô đi vào, dù sao cô vẫn là học sinh của trường trung học phụ thuộc, còn có vẻ như đang trong tình trạng bị người khác bắt nạt.
Ông ta không nói gì thêm, cũng không tiện can thiệp quá nhiều vào chuyện của cô.
Ông ta mở miệng: "Gọi điện thoại cho anh trai cháu, bảo anh ấy đến đây đón cháu ngay đi."
Chỉ khi ông ta nhìn thấy anh trai của cô mới có thể để cô đi vào.
Sau đó ông ta cũng phải xác nhận lại với khu trung học.
Lúc này Tần Từ mới phát hiện ra, cô không biết mình để điện thoại ở đâu mất rồi, túi quần trống rỗng.
Bảo vệ đưa điện thoại cho cô: "Dùng điện thoại của chú, cháu có nhớ số không?"
"Cảm ơn, cháu có nhớ." Cô hít một hơi sâu, vẫn còn sợ hãi, tay run run nhập dãy số đã khắc sâu trong trái tim mình vào.
Có lẽ do số lạ gọi đến, bị bên kia coi như cuộc gọi quấy rối, không nhận cuộc gọi ngay.
Tiếng "tút tút" vọng vào tai, vô cùng dài lâu, đến mức cô cảm thấy như đã trải qua một thế kỷ, sắc mặt của Tần Từ càng lúc càng tái nhợt.
Cô cắn môi, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nếu anh trai cô không bắt máy thì sao?
Điện thoại cũ của chị Linda đã bị mất cắp, cô ấy vừa mới đổi một cái mới cách đây vài ngày.
Hơn nữa, cô còn thường nói chuyện với chị Linda qua mạng nên không nhớ số điện thoại của chị ấy.
Phải làm sao đây?
Phải làm sao đây?!
Chính trong lúc cô đang lo lắng, cầm điện thoại trong tâm trạng không yên, cuộc gọi cuối cùng cũng kết nối.
"Alo, tôi là Lục Tranh." Giọng nói đầy sức quyến rũ lười biếng vang lên, khí định thần nhàn, có một cỗ sức mạnh làm người ta cảm thấy an tâm.
Anh lật trang sách to mình đang đọc, ánh mắt dịch chuyển qua các dòng chữ, nhẹ nhàng hỏi: "Ai vậy?"