Một cô gái xinh đẹp được chăm sóc rất tốt, mặc một bộ váy ngủ màu trắng cùng với mái tóc dài đen nhánh rối tung, đôi chân để trần, đứng trên sân thượng ở tầng cao nhất của biệt thự.
Cô ấy hờ hững ngước nhìn bầu trời đêm rất lâu rồi bất chợt nhắm mắt, nghiêng người đầy dứt khoát, nhảy xuống từ trên cao.
Như một chiếc lá tàn rơi rụng, rơi xuống miền đất hư không vô tận.
Vết máu loang lổ, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Lục Tranh, khi đó mới chỉ là cậu bé mấy tuổi, đang luyện đàn hết lần này đến lần khác cùng với giáo viên dương cầm trong phòng đàn.
Trên tường treo một bức họa của Van Gogh - “Đêm đầy sao”, đó là bức họa mà mẹ cậu thích nhất.
Trên đó vẽ bầu trời đêm tĩnh lặng, vì sao giăng kín lấp lánh trên bầu trời đêm, tinh tú rơi xuống sống Rona, rất nhẹ nhàng, mặt nước nhấp nhô.
Đầu ngón tay của cậu nhảy múa trên khóa đàn đen trắng, ánh mắt trẻ thơ nhìn chằm chằm bức họa kia.
Lúc này ngoài cửa sổ vang lên một tiếng "rầm", khiến cậu bị loạn nhịp đàn, sau đó, ngoài phòng có tiếng đám người hầu hét lên đầy đau thương:
"Không xong rồi, không xong rồi! Mau gọi xe cứu thương! Bà chủ nhảy lầu!"
Tiếng hết đau xé tâm can kia và tiếng bước chân ồn ào chạy tới như kim đâm vào lỗ tai cậu.
Tất cả thay đổi trong nháy mắt, long trời lở đất.
Gương mặt non nớt của cậu chợt trắng bệch, xoay người đẩy ngã chiếc ghế cao dài, bàng hoàng đứng dậy chạy về phía ban công.
Khi cậu lo lắng, luống cuống thò đầu ra nhìn xuống, chỉ kịp liếc thấy vết máu đỏ tươi, giáo viên dương cầm nhanh tay kéo cậu vào lòng, bàn tay ấm áp đè lại, che đi hai mắt cậu.
Cô ấy đau lòng nói: "Đừng nhìn, Lục Tranh."
Chỉ một thoáng, thế giới vụt tắt.
Tất cả sao đêm giăng đầy trời chợt rơi, có hai bàn tay vô hình duỗi ra, kéo mạnh lấy chân cậu, lôi cậu vào sông Rona sâu không thấy đáy.
Cậu bị nhấn chìm vào nước sông buốt lạnh, quanh người lạnh giá, cậu run rẩy gọi: "Mẹ ơi..."
Nhưng mẹ sẽ không bao giờ đáp lời cậu nữa.
Một tháng sau, bố đưa về một người phụ nữ trẻ, người đó chính là Lý Nhiễm.
…
Tần Từ chưa khi nào đi xa nhà, quãng đường xa nhất mà cô từng đi là lên trấn, cô cũng chưa bao giờ ngồi trên chiếc xe con đắt đỏ như thế này.
Cô cảm thấy lo sợ và bất an.
Dáng người Tần Từ mảnh mai, bởi vì thiếu dinh dưỡng nên rất dễ thiếu máu dẫn đến chóng mặt, hơn nữa hai ngày trước còn thức trắng đêm không ngủ, cảm xúc sụp đổ chất chồng lên nhau.
Bây giờ cô ngồi trong xe chỉ cảm thấy mất hết hồn vía, lồng ngực khó chịu, đầu đau như búa bổ.
Thật ra nhiều lần cô muốn mở miệng hỏi tài xế lái xe ngồi phía trước xem "bác Lục" trong lời Cục trưởng là ai? Tính cách người đó như thế nào? Tại sao người đó lại muốn nhận nuôi mình?
Những vấn đề này luôn quanh quẩn trong đầu cô, nhưng bởi vì cơ thể rất khó chịu nên từ đầu đến cuối không thể thốt nên lời.
Xe di chuyển rất nhẹ nhàng, cô rã rời không chịu nổi nữa, hai mí mắt lần lượt khép lại, phong cảnh ngoài cửa sổ dần mờ đi, đầu cô dựa vào ghế lệch sang một bên.
Trong cơn bàng hoàng, cô đã có một giấc mơ.
Trong đêm khuya tối đen, trong thôn cúp điện, vừa nóng lại vừa chán, bố đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn mình cô lẻ loi.
Cô sợ hãi, không ngừng tự trấn an bản thân, ngủ thiếp đi sẽ không sợ nữa, cùng lúc đó, cô men theo tường gạch định đi vào phòng ngủ.
Trong phòng yên tĩnh, im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kêu không sợ người khác làm phiền của chú dế mèn nơi góc tường.
Vất vả lắm cô mới men đến được giường, thở dài một hơi, cô cởi giày đang định kéo màn lên nằm, nhưng lại phát hiện ra một thứ tròn tròn dưới chăn nhờ ánh sáng trăng.
Là, là cái gì đây?
Cô thót tim, rón rén lấy giá treo quần áo trong nhà tự chế ở bên cạnh giường, chọc vào thứ trên giường kia cẩn thận từng tí một...
Mềm oặt, thon dài, lại còn nhúc nhích từ từ, là cái gì?
Cô lấy hết can đảm chọc tiếp, sau đó, dưới ánh trăng, cô trông thấy một thứ màu đen nhánh bò ra từ trong chăn!
Trời ơi! Là rắn! Một con rắn to màu đen trơn láng, ăn no nằm cuộn trên giường cô!
"A, a...!a a a!" Mặt mày Tần Từ xám ngoét, sợ đến mức hét lên liên tục.
quên cả đi giày, nhắm tịt hai mắt chạy nhanh ra khỏi nhà!
Cô nhíu chặt lông mày, ngực đánh trống liên hồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở hồng hộc, chỉ biết cắm đầu chạy...
Chân cô nhũn ra, cô chạy vào một cái hang rắn, "xì xì...!xì...", xung quanh toàn là rắn mai đỏ khò khè, nào là màu nâu, màu xanh biếc, màu xám bạc quấn quanh thành từng đoàn...
"Cô chủ, dậy đi, đến nhà họ Lục rồi."
Bỗng nhiên, Tần Từ mở mắt ra.