Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi



Lái xe xuống xe trước rồi mở cửa xe cho cô, anh ta khom người hướng ra ngoài, đưa tay tạo tư thế "mời" tiêu chuẩn.

"Làm phiền anh rồi." Tần Từ liên tục cảm ơn lái xe với vẻ khách sáo.

Tần Từ xuống xe, bước chân cô hơi do dự

Cô ngẩng đầu nhìn về phía biệt căn thự gia đình tĩnh lặng, bên ngoài trông rất xa hoa, cách bài trí rất hoành tráng.

Đây là nơi ở của những người có tiền, có quyền trên TV mà cô đã từng thấy, cũng là nơi mà hầu hết nông dân trong thôn không bao giờ chạm tới được.

Cô vẫn đứng ở đó, không hề hài hòa với tất cả mọi thứ xung quanh.

Cô cúi đầu nhìn bình đựng tro cốt trong ngực đầy bất an, thầm hỏi: Bố ơi, con nên làm gì đây?

Cô hy vọng biết bao, tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều là một giấc mơ.

Cô hy vọng biết nhường nào, rằng sau khi tỉnh giấc, cô vẫn còn sống trong cuộc đời mười năm bế tắc của mình nơi thôn xóm nhỏ, vô tư trải qua những tháng ngày sống nương tựa bên cạnh bố.

Cô yên lặng đánh giá kiến trúc và cảnh sắc xung quanh tòa nhà, rồi cúi đầu nhìn lại mình.

Bộ váy vải thô khó tả bằng lời, dưới chân mang đôi giày da màu trắng sạch sẽ nhưng kiểu dáng cũ kỹ, cả người xám xịt.

Bây giờ đứng trước hoàng cung vàng son lộng lẫy, mọi tế bào trong cơ thể cô đều không biết nên làm gì.

Cô thất vọng ôm hũ tro cốt chặt hơn, lòng chợt dâng lên nỗi đau buồn và sợ hãi.

Lúc trước, khi cô nghe ké “Hồng Lâu Mộng” ở chỗ của bạn học, trong đó một cảnh khiến cô ấn tượng rất sâu.

Khi em gái Lâm vừa đi ở nhờ nhà bà ngoại, cô ấy khép nép luồn cúi, cẩn thận từng chút một, sợ làm trò cười.

Tần Từ nghĩ thầm, em gái Lâm vốn sinh ra nơi giàu có, là người có gia giáo đàng hoàng, kiếp trước còn là tiên hoa Lãng Uyển, tư chất hơn người biết bao nhiêu, nhưng lúc ở nhờ nhà người thân của mình còn phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm như vậy, huống chi là kẻ không chỗ nương tựa như mình tới ăn nhờ ở đậu ở một nơi hoàn toàn xa lạ?

Tất cả đều không rõ.

Nhưng hôm nay, đời người mênh mông, cô lẻ loi một mình, tuổi còn nhỏ, có nơi nào còn chứa chấp mình đây?

Cô mới mười tuổi, cô phải sống sót.

Cho dù là phải sống kéo dài hơi tàn, phải nhìn sắc mặt người khác cũng tốt hơn lang bạt nơi xó xỉnh, ngủ đầu đường.

Cô lưỡng lự, liếm đôi môi khô nứt, đi đến bậc thang đá cẩm thạch màu trắng ở trước cửa, giơ tay nhẹ nhàng nhấn chuông cửa.

Cửa lớn chạm khác mở rộng sang hai bên, một người dì trung tuổi mặc đồng phục người hầu có khuôn mặt hiền lành xuất hiện ở trước mặt cô.

"Chào dì, cháu là Tần Từ." Cô nghiêng người về phía trước, hơi cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng, nở một nụ cười nhợt nhạt, vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn.

Người bên trong thấy cô thì hơi sửng sốt, một lát sau như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn phản ứng lại rất nhanh, nhiệt tình chào đón cô vào cửa: "Hoan nghênh cô chủ, cô mau vào đi."

Tần Từ đi vào, vừa vào đã trông thấy phòng khách tráng lệ, đồ trang trí phức tạp và tinh xảo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, bốn bức tường cao đổ bóng tối xuống sàn đá cẩm thạch.

Mỗi một thứ đồ dùng trong nhà lọt vào tầm mắt cô đều mang đến cảm giác vô cùng cao cấp, không phải hạng tầm thường.

Tuy xa hoa nhưng lại có sự âm u khó nói thành lời, cô vô thức rùng mình một cái.

"Cậu chủ bơi ở sân phía sau từ sáng sớm, ông chủ và bà chủ đang nghỉ ngơi trên tầng hai.

Cô chủ, cô ăn cơm trước đi." Dì người hầu thấy cô đến bèn vào phòng bếp bưng đồ ăn đã được chuẩn bị trước lên.

"Dì, để cháu tự làm." Tần Từ thấy thế, vội tìm chỗ thả đồ trong tay xuống rồi nhanh nhẹn đi sang rửa tay, giúp bưng thức ăn.

"Cô chủ, đừng đừng đừng, cô sang ngồi ở bàn ăn bên kia là được rồi." Người hầu thấy cô đến giúp thì sợ hết hồn, vội nói cô ra ngoài ngồi.

"Không sao đâu, mấy việc này cháu biết cả mà, cô không cần phải khách sáo như thế." Tần Từ khăng khăng giúp bưng thức ăn.

Mấy người hầu nhìn cô bé luôn chân luôn tay trước mặt, bọn họ quay mặt nhìn nhau.

Tần Từ thực sự không quen kiểu sống "áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng", cô cười nói: "Dì à, mọi người gọi cháu là Tiểu Từ là được rồi."

Món ăn vừa phong phú vừa ngon miệng, Tần Từ thật sự rất đói bụng, cô ngồi trên chiếc bàn ăn dài hai mét ở phòng ăn, cúi đầu, bưng bát ăn rất nhanh.

"Cô Tiểu Từ, tôi đưa cô lên tầng xem phòng của mình trước nhé.

Hôm qua chúng tôi đã sắp xếp xong dựa theo yêu cầu của cậu chủ, không biết có phải phong cách mà cô thích hay không?"

Mấy người hầu rất thích cô chủ nhỏ mới đến này.

Sau khi hớn hở thu dọn bát đũa xong, họ hiền hòa kéo cô đi lên tầng.

Cứ hết "cô chủ", lại đến "cô", các dì lớn hơn cô rất nhiều lại hết mực cung kính như thế với cô.

Hóa ra trong xã hội hiện đại vẫn còn phân biệt tôn ti trật tự nghiêm ngặt như ở các gia đình thời xưa, cũng không biết "cậu chủ", “ông chủ", "bà chủ" trong lời người hầu là người như thế nào?

Tần Từ thấp thỏm đi theo người hầu, lên tầng hai, đi giữa hàng lang sáng trưng, sạch sẽ và rộng rãi, hai mắt của danh nhân trong bức họa treo hai bên tường như có thể chiếm lấy linh hồn người ta, nhìn chằm chằm cô đến mức mất hồn.

Tâm trạng bất an dâng lên trong lòng.

"Cô Tiểu Từ, đây là phòng của cô." Người hầu đẩy cửa một căn phòng, Tần Từ bước vào, nhìn thấy khung cảnh trước mắt thì kinh ngạc há to miệng.

Rèm cửa và ga giường màu hồng, tủ quần áo màu hồng, Barbie màu hồng, gấu bông màu hồng...

Tất cả những thứ đập vào mắt đều mịn màng, thực sự không khác gì một đại dương màu hồng.

"Cái này.

.

." Bất chợt cô cũng không biết nên nói cái gì.

"Thích không?" Có người đứng sát sau lưng, hơi thở xa lạ vừa thần bí vừa xa cách, bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng truyền vào trong tai.

Ai đó?

Lỗ tai Tần Từ như bị phỏng, sống lưng tê dại, nhịp tim tăng tốc đập thình thịch, tò mò xoay người sang bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui