Ngày gia chủ Kỳ gia, Kỳ Thầm, trở về cũng vừa lúc Tín Châu hạ xuống cơn mưa phùn, Kỳ Hữu Vọng ghé vào trên trường kỷ trong phòng Phương thị, nhìn từng hạt mưa bụi lất phất bay xuống, miệng lầm bầm: "Cũng không biết đám heo của mình thế nào rồi."
Giờ nghỉ trưa của Phương thị vừa qua, đang ngồi trước bàn trang điểm để nha hoàn chải đầu, nghe thấy lời này của nàng, nói: "Đã trả tiền công cho bọn họ, bọn họ tất sẽ chăm sóc tốt cho đám heo này thôi."
Kỳ Hữu Vọng trở mình, lăn một vòng rồi ngồi dậy, ưu sầu nói: "Con nằm mơ thấy chúng nói với con chúng ăn không đủ no."
Nha hoàn của Phương thị đang muốn nói chuyện trong mộng sao có thể cho là thật, thì đã nghe thấy hạ nhân ở biệt trang truyền đến tin: "Tứ thiếu, heo của người lại chạy đến trà viên Chu gia rồi..."
"Ngày thường chúng nó có được ăn no chưa?" Kỳ Hữu Vọng nói.
"Máng ăn chưa từng cạn, thức ăn toàn là khoai môn miêu, khoai hồng sơn, còn có cả gạo mới vừa được nấu xong.
Hơn nữa rõ ràng là đã đóng cửa chuồng, nhưng chúng vẫn mở ra được, rồi chạy ra ngoài."
"Chẳng lẽ trong mộng nói với ta chưa ăn no, là chưa ăn đủ lá trà sao?" Kỳ Hữu Vọng suy nghĩ nhanh chóng, lại hỏi: "Lúc này chúng đã cắn hỏng bao nhiêu cây trà của người ta rồi."
"Cũng bốn năm cây."
Từ trên trường kỷ Kỳ Hữu Vọng nhảy búng lên, cao hứng mà nói: "Ta đi chịu tội với Chu tiểu thư!"
Phương thị và tất cả mọi người thập phần buồn bực: Đã là chịu tội, sao còn cao hứng đến như vậy? Giống như không phải đi chịu tội, mà là đi gặp người tình trong mộng vậy.
Phương thị vội gọi nàng lại: "Xuân Ca nhi trước không vội ra ngoài, cha nương con đã đến ngoài thành rồi, chờ đón bọn họ rồi lại nói."
Kỳ Hữu Vọng vừa nghe, đã biết niềm hi vọng chuồn đi được của bản thân đã thất bại, vì thế thành thật ngồi trở về, vẻ mặt như viết 'Ta thật nhàm chán'.
Bỗng nhiên, từ cửa sổ nàng nhìn thấy được trên hành lang có một bóng dáng đang đi đến bên này, nàng không chút suy nghĩ mà vẫy tay gọi: "Tam ca!"
Bóng dáng kia dừng lại, sắc mặt mọi người trong phòng cũng cứng đờ, lập tức hiện lên vẻ cổ quái.
Phương thị nhìn nhìn Kỳ Hữu Vọng, nhưng cũng không nói gì.
Rất nhanh, nha hoàn ngoài cửa vào nói: "Lão phu nhân, tam thiếu đến thỉnh an ạ."
"Cho hắn vào đi!" Phương thị đã chải tóc xong, ngồi lên trường kỷ, mà Kỳ Hữu Vọng vốn đang ngồi đó thì rời khỏi, đàng hoàng ngay ngắn ngồi vào ghế bên cạnh.
Nam tử bước vào đầu đội khăn vuông, một thân y phục màu xám, tuy rằng mộc mạc, cũng rất sạch sẽ.
Chân mày rậm của hắn nhướn lên, sóng mũi cao ngất, mười phần anh khí, dường như Phương thị còn tưởng là đang nhìn thấy con trai của mình, Kỳ Thầm.
"Tổ mẫu, tông hoa thỉnh an tổ mẫu."
Phương thị lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vỗ vỗ bên cạnh trường kỷ, nói: "Không cần giữ lễ tiết với tổ mẫu, ngồi đi!"
Kỳ tam lang ngước mắt liếc nhìn Kỳ Hữu Vọng một cái, khóe môi lập tức nhếch lên, ngồi xuống bên cạnh phương thị.
Chờ sau khi hắn ngồi xuống, mới đưa mắt nhìn về phía Kỳ Hữu Vọng: "Tứ lang, đệ cũng ở đây sao!"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Tam ca, ta vừa mới gọi lớn tiếng như vậy, huynh không nghe thấy sao?"
"Nghe thấy.
Nhưng ta còn tưởng rằng là người nào chẳng phân được nặng nhẹ mà lại to tiếng trong phòng của tổ mẫu như vậy."
Ánh mắt Kỳ Hữu Vọng đảo một vòng, cười nói: "Chẳng qua ta sợ tam ca lảng tai, nghe không rõ thôi!"
Kỳ tam lang muốn nói gì đó, Kỳ Hữu Vọng lại nói: "Tam ca, huynh ở bên cạnh tổ mẫu một chút đi, ta có việc phải đi trước rồi."
Nói xong, nàng lập tức trốn đi.
Phương thị cũng không ngăn nàng, tiện đà hỏi thăm Kỳ tam lang: "Khi nào thì chuyển về nhà ở?"
Kỳ tam lang suy nghĩ một lát, thử nói: "Con nghe nói tứ lang cũng chuyển đến biệt trang."
Trên mặt Phương thị cũng không có biến hóa gì, nói vẻ hời hợt: "Ừm, con cũng biết tính tình nàng hiếu động, nghĩ đến chuyện gì mới thì phải làm ngay, nàng muốn nuôi heo ở biệt trang, vậy thì thuận theo nàng thôi.
Còn con? Con cũng muốn nuôi heo ở biệt trang sao?"
Kỳ tam lang: "..."
Hắn chưa nói chuyển về nhà, mà nói: "Tổ mẫu đã có lời với Tông Hoa, Tông Hoa sẽ trở lại thăm tổ mẫu."
"Tất nhiên là muốn rồi, không chỉ có ta, cả cha và các huynh đệ của con nữa." Phương thị nói, lại hỏi hắn, "Lần trước cho người đưa trà đến cho con đã uống chưa?"
"Đã uống rồi, hương vị ngon vô cùng, là danh trà đại ca gửi về sao ạ?"
"Không phải, là Xuân Ca nhi mang về."
Bỗng Kỳ tam lang nuốt hết những lời muốn nói về lại.
Nhưng hắn cũng biết Phương thị nhắc đến chuyện này cũng không phải muốn khoe Kỳ Hữu Vọng, mà là muốn giành chút hảo cảm cho Kỳ Hữu Vọng trước mặt hắn mà thôi.
Kỳ tam lang ở lại chỗ Phương thị trò chuyện một hồi, cho đến khi hạ nhân đến truyền báo Kỳ Thầm đã trở về.
Tuy rằng Kỳ Thầm là gia chủ Kỳ gia, nhưng cũng không có đạo lý để Phương thị đi ra tiếp đón ông, cho nên sau khi ông trở về thì đi thẳng đến viện của Phương thị.
Đi cùng Kỳ Thầm là một phụ nhân xinh đẹp, bà đi theo sau Kỳ Thầm, mà phía sau bà là vợ chồng Kỳ nhị lang cũng phần lớn nha hoàn gia đinh.
Một đám người rầm rầm ùa vào viện phương thị, làm Phương thị nhìn thôi cũng thấy phiền lòng.
Kỳ Thầm tiến vào hành lễ với Phương thị, lại hỏi thăm thân thể bà có an khang hay không, sau khi xong hết, ông mới đỡ Phương thị đi ra viện, đến sảnh lớn để cả nhà tụ hội.
Kỳ tam lang thấy sau khi ông tiến vào cũng không nhìn bản thân một cái, lời muốn nói cũng kẹt lại trong miệng, trong lòng một mảnh chua sót.
Hắn trầm mặc theo sau bọn họ, đợi đến khi ngồi xuống, cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí cách xa chủ vị.
Kỳ Thầm quan sát bốn phía, ánh mắt dừng trên mặt hắn, nhìn gương mặt có vài phần tương tự bản thân, trong lòng không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng ánh mắt chỉ lãnh đạm lướt qua, hỏi: "Hữu Vọng đâu?"
Vẻ mặt ông nghiêm túc, nhóm hạ nhân lén cụp mắt liếc nhìn nhau, cảm thấy tứ thiếu của bọn họ sợ là phải chịu giáo huấn rồi.
Một hạ nhân trong viện Kỳ Hữu Vọng vội nói: "Tứ thiếu đang luyện cầm, tiểu nhân mới vừa rồi đã đi mời đến rồi ạ."
Nghe vậy, Kỳ tam lang trợn trắng cả mắt, mà Kỳ Thầm thì nghi hoặc: "Hắn sẽ lại an phận như vậy sao?"
Phương thị hắng giọng một cái, Kỳ Thầm nhìn bà một cái, không nói đến nữa.
Sau một lúc lâu, Kỳ Hữu Vọng mới khoan thai đến chậm, nàng đi đứng trầm ổn, cũng không có vẻ hấp tấp như ngày thường.
Đến trước mặt cha nương, thỉnh an các trưởng bối trước, rồi lại hành lễ với hai vị huynh trưởng.
Kỳ Thầm đánh giá nàng vài lần, phát hiện nàng lại cao thêm một chút, tuy rằng dáng vẻ ngày càng thanh tú, nhưng bộ dạng mi thanh mục tú vẫn tốt hơn là bộ dạng dưa vẹo táo nứt (ngoại hình xấu xí).
Hắn thấy Kỳ Hữu Vọng vẫn còn gầy giống như trước, vừa định quan tâm một chút, kết quả thốt ra lại là: "Ngày thường ngươi làm cái gì? Có phải lại hồ nháo bên ngoài, cơm canh cũng không chịu ăn phải không? Ta nghe nói ngươi đang nuôi heo? Ngươi đây là lại muốn làm ra trò gì rồi phải không?"
Kỳ Hữu Vọng rụt cổ lại, ánh mắt nhìn về phía Phương thị như cầu sự giúp đỡ.
Phương thị nhìn nàng giả vờ đến như thật vậy, suýt đã không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Đừng nhìn tổ mẫu của ngươi, thành thật trả lời cho ta!" Kỳ Thầm nói.
"Con không chơi đùa, mà là nghiêm túc, heo con nuôi ăn rất ngon, cha hỏi tổ mẫu và nhị ca nhị tẩu xem!" Kỳ Hữu Vọng nghểnh cổ, dáng vẻ như 'Cha muốn chém đầu con, nhưng cũng là con có lý'.
Kỳ nhị lang mỉm cười nói: "Ăn ngon, tứ lang có thiên phú nuôi heo."
Ở đây đều là người thông minh, vừa nghe đã biết trong lời hắn là có ý gì, sắc mặt phụ nhân khẽ biến, mà Kỳ Hữu Vọng lại không có phản ứng gì, ngược lại còn tự hào mà nói: "Tất nhiên, ta đã học bốn năm rồi, rất có năng lực!"
Kỳ Thầm: "..."
Ngươi học nuôi heo khi nào, sao ta lại không biết?
Phương thị đã cười đủ, mới gọi Kỳ Thầm, nói: "Được rồi, Xuân Ca nhi nuôi heo đến cao hứng vậy thì theo nàng đi, nhà ai mà không nuôi heo? Cũng không mất mặt Kỳ gia được."
Kỳ Hữu Vọng có Phương thị hậu thuẫn, Kỳ Thầm cũng biết bản thân ông cũng không ôm hy vọng gì với nàng.
Huống hồ ông vừa mới trở về còn một đống việc lớn phải xử lý, còn có rất nhiều người biết hắn trở về đã chuyển bái thiếp đến, hắn cũng muốn trả lời lại hết tất cả, còn việc tế tổ phải phân phó xuống dưới, cho nên ông thật sự không còn sức để quản nàng.
Ông cũng mặc kệ Kỳ Hữu Vọng, nhưng nương của Kỳ Hữu Vọng muốn quản, chờ người một nhà dùng bữa xong, bà lập tức bắt lấy Kỳ Hữu Vọng, nói: "Mới ban ngày con đã luyện đàn? Luyện thế nào rồi, đàn cho nương nghe một chút."
"Con đàn nhiều lắm rồi, ngón tay rất đau, để ngày khác đi!" Kỳ Hữu Vọng nói.
Thấy Kỳ Hữu Vọng muốn chuồn đi, nhất thời phụ nhân thất vọng, nói: "Xuân Ca nhi, con làm nương thất vọng rồi, con cũng biết nương thấy con không có công việc, không thành được việc gì, đau lòng bao nhiêu không?"
Kỳ Hữu Vọng hiện lên vẻ mặt 'Quả nhiên đã đến rồi', kiên trì nghe bà thương xuân bi thu khóc kể cả nửa ngày, mới thỏa hiệp cho lấy đàn đến đây, khảy một khúc.
Vốn phụ nhân mang vẻ mặt thất vọng đang chờ nàng thỏa hiệp chỉ trong một khắc này, lập tức khôi phục lại vẻ mặt đoan trang ban đầu, vừa nghe nàng khảy đàn, vừa nhíu mày, cuối cùng tất nhiên không tránh được mà chỉ dạy: "Khúc này đàn sai rồi, mấy ngày nay con không nhớ được cầm phổ sao? Còn có khúc này phải càng trong trẻo một chút..."
- ----
"Tiểu thư, ngón tay của ta muốn phế rồi, không thể đàn cho ngươi nghe được rồi."
Chu Thư biết trà viên nhà mình lại bị heo Kỳ Hữu Vọng ủn hư, còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp xử lý, chủ nhân của đám heo này đã đăng môn bái phỏng rồi.
Nàng nhớ ngờ ngợ là gia chủ Kỳ gia mới trở về hôm qua, vốn tưởng rằng Kỳ Hữu Vọng sẽ bị bắt ở nhà không được ra ngoài mới phải, không ngờ hôm nay nàng ấy lại đến, hơn nữa vừa gặp mặt đã làm ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp mà cáo trạng với nàng.
Nhìn Kỳ Hữu Vọng đưa 'Móng vuốt' qua, Chu Thư nâng tay nhẹ nhàng kéo lấy ngón tay nàng ấy, lật trái chuyển phải đánh giá một hồi, phát hiện vẫn rất gầy nhỏ thon dài như trước, ngoại trừ có một tầng vết chai, cũng không bị ứ huyết.
Nàng nhịn không được mà trêu ghẹo: "Phế thế nào, là chịu phạt sao?"
"Còn khó chịu hơn là chịu phạt nữa, hôm qua nương ta mới trở về, đã bắt ta phải luyện đàn, ta đàn đến tám thủ khúc, là tám khúc luôn đó!"
"Vậy chứng minh Kỳ tứ công tử hoang phế việc học?"
Kỳ Hữu Vọng thấy Chu Thư không đứng về phía mình, nhất thời bĩu môi: "Tiểu thư gạt người, ngày ấy rõ ràng ngươi nói ta đàn dễ nghe, bây giờ lại nói ta hoang phế việc học."
Chu Thư nghẹn lời, nàng cũng chưa từng trực tiếp khen Kỳ Hữu Vọng đàn hay, chỉ là nàng cũng đã quen với việc Kỳ Hữu Vọng thích làm nũng giống như hài tử, thích cưỡng từ đoạt lý, cũng không cho là thật.
Nàng phân phó Chu Châu: "Đến phòng ta lấy thuốc ra đây."
Chu Châu nhanh chóng đến phòng Chu Thư, chưa đến một lát đã cầm một bình sứ về cho nàng, nàng mở ra ngửi ngửi, nói: "Là cái này.
Thuốc này có công hịệu làm tan ứ huyết, mỗi ngày Kỳ tứ công tử bôi lên, có lẽ có hiệu nghiệm."
Kỳ Hữu Vọng tò mò nhìn bình sứ nhỏ nàng đưa đến, cũng không ngại ngùng, sau khi tiếp nhận bình sứ nhỏ thì nhanh chóng lấy ra một ít thoa lên tay.
Chu Thư thấy nàng dùng thuốc lãng phí, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, nhịn không được mà bắt lấy tay nàng, nói: "Không phải bôi loạn như vậy, phải xoa nhẹ chỗ đau để làm tan huyết ứ, tiêu sưng giảm đau."
Nói xong lấy ngón trỏ và ngón giữa, kẹp lấy ngón tay Kỳ Hữu Vọng, xoa từ trong ra ngoài, lặp lại ba lần, cuối cùng xoa nắn ngón tay, để thuốc được hấp thụ được nhiều hơn.
Kỳ Hữu Vọng nhìn nàng ngơ ngác, trong lòng ngứa lên từng cơn theo động tác của nàng ấy, phảng phất như nàng ấy không phải xoa nắn ngón tay, mà là trái tim mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Nương tử, nương ngược đãi ta.
Thư Thư: Đau chỗ nào, ta thổi cho ngươi?
Ngô thị:...!Cảm giác bị người lợi dụng là như thế nào?.