Vào cuối thu 'Chu thị Chử Đình Hồng' âm thầm xuất hiện trong đời sống dân chúng, phàm là các trà thương có hợp tác với Chu gia đều ào ào đẩy các loại trà ẩm tương quan, có trà thương hạn định một ngày chỉ bán mười ấm trà pha Chử Đình Hồng, hơn nữa trong tháng đầu tiên chỉ cần 50 văn tiền một ấm.
Tất nhiên dân chúng thuộc tầng lớp thấp nhất sẽ không uống nổi, nhưng dân chúng hơi có của cải một chút tất nhiên là tò mò với trà mới này, hỏi chưởng quầy quán trà: "Không phải trước kia các ngươi bán trà theo chén sao? Sao giờ lại tính bằng ấm? Một ấm chỉ có mấy chén, tính ra thì phải mười văn tiền một chén, sao lại đắt như vậy?"
Chưởng quầy cười hề hề nói: "Chử Đình Hồng này là trà mới, không giống với những trà trước đây, nước trà của nó là màu đỏ, khẩu vị độc đáo, hiếm có trên đời! Hiện tại là 50 văn tiền một ấm, có đắt chỗ nào đâu?"
Còn nói: "Tất nhiên một ấm là lấy ấm để tính, nói cách khác, uống xong ấm thứ nhất, còn có thể cho người châm thêm nước nóng, như thế có thể uống không ít chén hơn đâu! Đương nhiên, nếu muốn thêm nước, thì thêm một lần thì tính một đồng."
Mọi người tính sơ một chút, nếu là năm người cùng nhau đến uống, gọi một ấm trà, sau đó rót được mấy chục chén, dường như rất có lời.
Theo lời bọn họ nói, đây là Chử Đình Hồng mà chưởng quầy đã dùng rất nhiều tiền để mua về, sao lại mua bán lỗ vốn như vậy được? Tuy rằng một ấm trà có thể châm nước vô hạn, nhưng nếu châm vài lần, hương vị sẽ dần phai nhạt.
Nhưng châm thêm một lần nước thu một đồng, dù thế nào hắn cũng chịu thiệt không thôi.
Sở dĩ mỗi ngày giới hạn mười ấm, cũng là vì hấp dẫn lòng hiếu kỳ của dân chúng, đợi ngày sau khi nhu cầu lớn hơn, mới thuận tiện cho hắn tăng giá, đến lúc đó hắn có thể kiếm được nhiều hơn!
Vào ngày đầu tiên Hồng trà được bán ra ở các quán trà, khi đó không ít dân chúng còn giữ thái độ chờ xem, ở quán trà của Lý Hảo ở thành đông rất nhanh đã bán được ấm đầu tiên.
Người mua là một đôi phu thê trung niên, khi Lý viên ngoại chiêu đãi bọn họ, nghe khẩu âm đã biết bọn họ là người Phủ Châu Lâm Xuyên, hơn nữa nhìn y phục và cách trang điểm trên người và tùy tùng đi theo thì thấy, mặc dù không phải là người đại phú đại quý, nhưng chắc chắn điều kiện trong nhà cũng không kém, 50 văn tiên này chắc chắn là tiêu được.
"Nhị vị từ Lâm Xuyên đến sao?" Mặc dù Lý viên ngoại cũng có chút địa vị ở Tín Châu, dân chúng chung quanh đều sẽ cho hắn vài phần mặt mũi, nhưng hắn cũng không lấy đó mà ngạo mạn, đối đãi với bá tánh ở tầng lớp thấp cũng là dáng vẻ không kiêu không nịnh.
"Phải." Lang quân trung niên mặc thanh sam, đầu quấn khăn vấn đầu khẽ gật đầu.
Lý viên ngoại cũng không hỏi bọn họ đến làm gì, chỉ cười đề cử: "Nhị vị đến thật đúng lúc, hôm nay quán trà của ta chính thức bán trà Chử Đình Hồng, một ấm trà 50 văn, có thể thêm nước nóng, một lần thêm một văn tiền."
Vị lang quân này khẽ chớp mắt, có chút ngoài ý muốn: "Trà này tên là Chử Đình Hồng, hay là, trà này là Hồng trà?"
"Tên là Chử Đình Hồng, cũng là Hồng trà.
Nước trà màu đỏ tươi, là loại trà mới ra!"
"Vậy lấy một ấm." Lang quân này vô cùng dễ nói chuyện.
Lý viên ngoại thấy hắn từ đầu đến cuối đều không tiếc số tiền này đắt, lúc này hắn đã xác định gia thế người này thuộc hàng khá giả, vì thế cho người nhanh chóng pha trà.
Phụ nhân bên cạnh lang quân này nhíu mày nói: "Trà này rất đắt, chỉ có hai người chúng ta có thể uống được bao nhiêu đâu!"
Lang quân này cười: "Nương tử, ta còn chưa từng uống Hồng trà nữa mà! Ta muốn uống thử, xem tư vị của Hồng trà này thế nào!"
Phụ nhân có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản hắn.
Rất nhanh trà nóng được mang lên, hơi nước nóng hôi hổi tỏa ra từ ấm trà, lang quân này mở nắp ấm lên, nhiệt khí nóng hầm hập phả vào mặt hắn.
Mà khi nhiệt khí phả vào mặt, môt cỗ hương trà thơm ngào ngạt tỏa ra chung quanh, dân chung ngồi quanh đó đều ngửi được.
"Trà này - - " Lang quân này ngẩn ra, trên mặt cũng giăng lên nét cười, "Thơm quá!"
Hắn đậy nắp ấm lại, lại rót ra hai chén.
Vốn những người xung quanh ngửi được hương khí cũng đưa mắt nhìn về phía bọn họ, chỉ thấy nước trà đỏ trong chảy ra, rót vào trong chén, còn có lá trà đã giãn nở lọt ra ngoài rơi vào trong chén.
"Thật đúng là Hồng trà!" Lang quân này cười nói.
"Hả?" Phụ nhân nhìn hắn, "Chẳng lẽ nhị lang từng thấy qua rồi?"
Lý viên ngoại vẫn luôn lưu ý tình hình bên này, bởi vì hắn tin, chính là bắt đầu từ vị khách này, kế tiếp có thể sẽ càng nhiều người đón nhận Hồng trà hơn, cũng nguyện ý tiêu tiền vì nó!
Nghe thấy lời phụ nhân nói, trong lòng Lý viên ngoại chợt động, nghĩ rằng chẳng lẽ đây không phải trà mới? Ở nơi khác đã có rồi sao?
Rất nhanh, lang quân này liền đáp: "Không có, đây là lần đầu tiên ta thấy ở kiếp này."
Phụ nhân không truy vấn, hai phu thê chờ nước trà bớt nóng, mới nhấp một ngụm.
Một ngụm vào miệng, tất nhiên sẽ có ngụm thứ hai, chờ khi chén trà sắp thấy đáy, phụ nhân mới kinh ngạc nói: "Tư vị của trà này thật không tệ, rõ vị ngọt hậu không nói, sau khi uống vào, giống như môt thân mệt mỏi cũng không còn nữa."
Có người nghị luận ở bên cạnh, có lẽ nhìn không được người khác khen trà này, nên châm chọc khiêu khích hỏi Lý viên ngoại: "Đây không phải là kẻ lừa gạt mà các ngươi mời đến quán trà của mình chứ hả?"
Lý viên ngoại nhất thời không vui nói: "Vị khách nhân này không khỏi đã quá coi thường Lý mỗ rồi, Lý mỗ làm buôn bán, còn cần tìm kẻ lừa gạt đến sao?"
Nhân phẩm của Lý viên ngoại, khách quen đều biết, nên phụ họa với hắn.
Vốn tưởng rằng người nọ chỉ thể hiện ngoài miệng, không ngờ hắn vẫn chưa chịu thua mà nói: "Cũng khó nói, đều nói Lý viên ngoại vì thích tìm Chu gia mua trà, mà đắc tội với không ít trà thương, thế cho nên các danh trà khác càng ngày càng ít, lá trà của Chu gia càng ngày càng nhiều.
Có lẽ các ngươi liên hợp với Chu gia thì sao! 50 văn tiền một ấm trà, ai muốn mua chứ?!"
Lý viên ngoại đã nhìn ra, đây là cố ý đến gây sự.
Hồng trà mới mở bán ngày đầu tiên đã gặp phải kẻ gây sự, có thể thấy, đây không phải ngoài ý muốn, mà là có người đặc biệt an bày đến quấy nhiễu, cũng muốn động vào cái tên Hồng trà.
Hắn cười lạnh: "Ngươi có thể nói xấu Lý mỗ, nhưng động vào khách nhân vô tội và Chu gia, ý ngươi muốn gì?"
Chất vấn xong, hắn nhanh chóng tạ lỗi với đôi phu thê này.
Vị lang quân vẫy vẫy tay, nói: "Xem ra chưởng quầy đã đắc tội với người nào rồi, chúng ta mới đến đây, không biết ân oán của các ngươi, cũng vô ý can dự.
Về phần bị nói xấu thành kẻ lừa gạt, cũng không ảnh hưởng đến ta, nhưng nếu chưởng quầy muốn chúng ta làm chứng, chúng ta có thể nói lời công bằng, trước khi chúng ta đến đây, cũng không biết có Hồng trà."
Phụ nhân lại hỏi: "Chu gia, có phải là Chu gia bán Chử Đình Cổ Lương trà không?"
Lý viên ngoại sửng sốt, nói: "Đúng vậy, nhị vị cũng biết Cổ Lương trà sao?"
Tên gây sự như bắt được nhược điểm gì, kêu gào lên: "Lộ chân tướng rồi há! Nếu không phải kẻ lừa gạt, người mới từ Lâm Xuyên đến sao có thể biết được Cổ Lương trà?!"
Có người vừa nghe, cảm thấy có thể có việc như vậy, những ánh mắt ào ào lộ vẻ hoài nghi.
Lý viên ngoại đang muốn biện giải, phụ nhân này mỉm cười nói: "Tuy hai phu thê ta mới đến, nhưng ở Lâm Xuyên cũng có bán Cổ Lương trà.
Hơn nữa phu thê chúng ta đến Tín Châu không chỉ có chút việc, cũng muốn mang chút Cổ Lương trà về hiếu kính lão nhân.
Đây làm sao có thể là chứng cứ nói chúng ta là kẻ lừa gạt? Các ngươi vu oan người vô căn cứ, phu quân ta rộng lượng không tính toán với các ngươi, nhưng không có nghĩa là ta cũng sẽ dung túng các ngươi tiếp tục làm càn!"
Tuy là đang cười, nhưng lại không giận tự uy, vô hình trung làm người ta có cảm giác uy áp.
Vì thái độ và khí độ của bọn họ, Lý viên ngoại càng cảm thấy thân phận của họ không đơn giản, mà có bọn họ làm chứng, khí thế của hắn cũng tăng thêm.
"Ta mặc kệ là ai phái các ngươi đến gây sự, trở về nói với người sau lưng các ngươi, trà ngon chính là trà ngon, dù cho các ngươi phỉ báng gieo tiếng xấu thế nào, đều không thể phụ nhận được cái ngon của nó! Đi ra ngoài!"
Tên nọ muốn giở trò, lang quân kia chỉ ngồi lặng lẽ mắt lạnh mà nhìn, sau đó cho tùy tùng rót mấy chén trà cho những người xung quanh, nói: "Đây là ta mời mọi người, nếu mọi người uống vào cũng cảm thấy không ngon, ta đây sẽ chấp nhận ta là kẻ bợ đỡ!"
Có trà miễn phí, ai mà không muốn?
Tên gây sự nghĩ, hắn cũng muốn uống một chén, đến lúc đó nói trà này không ngon, bất luận bọn họ có thể nào cũng phải thừa nhận bản thân là kẻ bợ đỡ!
Lý viên ngoại không cho hắn uống, vị lang quân nói: "Không ngại, cho hắn uống!"
Tất cả mọi người nhận trà, nhanh chóng uống vào, vừa vào miệng có hơi đắng, nhưng rất nhanh đã có vị ngọt hậu thay thế cho vị đắng, trong hồi lâu hương trà vẫn không tan.
Uống vào ngụm thứ nhất, bọn họ lập tức muốn uống ngụm thứ hai.
Nhưng tên gây sự vẫn ôm ngực hét lên: "Trà này thật đắng, đây mà là Hồng trà hả, là trà đắng thì có!"
"Ngươi nói bậy, rõ ràng trà này không tệ!" Có người phản bác.
Hiển nhiên sau lưng tên này có người, hắn trừng mắt nói với người vừa lên tiếng: "Ai nói đây là trà ngon? Ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi!"
Đây là hắn đang uy hiếp ra mặt, nhớ kỹ dáng vẻ người nói lời tốt vừa rồi, đến lúc đó hắn mới trả thù được, không phải sao? Mà hắn lại là dáng vẻ du côn lưu manh, dân chúng bình thường trốn còn không kịp, sao lại dám đi trêu chọc?
Vì thế mọi người lập tức trầm mặc.
Kẻ nọ đắc ý nhìn Lý viên ngoại đã lạnh tâm đi một nửa, nói: "Thế nào, nên thừa nhận các ngươi thuê kẻ lừa đảo đi chứ!"
Lý viên ngoại có chút sốt ruột, cũng có chút tức giận vị lang quân này có chút tự ý chủ trương, hiện thời hắn đâm lao đành phải theo lao, thật sự phải thừa nhận sao?
Chỉ là thoạt nhìn vị lang quân này không nóng vội chút nào, ngược lại lại khí định thần nhàn mà nói: "Một khi đã như vậy, ta đây đành thừa nhận, ta là kẻ lừa đảo được mời đến."
Lý viên ngoại bỗng nhiên nhìn hắn, nghĩ rằng sợ là hắn đã bị úp sọt rồi không?!
Tên gây sự cũng có chút ngoài ý muốn khi lang quân kia nói là làm, sửng sốt một chút, rồi càng đắc ý.
Nhưng còn chưa đắc ý được bao lâu, đã có nha lại đẩy dân chúng đang vây xem trước cửa quán trà ra, quát lớn: "Tất cả tránh ra!"
Nha lại nhỏ kia mặc dù không phải là quan, nhưng dân chúng cũng không dám trêu chọc, lúc này nhìn thấy bọn họ, cũng ào ào lui sang một bên
(*Nha lại: là người thừa hành, phục vụ cho các quan lại tại các nha môn)
Lý viên ngoại như thấy được cọng cỏ cứu mạng, vội hỏi: "Các vị quan nhân đến thật đúng lúc!"
Trong nhóm nha lại nhỏ đi ra một người, Lý viên ngoại biết đối phương là người dưới trướng của nha môn châu phủ đã tòng quân, địa vị còn cao hơn nha lại bình thường một chút.
Nha lại này nói với Lý viên ngoại: "Lý viên ngoại, có việc gì đành nói sau vậy, ta có chuyện quan trọng trong người."
Lý viên ngoại và dân chúng vây xem đều có chút mờ mịch, chẳng lẽ không phải có người báo quan, thì nha lại này mới đến đây sao? Nhìn tình hình này, có vẻ nha lại này đến đây là vì chuyện khác?
Tại thời điểm bọn họ tò mò, đã thấy vốn những nha lại ở thành Tín Châu đều là dáng vẻ vênh váo tự đắc, lập tức đi đến trước mặt đôi phu thê trung niên kia, hạ mình cúi đầu với bọn họ, nói: "Trương Thừa Nghị Lang, đại phu nhân, tiểu nhân đến chậm, xin thứ tội!"
"Này có là tội gì? Trước đó chúng ta vốn không muốn gióng trống khua chiên, cũng tận lực không thông báo với nha môn, chỉ thế thôi mà các người còn có thể đến kịp lúc thế này, là đã tốt lắm rồi." Lang quân này nói.
Chúng nha lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại tinh ý nhận ra vụ náo động vừa rồi dường như có liên quan đến Trương Thừa Nghị lang trước mắt này, nên nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Thừa Nghị Lang gặp chuyện phiền toái sao?"
'Thừa Nghị Lang' là cái gì, dân chúng hơi có chút hiểu biết đều biết đến, cái này không giống với việc bình thường họ thường xưng hô với người khác là 'Mỗ lang', người nọ cũng không phải gọi là 'Thừa nghị', mà là 'Thừa Nghị Lang' là tán quan, chức quan chính thức của triều đình, ấn theo cấp độ, phẩm cấp để tính thì thuộc thất phẩm.
(Thừa Nghị Lang: Một chức quan có từ thời nhà Tùy, Tùy Dương Đế
Tán quan: Một chức quan danh dự)
Tuy rằng không biết trên người hắn còn có chức quan nào khác không, nhưng chỉ chức tán quan này thôi, đã chứng tỏ, thân phận và địa vị của hắn đã vạch ra một ranh giới rất lớn với dân chúng bình thường rồi.
Trương Thừa Nghị Lang nói bâng quơ: "Không có gì, chỉ là ta và thê tử vừa đến thành Tín Châu, vừa mệt vừa khát, nên tìm đến quán trà này dùng trà, tiếc rằng có người vu cho ta một việc, nói ta là kẻ lừa đảo quán trà này thuê đến.
Ta cảm thấy thú vị, đối phương đã khăng khăng bắt ta thừa nhận ta là kẻ như thế, vậy thì hôm nay ta sẽ nhận lấy điều đó, mà bợ đỡ cho Hồng trà này vậy."
Tuy rằng khi hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng như mây bay, nhưng mỗi câu hắn nói, đều làm cho tên gây sự run sợ không thôi.
Lý viên ngoại phải qua một lúc mới từ trong trạng thái ngây ngơ mà phục hồi lại tinh thần, tuy hắn không biết vị Trương Thừa Nghị Lang này là ai, nhưng đến nha môn phủ châu cũng đối đãi hữu lễ với người này như vậy, thì hắn hoàn toàn có thể mượn cơ hội này mà kết giao với đối phương.
Có đối phương làm chỗ dựa, còn lo không kéo được kẻ sau lưng tên gây sự này ra sao?!
Hắn vội tiến đến, nói: "Là ta xử sự không đủ quả quyết, phiền đến Trương Thừa Nghị Lang rồi."
Nha lại nghe hắn nói nguyên nhân sự tình đã qua, cho người bắt hết kẻ gây sự, lại tuyên cáo với mọi người: "Vị này là Trương Thanh An Trương Thừa Nghị Lang đến từ Phủ Châu, đại danh của ngài ấy, có ai chưa từng nghe qua không?! Sao ngài ấy có thể tự hạ thấp thân phận mà làm kẻ lừa đảo được hả!"
Dân chúng nhất thời kích động, đây là Trương Hạc Trương Thanh An, người tạo ra gạo Thanh Hà, lại có cống hiến kiệt suất trong việc trồng ra khoai Hồng Sơn, khoai tây, lại còn mang đậu phộng vào trồng ở hai bên giang nam và giúp truyền bá chúng sao?! Là một đại danh nhân ở Giang Nam đó!
Hiện tại mỗi nhà đều đã từng ăn dầu đậu phộng, mà dầu đậu phộng xuất hiện, khiến cho dầu vốn là nguyên liệu sang quý bỗng hạ cấp xuống, giúp cho bá tánh tầng lớp thấp cũng có thể được ăn dầu.
Chỉ dựa vào điểm này thôi, Trương Hạc đã là một sự tồn tại đáng ngưỡng mộ trong lòng bá tánh rồi
Quả thật, với một người vang danh như Trương Hạc, mà lại bị một trà quán nho nhỏ và trà thương thu mua làm kẻ lừa đảo sao!
Kẻ gây sự tự biết đại sự bất thành, nhanh chóng cầu xin tha tội.
Trương Hạc cười nói ôn hòa: "Quả thật ta vốn không phải là kẻ bợ đỡ, nhưng uống trà này vào, hôm nay ta cam tâm tình nguyện làm một kẻ bợ đỡ vậy! Hồng trà này quả thật là loại trà mới, không biết Chu gia ở nơi nào? Chờ ta làm xong chính sự, sẽ đến mua một ít, mang về Lâm Xuyên."
"Sao có thể để Trương Thừa Nghị Lang tự mình đi được? Tiểu nhân cho người đến Chu gia thông báo một tiếng, để Chu gia đưa đến là được." Nha lại nói.
Trương Hạc cũng không cự tuyệt, mà nhìn thời gian cũng đã đến lúc, cùng nương tử rời khỏi quán trà.
Tên gây sự cũng bị dẫn về nha môn để tra hỏi, Lý viên ngoại chỉ cảm thấy như phun ra được ngụm khí hư, cả người đều thoải mái.
Mà vừa rồi Trương Hạc đã tự mình chứng thực cho trà Chử Đình Hồng, cái tên Hồng trà này nhanh chóng được truyền bá lan rộng, không ít dân chúng vây xem đều ào ào vào quán trà, gọi một ấm Hồng trà.
Đương nhiên, Lý viên ngoại cũng chưa quên quy tắc hắn đã định ra, một ngày chỉ bán mười ấm, vừa rồi Trương Hạc đã gọi một ấm, như vậy chỉ còn lại chín ấm.
Mọi người ồn ào nói Lý viên ngoại quá keo kiệt, có người nghe nói quán trà khác cũng có trà Chử Đình Hồng, vội chạy đến quán khác, còn có nhiều người tụm lại thành tốp ba tốp năm ngồi chung một bàn, sau đó gọi một ấm, tiền thì chia đều cho mỗi người.
Đã cùng nhau ngồi xuống uống trà, bọn họ cũng bắt đầu khơi chuyện nói, vô cùng tò mò Trương Hạc đến nơi này làm gì.
Có người đoán Trương Hạc đến làm danh sĩ cho quan phủ, hắn thường được các quan viên châu phủ lân cận mời về để giúp chỉ bảo cho việc đồng áng, bây giờ đã đến Tín Châu, có lẽ cũng là vì thế.
Dù cho Trương Hạc đến Tín Châu vì nguyên nhân gì, thì chuyện hôm nay đã nhanh chóng lan rộng ra khắp Tín Châu.
Ngoại trừ Lý viên ngoại, thì Chu gia cũng là đương sự có liên quan trong chuyện này, cho nên sau khi Lý viên ngoại xử lý xong chuyện trong trà quán, lại vội đến Chu gia trước, nói chuyện này cho Chu Thư, để nàng cũng mượn cơ hội này, mà mở rộng Chử Đình Hồng trà..