Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật

Chương 14: Rắn độc
Bảo Ninh hét lên một tiếng, ôm lấy A Hoàng, quay người chạy vào trong phòng.
Nàng phịch một tiếng đóng cửa lại, lưng dựa lên cửa thở hổn hển, làm cách nào cũng không thể xua đi đôi mắt sắc bén của con rắn trong đầu, phút chốc biến thành mấy chục đôi mắt, xoay quanh nàng.
Bảo Ninh lau nước mắt, khóc lóc gọi Bùi Nguyên: "Tứ Hoàng tử, mau tỉnh dậy, bên ngoài có rắn, rắn!"
Bùi Nguyên không ngủ, vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe Bảo Ninh gọi, hắn chớp mắt liền hiểu được, đồ bên trong túi vải Hoàng Cát đưa tới chính là rắn.
Hắn nhớ tới những hành động Bùi Tiêu âm thầm làm, cảm thấy trầm xuống.
Quá chủ quan.
"Giữ chặt cửa!" Ánh mắt Bùi Nguyên đột nhiên lạnh lẽo, hắn ngồi dậy, rút ra một thanh đoản đao từ dưới gối, nhìn Bảo Ninh nói: "Đến bên cạnh ta! Đừng dựa vào cửa."
"Khóa cửa hư rồi..." Bảo Ninh cảm thấy nghẹn ngào, tay cũng run, nàng dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt ngồi xuống: "Ta giữ cửa, một lát nữa, nó sẽ bỏ đi chứ?"
Bảo Ninh đỏ mắt nhìn về phía Bùi Nguyên, muốn nghe được hắn khẳng định, giọng nói run run: "Không phải rắn sợ người nhất sao?"
"Đó là rắn bình thường." Sắc mặt Bùi Nguyên rất khó coi: "Những con rắn này được huấn luyện chuyên nghiệp, tính tình hung dữ, am hiểu nhất là công kích con người, sẽ lần theo hơi thở của con người tìm đến, nên không tránh thoát."
Bảo Ninh choáng váng đầu óc, trong lúc nhất thời không hiểu ý của Bùi Nguyên, nàng run chân, muốn đứng lên cũng không nổi, A Hoàng từ trên người nàng nhảy xuống, cắn góc áo của nàng.
Bảo Ninh một tay vịn cửa, vừa dùng sức muốn đứng dậy, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một lực mạnh, Bảo Ninh lảo đảo một chút rồi nhanh chóng nhào trên mặt đất, lòng bàn tay cọ trên mặt đất chảy máu, đau đớn khiến nàng tỉnh táo trong nháy mắt.
Bùi Nguyên hét lớn: "Mau dậy đi, đến chỗ ta!"
Tiếng nói vừa dứt, Bảo Ninh nghe thấy hai tiếng "sưu, sưu" bên tai, hai hạt ngô màu vàng qua xoẹt qua bên người nàng, tiếp theo có cái gì đó hít một tiếng "tê ——".
"Gâu!" A Hoàng kêu to, lập tức nhào tới ngậm lấy cổ con rắn, cắn không chịu nhả ra.
Nó còn nhỏ, nhưng răng bén nhọn, ăn ngon lành, sức lực lớn, con rắn bị cắn kia quấn loạn lên, cái đuôi đánh vào cánh cửa phát ra âm thanh "ba ba", trong lúc nhất thời không thoát được.

Bùi Nguyên rống: "A Hoàng, đừng đụng nó!"
Bảo Ninh thừa cơ đứng lên, mấy bước chạy đến bên người Bùi Nguyên, bị hắn cầm cổ tay kéo về phía sau.
Lúc này nàng mới dám cả gan nhìn sang, có một con rắn lớn màu đen bóng ở cửa, to bằng cánh tay người trưởng thàn, đầu nhọn màu đỏ dọa người. Trên đầu là một đôi mắt nhỏ dựng đứng hung ác cảnh giác, trong đó có một con mắt bị hạt ngô đập nát, không ngừng chảy máu. Con rắn lớn tức giận vì bị tấn công, chiếc cổ dài của nó dựng thẳng đứng, lắc lư mạnh mẽ qua trái qua phải theo động tác của A Hoàng, cố gắng thoát khỏi nó.
Mắt Bảo Ninh tối sầm lại, kém chút ngất đi: "A Hoàng, mau xuống đây!"
"Tránh sau lưng ta." Bùi Nguyên phát hiện thân thể nàng run rẩy, trở tay nắm chặt vai của nàng, để nàng ngồi xuống, thấp giọng nói: "Đừng hoảng hốt."
"Đều là mồ hôi." Bùi Nguyên nắm cổ tay của Bảo Ninh, kéo tay nàng lau lên trên y phục của mình: "Đừng kìm nén, hô hấp, thở đều."
Lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp, trán của Bảo Ninh dựa vào vai của Bùi Nguyên, chậm rãi thở ra hít vào, tim đập thình thịch cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
A Hoàng nghe thấy giọng nói của Bảo Ninh, chần chờ một hồi, nới lỏng miệng, nhảy mạnh một cái đến bên người Bảo Ninh.
Con rắn trên mặt đất kia lập tức rướn cổ lên cắn tới, nhưng bị vồ hụt, nó chần chờ nửa giây, từ bỏ đuổi theo A Hoàng, quay đến chỗ Bùi Nguyên, lập tức phóng nhanh qua.
Bảo Ninh chợt nhớ tới lời nói mới rồi của Bùi Nguyên: Loại rắn này đã huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ lần theo mùi con người mà tìm đến, không tránh thoát.
Phòng không lớn, chưa kịp thở hết một hơi, con rắn đầu đỏ kia đã đến trước mặt hắn, đầu đỏ như máu, đầu lưỡi phân nhánh, rít gào thở ra.
Tay phải Bùi Nguyên cầm đoản đao, ngón cái vuốt ve vỏ đao, ngay lúc con rắn lộ ra răng nanh, bay nhào tới, Bùi Nguyên đưa tay nện vỏ đao nặng nề lên trên mặt tường, vang lên một tiếng "bành".
Con rắn bị hấp dẫn, lập tức quay nhìn sang, Bùi Nguyên híp mắt lại, cầm đao đánh úp cách đầu khoảng bảy tấc.
Rắn đầu đỏ lấy lại tinh thần, quay đầu lại cắn lên lưỡi đao, răng nanh phun ra nọc độc màu đen, hòa với máu trên khóe miệng, bắn tung tóe ra rơi vào trên chăn, dính trên chăn rồi tản ra như những chùm hoa đục ngầu.
Bị đau, rắn càng muốn trả thù, lui lại một bước lại muốn tập kích, bị Bùi Nguyên một phát bắt được cổ, cầm đao cắt đầu.
Thân rắn đen bóng đập mạnh xuống đất một tiếng "rầm", khó chịu cuộn tròn thân, lớp vảy thô ráp cọ xát trên mặt đất.

Trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn lại tất tiếng ma sát xột xoạt.
Bảo Ninh chậm rãi thả lỏng.
"Nếu ngươi còn nắm nữa, tay của ta chắc cũng gãy mất." Gọng nói Bùi Nguyên truyền đến bên tai, Bảo Ninh mờ mịt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Bùi Nguyên, hắn nhíu mày, dùng cằm chỉ chỉ tay của nàng: "Đến lúc đó, không chỉ chân ta không cử động được, ngay cả tay cũng không động được, ngươi phải cố gắng hầu hạ ta."
Bảo Ninh thuận nhìn sang, thì ra mình chăm chú nắm chặt cổ tay Bùi Nguyên, móng tay nàng dài, đã cào một lớp da của Bùi Nguyên, còn có chút máu thấm ra bên ngoài.
Hắn cũng không thể im lặng được.
Bảo Ninh vội vàng buông tay ra, cảm thấy ngại ngùng, dùng đầu nóng tay xoa nhẹ, có chút lấy lòng nói: "Là ta sai rồi, đừng giận, ban đêm làm thức ăn ngon cho người."
Đầu ngón tay nàng có chút mát mẻ, nhưng rất mềm mại, không có vết chai, xương ngón tay tinh tế mỏng manh, hoàn toàn khác với bàn tay cầm đao kiếm của hắn.
"Không tức giận sao." Cổ họng Bùi Nguyên hơi khô, hắn liếm liếm môi, vừa định nói thêm gì nữa, trông thấy sắc mặt Bảo Ninh đột biến: "Bùi Nguyên!"
A Hoàng cũng có động tác, bỗng nhiên xông lên, muốn đập đầu con rắn kia.
Nhưng vẫn là chậm một bước.
Đầu rắn đẫm máu kia chợt bắt đầu chuyển động, nó trườn lên trước một tất, sau đó mở miệng cắn một cái lên chân trái của Bùi Nguyên.
Bảo Ninh hãi hùng khiếp vía, cũng không để ý sợ hãi, nhào tới nắm chặt đầu rắn, dùng sức tách miệng của nó ra, vung đến trên mặt đất.
Trên cổ chân Bùi Nguyên khoảng một tấc thình lình xuất hiện hai lỗ máu, đang rịn chảy máu đen ra ngoài.
Nước mắt Bảo Ninh lập tức bừng lên: "Bùi Nguyên..."
Nàng hoảng không biết đặt tay ở đâu, trái tim như ngừng đập, trong lòng nhớ lại lúc trước Minh Di Nương dạy nàng, sau khi bị rắn độc cắn phải làm thế nào.

Dùng dây vải trói chặt vết thương, sau đó cắt hình chữ thập nhỏ ở đầu vết thương, hút máu độc ra, làm càng nhanh, tỉ lệ sống sót càng cao.
Không có dây vải, xé y phục quá phiền phức, Bảo Ninh dứt cởi đai lưng xuống, cột vào bắp chân Bùi Nguyên.
Trên đao dính máu độc, cũng không rảnh đi phòng bếp lấy, Bảo Ninh đè miệng vết thương, sau đó hít sâu một hơi, cúi đầu mút ở chỗ kia, hút mạnh một ngụm, nhổ lên trên mặt đất.
Phun ra toàn máu màu đen.
Bảo Ninh càng luống cuống, nàng thật sự sợ Bùi Nguyên sẽ chết.
Bảo Ninh lau môi, vừa định lại hút lần hai, bị Bùi Nguyên ngăn lại.
"Không cần." Hắn nắm vuốt bả vai của Bảo Ninh kéo nàng vào trong ngực, vuốt vuốt khóe mắt nàng lau đi nước mắt, cau mày nói: "Vì sao ngươi lại khóc nhiều đến vậy?"
Bùi Nguyên nói như vậy, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng hiền hòa, cười khẽ: "Tiểu mít ướt."
Bảo Ninh cười không nổi. Ánh mắt của nàng hồng hồng, giống con con thỏ con bị giật mình, không rảnh để ý đến Bùi Nguyên, đẩy hắn ra, còn muốn đi xử lý máu độc.
Trong ấn tượng của nàng, con rắn vừa rồi có màu sắc, đầu nhọn, xác nhận có kịch độc.
Nàng không biết Bùi Nguyên vì sao lại lạnh lùng thờ ơ như vậy, là quá tự tin đối với thân thể của mình, hay là không muốn sống nữa, nhưng nàng không dám dừng lại, nếu như chậm trễ, Bùi Nguyên rất có thể sẽ chết.
"Thật không cần." Bùi Nguyên thở dài, một phát bắt được cổ tay Bảo Ninh: "Cắn vào chân trái, không chết được."
Bảo Ninh không rõ, khốc nói: "Vì sao?"
"Ngươi không phải vẫn muốn biết chân của ta là chuyện gì sao?" Bùi Nguyên lôi kéo nàng ngồi lại đây, vẻ mặt có chút nặng nề: "Bây giờ ta nói với ngươi, ngươi có muốn nghe hay không?"
Bảo Ninh nhẹ gật đầu.
Bùi Nguyên nói: "Chính là trúng loại độc này."
Bảo Ninh quá sợ hãi: "Trước kia điện hạ cũng bị rắn độc này cắn sao?"
"Không phải rắn." Bùi Nguyên dừng một chút: "Là chuột độc."
"Ta vốn không muốn nói cho ngươi những chuyện này."

Bùi Nguyên đưa tay, sửa sang lại vạt áo của Bảo Ninh, thắt lưng của nàng bị lỏng, áo ngoài rộng mở, lộ ra áo trong màu hồng nhạt, Bùi Nguyên tháo chiếc đai lưng trên người buộc lên cho nàng.
Bảo Ninh sững sờ, ngay cả thẹn thùng cũng quên, dựa vào hắn loay hoay.
Bùi Nguyên làm xong mới ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Bảo Ninh: "Có một số việc, dơ bẩn, bí mật, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, càng ít người biết càng tốt, sợ bị truyền ra ngoài, hai là, người biết chuyện sẽ không thoát được."
Bảo Ninh chần chờ lắc đầu: "Ta nghe không hiểu."
Bùi Nguyên chậm rãi nói: "Chân của ta là do chuột có độc cắn bị thương lúc ở bên trong ngục."
"Loại độc này rất mạnh, hoặc là cắt chân, hoặc là bỏ mạng, ta chỉ có thể phong ấn đại huyệt chân trái lại, độc tố còn lưu lại trên đùi, mặc dù chân trái không cử động được, nhưng tính mệnh không có gì đáng ngại. Ngươi từng thấy vết thương trên người ta đúng không, là vì giải độc nên dùng đao cắt, vết thương trên đùi cũng giống vậy, vì để lấy máu."
"Con chuột độc lần đó, và con rắn độc hôm nay, đều là Bùi Tiêu nuôi, dưới tay hắn ta có một người tên là Công Tôn Trúc, chuyên về độc, giỏi dùng thuốc huấn luyện những con vật dữ tợn đó, để bọn chúng vừa mang độc tố, lại giỏi tấn công con người, từ đó thần không biết quỷ không hay giết người hắn muốn giết."
"Nhưng nuôi dưỡng động vật có độc phải dùng thời gian dài và từ từ, muốn nuôi một con phải thất bại rất nhiều lần, tốn hao rất nhiều năm, rất vinh hạnh, vật trân quý như vậy, hắn đã tặng cho ta hai lần."
Bảo Ninh khiếp sợ nhìn hắn.
Nàng nhớ tới toàn thân Bùi Nguyên đều là vết sẹo, không dám tưởng tượng, hắn phải nhẫn tâm bao nhiêu mới ra tay được, đó là thịt của mình.
Hơn nữa tình huynh đệ thủ túc, sao Bùi Tiêu có thể ra tay tàn độc như vậy?
... Còn có Bùi Nguyên hắn rốt cuộc muốn nói cái gì?
Bùi Nguyên sờ lên mí mắt của nàng, thấp giọng nói: "Trước kia ngươi tưởng rằng ta đuổi ngươi đi, là bởi vì không thích ngươi đúng không?"
Lông mi Bảo Ninh rung động, nhẹ gật đầu.
"Ồ, đúng là như vậy." Bùi Nguyên nói: "Nhưng còn có một ý nghĩa khác. Phu thê một thể, nếu như Bùi Tiêu muốn đối phó ta, ngươi đoán, hắn sẽ bỏ qua ngươi sao? Ta không muốn có nhiều người hơn bị dính vào chuyện này, sợ người đó hối hận, trách ta, cũng sợ người đó cắn ngược lại ta một ngụm, bỏ đá xuống giếng."
Bùi Nguyên cười khẽ: "Bảo Ninh, gặp phải ta nàng thật xui xẻo. Ta quá ích kỷ, thứ ta không muốn, nhét vào trong tay ta thì ta cũng phải ném đi, nhưng thứ ta muốn, Thiên Vương lão tử đến cướp thì ta sẽ lột một lớp da của họ. Ta đã cho nàng nhiều cơ hội rời đi, nhưng bây giờ ta đổi ý, nếu như nàng muốn đi, cũng không thể đi được nữa."
**
Editor: Ok ca ca, ca ca đẹp nên nói gì cũng ngầu lòi,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận