Sau khi gả cho hoàng tử tàn tật

Bảo Ninh mất hai canh giờ mới thu dọn hành lý xong, dẫn theo Lưu ma ma, một con cừu một con chó khởi hành đến điền trang ở Lật hồ.
 
Giấy bán thân của Lưu ma ma ở trong tay nàng, Bảo Ninh vốn không muốn đưa bà theo, nhưng nghĩ lại đường xá xa xôi, một mình nàng đi cũng nguy hiểm, nhiều người đi thì an toàn hơn.
 
Bảo Ninh không gọi xe ngựa trong phủ tướng quân, lúc trời tờ mờ sáng bọn họ đi từ cửa sau ra. Lưu ma ma tìm được một xa phu quen biết, một đoàn người lặng lẽ không một tiếng động rời đi, không ai hay biết.
 
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bùi Nguyên ngủ ở chỗ Ngụy Mông cả đêm.
 
Hai đại nam nhân chen chúc trên một cái giường nhỏ, căn bản ngủ không được. Bùi Nguyên ưu phiền trong lòng, khó mà chìm vào giấc ngủ, Ngụy Mông lại ngáy, hắn càng ngủ không được, trằn trọc đến nửa đêm, một cước đá Ngụy Mông xuống đất.
 
"Có kẻ địch!" Ngụy Mông lập tức bừng tỉnh, rút thanh kiếm dưới gối ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
 
Bùi Nguyên nặng nề nhìn hắn. Ngụy Mông mất một lúc lâu mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, hắn ngáp một cái, muốn oán trách hai câu, nhưng nhìn bộ dạng ủ rũ khô khốc của Bùi Nguyên, hắn không dám nói câu nào, ủ rũ ôm chăn trải ra sàn: "Mau ngủ đi, một lát nữa trời sẽ sáng."
 
Bùi Nguyên nói: "Ta ngủ không được."
 
Ngụy Mông đang buồn ngủ, thuận miệng nói: "Vậy ngươi uống thêm chút rượu đi, thứ đó giúp ngươi dễ ngủ."
 
Sắc mặt Bùi Nguyên vẫn không dễ nhìn.
 
Ngụy Mông chợt nhớ ra, Bùi Nguyên chính là uống xong rượu trở về nhà, sau đó bị người đuổi ra ngoài, mới đến đây ngủ cùng hắn.
 
"..." Ngụy Mông thở dài ngồi dậy, "Vậy ngươi nói cho ta nghe thử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
 
Bùi Nguyên cũng ngồi dậy, bàn tay nắm thành quyền đặt trên đầu gối: "Ta nói không nên lời."
 
Chuyện này bảo hắn làm sao nói ra? Nói hắn trông thấy thê tử của mình cùng người khác hẹn hò, hắn đi chất vấn, bị tát một bạt tai? Thật sự vô cùng nhục nhã!
 
Bùi Nguyên càng nghĩ trong lòng càng bốc hỏa, hắn chợt nhảy dựng lên, cầm lấy thanh kiếm của Ngụy Mông muốn đi ra ngoài: "Ta đi giết hắn!"

 
"Tiểu tướng quân, nửa đêm nửa hôm ngươi định giết ai!" Ngụy Mông hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy Bùi Nguyên: "Ngươi bình tĩnh một chút!"
 
Trong mắt Bùi Nguyên lộ ra hung ác: "Ta bình tĩnh cái rắm, không có cách nào bình tĩnh được, ta mẹ nó đêm nay nhất định phải làm thịt tên súc sinh kia!"
 
"Được rồi được rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Ngụy Mông thở dài, biết đêm nay chắc chắn không ngủ được, hắn lôi Bùi Nguyên ngồi xuống đất, đi mở hai vò rượu: "Ngươi nói một câu được không, huynh đệ cho ngươi lời khuyên."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bùi Nguyên đen mặt, nghiến răng ngồi xuống, vẫn không nói câu nào như cũ.
 
Ngụy Mông thì thào: "Con lừa gầy kéo đống phân cứng, đúng là mẹ nó tốn sức. Không biết thê tử ngươi nhịn ngươi như thế nào, nếu là lão tử sớm đã cho ngươi một bạt tay."
 
Bùi Nguyên nghe rõ ràng, hất đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén.
 
Ngụy Mông sợ run cả người, hắn cảm thấy hắn chỉ cần nói thêm một câu, Bùi Nguyên có thể xông lại xé hắn.
 
Ngụy Mông thở dài, vừa định nói gì đó, nhìn thấy sắc mặt Bùi Nguyên chợt nghẹn lời.
 
Nhờ ánh trăng, hắn lúc này mới thấy rõ trên mặt Bùi Nguyên có vết thương, bị Bảo Ninh tát sưng đỏ, còn có vết máu do móng tay làm xước. Ra tay cũng ác thật, nửa mặt bên kia sưng vù.
 
Ngụy Mông hít vào một ngụm khí lạnh: "Thê tử ngươi thật sự đánh ngươi?"
 
Hắn nhớ lại dáng vẻ mảnh mai của Bảo Ninh, nhìn có vẻ là một cô nương yếu đuối, tính tình cũng rất tốt, sao ra tay nặng như vậy?
 
Bùi Nguyên lại nhịn không được, hắn một quyền nện lên cột giường, toàn bộ giường đều lung lay mấy lần, hét lớn một tiếng: "Vô cùng nhục nhã!"
 
Hắn không thèm đếm xĩa vấn đề mặt mũi nữa, ngắn gọn vài câu thuật lại cho Ngụy Mông chuyện xảy ra hôm nay, bỏ qua đoạn Bảo Ninh đánh hắn.
 
"... Ta đóng sầm cửa đi ra, ta thề rằng trừ phi nàng đến cầu xin ta, nếu không ta sẽ không bước vào cửa phòng nàng nửa bước!"
 
"Ta nghĩ không hiểu được, ta đối xử với nàng tốt như vậy. Cũng chỉ vì nàng mới làm ra chuyện này, nếu đổi thành người khác, không biết đã chết bao nhiêu lần! Nhưng nàng không nghĩ đến ta tốt với nàng. Nàng chỉ cần rơi hai giọt nước mắt, xin khoan dung hai câu với ta thì ta cũng không trở thành như thế. Trong lòng ta nàng quan trọng đến như vậy, nàng biết rõ, cho dù nàng làm chuyện gì, ta cũng sẽ không làm gì nàng. Nhưng nàng thật ngoan cố ..."

 
Bùi Nguyên vẫn còn chút say, nói liên miên lải nhải, như một tên ba hoa nói không biết dừng, lời nói trong đêm nay còn nhiều hơn nói với Ngụy Mông trong một tháng.
 
Ngụy Mông thực sự nghe không vô, cắt ngang hắn: "Tiểu tướng quân, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi làm thế nào nhận định tiểu phu nhân nhất định làm chuyện này."
 
Bùi Nguyên ngơ ra.
 
Ngụy Mông nói: "Ta đã sống gần ba mươi năm, cũng nhìn qua vô số người, theo quan sát của ta về tiểu phu nhân, nàng sẽ không làm. Ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không, ngươi hỏi qua nàng chưa?"
 
Bùi Nguyên mím chặt môi.
 
Hắn không hề hỏi qua, hắn không dám hỏi. Hắn sợ từ trong miệng Bảo Ninh nghe được thứ không muốn nghe. Kỳ thật, từ khi sự việc xảy ra, hắn chưa từng nghĩ tới việc đi hỏi Bảo Ninh cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
 
Hắn dường như cố gắng trốn tránh, hoặc là quá tin tưởng vào đôi mắt và phán đoán của mình.
 
Hoặc là, hắn không tự tin, không phải không tự tin về Bảo Ninh, mà là chính bản thân hắn.
 
Có đôi khi hắn nghĩ, Bảo Ninh dựa vào cái gì mà chấp nhận hắn? Bảo Ninh tốt như vậy, hắn đâu có chỗ nào xứng với nàng, lúc trước nàng gả cho hắn kỳ thật danh bất chính, ngôn bất thuận, là bị ép buộc. Cho nên, nếu có ngày nào nàng không nguyện ý, muốn rời đi, thì phải làm sao?
 
Mạnh Phàm xuất hiện, chỉ là trùng hợp đánh trúng vào điểm yếu này trong lòng Bùi Nguyên, chỉ là một cảnh tượng thôi cũng đủ khiến tâm trạng hắn hỗn loạn, quân lính tan rã.
 
Cho đến khi Ngụy Mông nhắc đến, Bùi Nguyên mới bừng tỉnh, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như Bảo Ninh thật sự không làm chuyện này, mà hắn vẫn một mực đổ oan cho nàng, thì phải làm sao?
 
Bùi Nguyên cảm thấy mình sắp điên rồi.
 
Ngụy Mông uống một hớp rượu, vỗ vỗ vai Bùi Nguyên nói: "Ta cảm thấy tiểu phu nhân nói rất đúng, giữa phu thê phải thẳng thắn với nhau, có chuyện cứ nói thẳng ra chẳng phải tốt sao. Tiểu tướng quân, tính cách của ngươi vẫn luôn mạnh mẽ anh minh, làm sao gặp phải việc này lại như đàn bà vậy. Nói trắng ra, không phải cứ lời qua tiếng lại là xong, ngươi nhìn ngươi... Không có tiền đồ, còn tới trước mặt người ta trêu chọc."
 
Ánh mắt Bùi Nguyên rơi vào chén rượu của Ngụy Mông, Ngụy Mông bị hắn nhìn đến ngứa ngáy, cầm chén đưa đến miệng hắn: "Uống một ngụm không?"
 
Bùi Nguyên ngốc trệ nửa ngày, chợt nói: "Ta hối hận."

 
"Ngươi hối hận cái gì?"
 
"Đêm hôm đó, lúc nhìn thấy cây trâm, ta nên trực tiếp hỏi nàng." Bùi Nguyên tự lẩm bẩm: "Là ta nghi thần nghi quỷ, Bảo Ninh nói không sai, ta bụng dạ nhỏ nhen lại nặng tâm tư, đánh mấy gậy không ra một cái rắm..."
 
Ngụy Mông một ngụm rượu kém chút phun ra ngoài: "Tiểu phu nhân nói ngươi đánh không ra cái rắm?"
 
Hắn chép miệng một cái: "Không thể nào, tiểu phu nhân nhìn có vẻ là người từng đọc sách, sao có thể nói thô tục như thế."
 
Bùi Nguyên đoạt lấy bình rượu bên cạnh hắn, ngửa cổ rót vào trong miệng.
 
Uống xong, hắn lau lau miệng, ánh mắt trong trẻo hơn, lặp lại: "Ta nên trực tiếp hỏi nàng! Không đúng, ta nên tin tưởng nàng, Bảo Ninh là người như thế nào, ta còn không rõ sao? Có gì đáng để nghi ngờ, chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ không đáng để vào mắt, lại giày vò bọn ta thành cái dạng này! Càng quan tâm càng dễ bị nhiễu loạn, ta nên sớm nhìn ra mới phải!"
 
"Vậy mới đúng!" Ngụy Mông vỗ đùi một cái: "Ngươi hiểu như vậy là tốt."
 
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng, mặt trời sắp ló dạng.
 
Ngụy Mông buồn ngủ đến mí mắt dính vào nhau, chỉ nghĩ nhanh chóng đuổi Bùi Nguyên đi, để mình còn ngủ, chỉ ra cổng nói: "Tiểu tướng quân, ngươi nhanh về nhà đi, nói chuyện rõ ràng với tiểu phu nhân. Ngươi mau xin lỗi nàng, tiểu phu nhân tính tình tốt, ngươi dỗ nàng vui vẻ, lập tức sẽ tha thứ cho ngươi."
 
Bùi Nguyên ném cái bình rỗng sang một bên, hưng phấn đứng dậy, vừa định đi một bước, đột nhiên nhớ tới những lời vô vị hắn vừa nói với Bảo Ninh.
 
Hắn nói cái gì mà bọn họ là cẩu nam nữ, nam nhân thô lỗ, sau đó hắn uống nhiều quá, lại chạy đến trước mặt Bảo Ninh mặt dày nói hắn muốn nạp thiếp.
 
Bùi Nguyên chợt cảm thấy muốn chết.
 
Ngụy Mông nhìn hắn đứng ở đó một hồi, thay vì đi ra cửa, lại lên giường nằm xuống.
 
Ngụy Mông kinh hãi: "Ngươi tại sao còn chưa đi?"
 
"Uống nhiều, đầu óc choáng váng, ngươi để cho ta ngủ một giấc đã." Bùi Nguyên nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại.
 
Hắn sẽ không nói với Ngụy Mông rằng hắn không dám trở về, như vậy quá mất mặt. Bình thường Bảo Ninh tính tình tốt, nhưng lúc nóng giận ngay cả Bùi Nguyên cũng phải sợ, nghĩ tới cái tát kia, Bùi Nguyên cảm thấy tim gan phèo phổi đều quặn đau. Hắn nói những lời nhảm nhí kia làm sao cứu vớt lại đây?
 
Hắn sẽ lại bị đánh sao?
 
Hắn có phải đã nói nếu như hắn trở về tìm nàng, hắn sẽ là con chó?
 

Bùi Nguyên chùn lại, trong lòng suy nghĩ làm sao mới có thể lấy lại chút mặt mũi đứng trước mặt Bảo Ninh.
 
Bây giờ hắn tin tưởng việc kia chỉ là hiểu lầm, nhưng Bảo Ninh không chứng minh được điều đó? Hắn có thể bày một tư thái đến trước mặt Bảo Ninh, nói những lời bao dung, lại thể hiện lòng chung thủy của mình. Đại khái là như thế, coi như nàng không cách nào chứng minh nàng chưa làm qua chuyện này, ta vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.
 
Bảo Ninh sẽ cảm động chứ? Nàng rất dễ mềm lòng.
 
Bùi Nguyên suy nghĩ lung tung trong đầu, tự an ủi.
 
Hắn không biết, ngay lúc hắn đang lẩm bẩm do dự, Bảo Ninh đã sớm mang theo đồ đạc rời khỏi phủ tướng quân đi nơi khác.
 
...
Hai người nửa đêm uống rượu đến say mèm, ngày hôm sau lúc mặt trời lên cao, bị tiếng đập cửa mãnh liệt đánh thức.
 
Một giọng nữ yếu ớt gọi: "Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử, người có ở trong không?"
 
Bùi Nguyên xoa xoa trán, đạp Ngụy Mông một cước đi mở cửa.
 
Ngụy Mông khẽ rủa một tiếng, lắc lư đi tới, nắm chốt cửa kéo ra. Trước mắt Khâu Linh Nhạn đột nhiên xuất hiện một dáng người dũng mãnh, nàng giật mình lui về sau một bước, thiếu chút ngã sấp xuống.
 
"Thất cô nương?" Ngụy Mông kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi chạy tới đây làm gì?"
 
Khâu Linh Nhạn không rảnh giải thích với hắn, nàng kiễng chân nhìn vào phòng, thấy Bùi Nguyên đang quay lưng ngủ, nàng hạ quyết tâm, đẩy Ngụy Mông ra chạy tới, bịch một tiếng quỳ xuống.
 
"Tứ Hoàng Tử, ta biết sai rồi, người nhanh đi tìm tỷ tỷ đi!"
 
Bùi Nguyên bị giọng nói thê lương của nàng làm rùng mình, đột ngột ngồi dậy, khó hiểu nhìn vị tiểu cô nương chỉ mới gặp qua một lần: "Ngươi có ý gì?"
 
Khâu Linh Nhạn khóc lóc kể chuyện ngày hôm qua cho Bùi Nguyên, cuối cùng ôm mặt nói: "Là ta không tốt, ta không nên làm điều sai trái như vậy, hại hai người trở thành thế này. Hôm qua ta suy nghĩ cả đêm, ta rất sợ, nếu hai người thật sự bởi vì chuyện này mà rạn nứt, ta phải làm sao đây, ta có lỗi với Bảo Ninh tỷ tỷ..."
 
Đêm qua Bùi Nguyên vẫn mặc y phục mà ngủ, hiện tại y phục chỉ có vài nếp gấp, hắn kiên nhẫn nghe Khâu Linh Nhạn nói hết, càng nghe càng cảm thấy hôm qua mình thật điên khùng, vô cùng ngu ngốc, không thể tha thứ. Sao hắn có thể để mình bị lừa bởi chút thủ đoạn của hai nữ nhân kia chứ, mà thậm chí không thể gọi đây là mưu kế nữa? Còn nói nhiều lời tổn thương Bảo Ninh như vậy!
 
Khâu Linh Nhạn quỳ trên đất ô ô khóc. Bùi Nguyên đứng dậy lách qua nàng, bước nhanh ra ngoài: "Bây giờ ta trở về tìm nàng."
 
"Tỷ tỷ đã đi rồi!" Khâu Linh Nhạn xoay người nắm ống quần hắn: "Trong phòng không có ai, A Hoàng, A Miên cũng đi mất, không còn gì nữa, ngay cả chậu hoa dưới cửa sổ cũng không còn... Nàng mang tất cả đi rồi."
 
Bùi Nguyên kinh hãi: "Cái gì!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận