Ngạn Cẩn không biết làm mà sao suốt cả đường đi hai người chẳng nói với nhau câu nào, khiến bầu không khí trở nên cực kỳ gượng gạo.
Lúc nói lời chào tạm biệt, Ngạn Hi đã nói tất cả thông tin liên lạc của mình cho Ngạn Cẩn, còn nhét cho cậu nhóc một khoản phí sinh hoạt.
"Có việc thì nói qua Wechat, nếu gặp chuyện gấp thì gọi điện thoại cho anh.
Đây là địa chỉ của anh, nếu em muốn tới thành phố Hộ thì nhớ đến tìm anh." Ngạn Hi đưa một tấm thẻ cho Ngạn Cẩn, bây giờ phần lớn chi phí ăn mặc của Ngạn Cẩn đều dựa vào tiền tiết kiệm cha mẹ để lại, còn một ít là do cậu nhóc làm thêm trong các kỳ nghỉ lễ, trước giờ vẫn luôn dùng rất tiết kiệm.
"Hồi đó gia đình em hỗ trợ anh rất nhiều, những thứ này chỉ là một trong số đó mà thôi, em không cần khách sáo với anh." Ngạn Hị sờ đầu em trai: "Anh sẽ thường xuyên đến thăm em."
Chiếc xe đậu đằng xa bấm còi một tiếng, Ngạn Hi đành phải tăng nhanh tốc độ nói: "Bây giờ em nhớ chăm chỉ đọc sách, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, vấn đề gì cũng có thể giải quyết được, không giải quyết được thì gọi điện thoại cho anh.
Anh đi trước, bằng không sẽ sẽ lỡ chuyến bay."
Ngạn Cẩn vốn không định nhận tấm thẻ, nhưng thấy hai mắt đối phương bịt kín một tầng hơi nước cậu nhóc lại không dám nói thêm gì nhiều, đành ngoan ngoãn gật đầu ý nói mình đã biết.
Hai người vẫy tay chào tạm biệt, Ngạn Cẩn xoay người đi về phía trạm xe buýt đối diện, đúng lúc xe buýt vừa vào trạm, cậu nhóc lên xe rời đi.
Ngạn Hi đứng tại chỗ nhìn, một lúc sau mới hít sâu một hơi, vươn tay lau khóe mắt, đợi cho khóe mắt khô ráo mới quay người lại.
Haizz, giây đầu tiên xa em trai, nhớ ghê luôn ấy...!
Kể từ lúc bắt đầu thì hai hàng lông mày của Thiệu Chí Thần vẫn nhíu chặt không buông, thấy cậu lên xe hắn bèn trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu ta là ai?"
"Bạn của tôi."
"Ha, tôi khuyên cậu đừng nói dối, tôi đã nói với cậu là sức chịu đựng của tôi..."
"Có giới hạn! Tôi biết, anh nói nhiều không thấy chán à!" Ngạn Hi cả giận nói, cuộn tròn cơ thể trên ghế sau thở hổn hển trong chốc lát, cậu ngoảnh phát đầu đi không thèm để ý tới tên kia.
Tự dưng cậu bị lôi cổ đến thế giới xa lạ này, không những ngày ngày phải cắn răng nịnh nọt tên "ma đầu yêu màu xanh lá cây huỳnh quang" chuyên "xàm ngôn loạn ngữ" mà còn phải đấu trí đấu dũng với thằng gấu con.
Ngay cả khi muốn đối xử tốt với em trai ruột cũng phải viện đủ thứ lý do lý trấu, làm gì cũng bị tên "chồng hờ" hỏi đông hỏi tây, nguyên nhân của tất cả đều bởi vì cậu xui xẻo có cùng họ cùng tên với nhân vật pháo hôi nọ!
Đệt mợ! Không biết có phải kiếp trước cậu giết người phóng hỏa gây ra tội ác tày trời nào không?!
Thiệu Chí Thần bị hét vào mặt mà ngu hết cả người, đang muốn đáp trả thì lại quay đầu nhìn thấy hàng mi dính hơi nước không ngừng run rẩy của chàng trai.
Hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng mắng câu thô tục.
Thiệu Nhất ngồi ở đằng trước suýt bị dọa chết! Anh ta đã đi theo Thiệu Chí Thần lâu như vậy, ngoại trừ ông cụ trong nhà dám hét thẳng vào mặt hắn thì chẳng có ai dám nói chuyện lớn tiếng với ông chủ bao giờ!
Khoảng mười phút sau, cảm xúc Ngạn Hi mới bình phục được một chút.
Cậu ngó trái ngó phải cũng không thấy túi gấu bông lớn kia, trong lòng hốt hoảng: "Thiệu Nhất, cái túi lớn màu xanh kia đâu rồi?"
Thiệu Nhất vừa định trả lời để ở cốp xe, đột nhiên nghe thấy Thiệu Chí Thần hừ lạnh một tiếng đáp: "Mất rồi."
Ngạn Hi thét lên: "Dừng xe!"
Thiệu Chí Thần cắn răng: "Làm cái gì thế hả?"
"Tôi muốn quay về lấy đồ của mình."
Thiệu Chí Thần giơ phắt ngón tay chỉ vào cậu, đôi mắt cách lớp kính râm đối diện với ánh mắt Ngạn Hi, cuối cùng ngón tay vô lực buông thõng, nhất định là do hắn đã bị điên rồi, thế mà lại đi để ý tới tâm trạng tên nhóc này!
"Thiệu Nhất, tiếp tục lái."
Thiệu Nhất lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa nhìn sắc mặt của boss nhà mình lại vừa thấp thỏm lo sợ nói với Ngạn Hi: "Cái túi kia tôi để ở cốp xe rồi."
Ngạn Hi nhân cơ hội mắng Thiệu Chí Thần một câu: "Ấu trĩ!"
Thiệu Chí Thần: "..."
Ok, hắn không có gì để nói cả!
Rốt cuộc hai người hùng hùng hổ hổ suốt quãng đường đi cũng về đến nhà, Thiệu Nhất bỏ trốn cực nhanh, như thể sau lưng anh ta có thú hoang gào thét rượt đuổi.
Ngày hôm sau Thiệu Chí Thần tới công ty làm việc như thường lệ, Ngạn Hi cưỡi chiếc xe đạp mới mua của mình đến lớp đào tạo.
Thật ra trước kia Ngạn Hi từng có thời gian làm việc ở siêu thị, nhưng Thiệu Chí Thần lại báo danh cho cậu khóa đào tạo này, thật đúng là chẳng giống nhau tí nào.
Một bên là dạy bạn làm cách nào để làm việc trong siêu thị, còn một bên lại dạy bạn làm thế nào để mở một siêu thị.
Ngó trái ngó phải ngó kiểu gì cũng thấy cái sau cao cấp hơn!
Ngạn Hi thích nghe giảng bài không thích ghi chép, nhưng thầy giáo cứ luôn trừng mắt nhìn cậu.
Cậu nhìn mọi người bên cạnh đều đang cắm cúi ghi chép, cậu cũng học theo cặm cụi hí hoáy, bấy giờ vẻ mặt giáo viên mới tốt lên một chút.
Một buổi học trôi qua, cậu viết hết ba trang giấy, không chỉ không nghe rõ các ví dụ giáo viên giảng giải mà bàn tay cũng hơi tê nhức.
Buổi chiều trên đường từ lớp học về Ngạn Hi ghé mua nguyên liệu làm bánh ngọt, vừa mới hợp tác với thím Lưu đánh kem xong thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng khách reo vang.
Thím Lưu lau tay đi nghe máy, không lâu sau đã vội vàng quay lại: "Tiểu Ngạn, bên chỗ cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện rồi."
Ngạn Hi thò đầu ra khỏi tủ lạnh: "Không phải thằng nhóc đang ở trường sao, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?"
"Thím chưa cúp máy điện thoại, có gì cậu qua nghe thử xem họ nói gì?"
Ngạn Hi rửa tay bắt máy: "Alo? Cô là ai?"
"Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Thiệu, chuyện là thế này, Thiệu Sanh Tinh ở trường có xảy ra chút chuyện, bây giờ anh có tiện ghé qua trường một chuyến không?"
Ngạn Hi cảm thấy có chút khó hiểu, sao không gọi thẳng cho Thiệu Chí Thần mà gọi điện về nhà làm gì.
Nhưng nghĩ rằng có lẽ người đàn ông kia đang bận họp nên: "Được, vậy mong cô giáo chờ tôi một chút."
Cậu thu dọn xong bèn gửi một tin nhắn cho Thiệu Chí Thần, sau đó gọi tài xế trong nhà đi đến trường học.
Hai mươi phút sau, cậu gõ cửa hai cái rồi bước vào văn phòng.
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cậu.
Ngạn Hi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì chớp mất, cậu gật đầu với cô giáo ngồi trên ghế văn phòng: "Chào cô, tôi là phụ huynh của Thiệu Sanh Tinh."
Cô giáo thấy thế vội vàng thu hồi hai mắt sáng lấp lánh, chào đáp lại cậu.
Trời ạ, không ngờ đời người còn có thể gặp được tiểu thụ xinh đẹp nhường này, cuộc sống này thật sự không còn gì uổng phí!
Hôm nay Ngạn Hi ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len xanh lá cây nhạt, nom qua cực kỳ giống sinh viên đại học năm nhất, so với mấy vị phụ huynh khác có mặt trong phòng thì quả thực trẻ hơn cả một thế hệ!
Cậu không chú ý tới động tác lau máu mũi của cô giáo, ánh mắt quét quanh văn phòng một lượt hỏi: "Thiệu Sanh Tinh đâu rồi?"
Nghe vậy, đột nhiên trong góc có một bóng người bước ra, Ngạn Hi vừa nhìn đã không nhịn được "phụt" cười một tiếng: "Sao nhóc lại thành bộ dạng này ha ha ha!"
Đồng phục của Thiệu Sanh Tinh dính đầy bụi bẩn, nhìn như bị ngã dưới đất, khóe miệng còn có vết tím bầm, đôi mắt bị người khác thụi một phát, cái miệng nhanh chóng xẹp xuống như quả bóng bay xì hơi, như thể sắp khóc đến nơi.
Ngạn Hi vội vàng ngồi xổm xuống ôm thằng nhóc lên lắc lư, tay cầm khăn giấy lau mặt, tuy động tác rất dịu dàng nhưng cái giọng lại oang oang lại hơn bất cứ người nào.
"Sao rồi, rốt cuộc cũng có người thay trời hành đạo hả? Nhóc nhìn khuôn mặt nhỏ xíu sưng phù này xem, chắc giờ không nói thành lời đâu nhỉ, hahahaha, nếu để ba nhóc nhìn thấy thì kiểu gì cũng bị ăn cười vào mặt."
Dáng vẻ hiện giờ của Thiệu Sanh Tinh thực sự rất giống em trai cậu hồi bé đánh nhau thua mấy đứa khác, vừa quật cường lại vừa đáng yêu.
Cậu thở dài ấn đầu thằng nhỏ lên vai mình, khi quay đầu lại, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.
"Cô giáo, tôi hy vọng có thể nghiêm túc giải quyết chuyện này.
Chúng ta nhanh chóng làm cho xong đi, tôi còn phải đưa đứa nhỏ về xử lý vết thương." Khóe miệng Ngạn Hi nhếch lên thành một nụ cười, cũng không giống vẻ mặt cà phất cà lơ khi nãy, chỉ còn lạnh lùng xa cách.
Giáo viên bị cậu nhìn chằm chằm đến lạnh cả sống lưng, giải thích: "Ban nãy tôi có đưa em Thiệu đến phòng y tế nhưng em ấy không muốn ở lại, cho nên tôi mới dắt em ấy đến văn phòng."
Ngạn Hi gật đầu, sắc mặt cực kỳ thản nhiên: "Xin lỗi, nhà chúng tôi có bác sĩ gia đình, với lại chúng tôi cũng không quá tin tưởng vào bác sĩ trong trường."
Giả vờ giả vịt ai mà không biết!
Ngạn Hi thầm thả ngón like cho mình.
Lời này của cậu vừa mới nói ra đã khiến mấy bậc phụ huynh ban nãy đứng cạnh coi khinh vặn vẹo hết cả mặt mày.
Một người phụ nữ mặc đồ công sở kéo một thằng nhóc cũng bị thương không nhẹ ra: "Ý cậu là sao? Tưởng có tiền thì hay lắm hả? Cậu coi con trai mình đánh con tôi thế nào, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng!"
Có tiền thì tất nhiên là hay rồi! Ngạn Hi làm dân nghèo suốt hai mươi mấy năm cực kỳ muốn đàm luận với chị gái này một phen, nhưng bản thân cậu kiến thức có hạn, nói năng sao bằng người ta được.
Nhưng ít nhất không phải có tiền là có thể mua được một chiếc áo lông chồn xa xỉ của Thiệu thị sao?!
Cậu cười nhạo: "Chị gái, con trai chị cao bao nhiêu?"
Ngạn Hi làm một động tác đo chiều cao, rồi so sánh nó với một độ cao khác: "Con trai tôi cao bằng con chị chắc? Sao chị không hỏi ngược lại là ai bắt nạt ai?"
Tuy thằng cu đối diện kia bị thương nặng hơn Thiệu Sanh Tinh, nhưng hiển nhiên nó cao hơn thằng nhóc thối nhà cậu nhiều, chắc chắn không phải học sinh lớp một.
Cậu lộ vẻ đau lòng vỗ đầu Thiệu Sanh Tinh: "Đấy, một đứa lớp lớn bắt nạt một đứa lớp bé, có quá đáng không cơ chứ?"
Giáo viên lúng túng ho khan một tiếng: "Chuyện là như vầy, ba em học sinh này đang bắt nạt một bạn cùng lớp, đúng lúc em Thiệu đi ngang qua phát hiện, bởi vậy mới có cuộc đánh nhau giữa lũ trẻ."
Ngạn Hi hơi sững sờ, hình như cậu có chút ấn tượng về chi tiết truyện này.
Trong cuốn "Cục cưng chạy trốn", Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư đã gặp nhau ở tình tiết này.
Tuần trước khi cậu gặp Nhã Thư ở công trường còn tưởng thằng bé mới sáu bảy tuổi, nhưng trên thực tế Nhã Thư còn lớn hơn Thiệu Sanh Tinh khoảng chừng hai tuổi.
Thân hình Nhã Thư gầy gò, đầu óc lại có chút ngốc nghếch, vẫn luôn là đối tượng bị bắt nạt trong lớp.
Mà thằng nhóc Thiệu Sanh Tinh lại có chỉ số thông minh rất cao, chẳng qua không chịu nghe lời giáo viên, không thích ngồi trong lớp học, suốt ngày chạy nhông nhông quanh trường, đúng lúc gặp cảnh Nhã Thư bị ba đứa vây đánh trong WC, nó nhịn không được bèn xông lên làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Học sinh lớp một và lớp ba vẫn có sự chênh lệch về mặt sức mạnh, nhưng Thiệu Sanh Tinh toàn chơi chiêu hiểm, tả xung hữu đột cực kỳ tàn nhẫn, chẳng hề băn khoăn đắn đo, khi lên cơn ngoan độc thì há miệng phập thẳng răng, khiến mấy thằng nhỏ kia sợ ngu người.
Cái này không gọi là lưỡng bại câu thương thì còn gọi là gì!
Trong cốt truyện ban đầu, "Ngạn Hi" cũng nhận được điện thoại, nhưng tính tình cậu ta lại khá mềm yếu, hơn nữa khi ở nhà còn bị Thiệu Sanh Tinh trêu chọc nhiều lần, do đó bèn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều do Thiệu Sanh Tinh khởi xướng.
Lúc đến trường cũng mặc kệ tất cả những chuyện xảy ra, lôi Thiệu Sanh Tinh xin lỗi đám người nọ.
Bởi vì phụ huynh bên kia rề rà gây khó dễ kéo dài thời gian trị liệu nên vết thương của Thiệu Sanh Tinh bị nhiễm trùng dẫn đến sốt nhẹ, khiến thằng cu không còn hơi sức phản kháng.
Thảm thì đúng là đôi bên cùng thảm thật, nhưng Ngạn Hi thực sự rất muốn nhìn cảnh mấy đứa gà con cấp một này đấm nhau, chỉ bằng đám tay chân ngắn ngủn này vung nắm đấm nhất định sẽ rất thú vị!
"Như thế mọi chuyện đã rõ ràng, dựa theo nội quy trường học chúng ta nên xử phạt ba bạn học sinh kia nhỉ? Còn đứa nhỏ nhà tôi ấy hả, thấy việc nghĩa hăng hái quên thân, cờ thưởng có thể bỏ nhưng giấy khen nhất định phải có." Ngạn Hị duỗi đốt ngón tay tính toán: "Tiền thuốc men thì đợi đến khi kê đơn rồi tính, tôi sẽ mang đến trường học."
Cậu cười nhạt nhìn vẻ mặt xanh lè của người phụ nữ một cái: "Tất nhiên tôi cũng sẽ bồi thường tiền thuốc men cho con chị.
Thật ra tiền bạc đối với tôi không quan trọng, vấn đề chính là phải xử phạt đúng chỗ, chị thấy thế nào?"
Bố của một đứa trẻ khác đứng ra: "Vốn dĩ chỉ là trẻ con đánh nhau, cậu xem hay là bỏ qua chuyện xử phạt đi.
Tiền thuốc men chúng tôi sẽ bồi thường, tất cả mọi người coi như làm quen lần đầu, trẻ con ấy mà, đều là mấy đứa nhóc không hiểu chuyện!"
Hắn nói xong bèn đẩy con trai mình một cái: "Mày còn không mau xin lỗi bạn."
"Con..." Nít ranh cuối cùng vẫn chỉ là con nít ranh, nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vừa đi được mấy bước đã tắt tiếng núp tịt sau lưng bố mình, thò cái đầu nhỏ trộm nhìn Ngạn Hi.
Ngạn Hi cười với nó một cái, tức thì dọa con người ta sợ tới mức rụt đầu trở về, cũng không dám tiếp tục nhìn cậu nữa.
Cậu nói với người bố: "Bồi thường cái gì chứ, cứ nói chuyện tiền nong thì khó nghe quá.
Tóm lại chúng ta hãy giống như lời chị kia vừa nói, tôi không thể ỷ vào tiền bạc để bắt nạt người khác.
Như thế này đi, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, xử phạt luôn, nếu mấy người còn dị nghị thắc mắc thì chúng ta cùng xách nhau lên tòa gặp mặt.".