Ngạn Ngụy Hải không kịp đề phòng bị đạp xuống nước, miệng chưa kịp khép đã bị một đống nước bể bơi chứa chất khử trùng tràn vào mồm, vẻ mặt hoảng loạn liếc mắt nhìn đám người xung quanh đang xem kịch vui, tức thì đỏ mặt chỉ tay vào Ngạn Hi chửi ầm: "Thằng bất hiếu kia! Tao, tao thấy mày ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không!"
Ông ta còn toan nói gì đó, nhưng chợt có tiếng ồn ào truyền tới từ bên ngoài đám người.
"Hoa lan chỉ" quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức thu lại bộ dáng xem kịch, túm chặt Ngạn Hi đang xem tuồng chạy lẹ.
Chỉ thấy một đám bảo vệ cao lớn mặc vest đen đã vây quanh đám người lúc nào không hay, có vẻ như được thông báo đến đây để dẹp loạn.
"Nó ở đằng kia! Bắt lấy chúng!" Nghe thấy tiếng một nam một nữ hô ầm khiến đầu Ngạn Hi ẩn ẩn đau.
"Hoa lan chỉ" kéo cậu rẽ trái rẽ phải, cuối cũng bước vào nhà cũ nhà họ Thiệu mà không gặp bất kỳ ngăn trở nào.
Ngạn Hi dẫm lên tấm thảm đính tơ vàng, đầu nặng chân nhẹ, bước chân loạng choạng, nhưng ý thức cũng không buông lỏng, trái lại giữ chặt tay "hoa lan chỉ", cất giọng lạnh lùng hỏi: "Cậu là người nhà họ Thiệu?"
"Người ta tên Thiệu Gia Giai, anh giai nhỏ gọi người ta là Gia Giai nhá."
"Vì sao cậu muốn giúp tôi?"
Thiệu Gia Giai duỗi tay chọc chọc ngực cậu: "Thì thấy cậu đẹp trai...!Lại còn rất đáng thương."
"Đáng thương?" Đã hơn mười năm rồi Ngạn Hi chưa từng nghe ai dùng từ này để hình dung mình.
Tuy ma xui quỷ khiến bị bình rượu choảng đầu nhập bệnh viện, còn chả hiểu đầu cua tai nheo vì sao bị đưa tới thành phố Hộ...!
Nghĩ đến đây khóe miệng cậu hơi giật giật, lại bày ra biểu cảm thường treo trên mặt, cười nhạo: "Cậu có biết tôi là ai không?"
"Cậu? Không phải cậu là đứa ngốc nhà họ Ngạn bị mẹ kế và em gái kế chèn ép, còn ngu ngốc chả biết gì - Ngạn Hi sao?" Thiệu Gia Giai dắt Ngạn Hi vào phòng mình, sau khi độc miệng xong còn cố ý làm ra vẻ "ngại quá, dù phải nói lời thật lòng nhưng vẫn mong cậu bỏ qua".
Cậu ta bụm miệng, biểu cảm thương hại liếc mắt nhìn Ngạn Hi: "Ấy chết, đáng lẽ tôi không nên nói thế kia."
Thấy sắc mặt Ngạn Hi từ trắng chuyển sang xanh, cậu ta bèn bổ sung thêm một câu: "Nhưng hôm nay cậu không giống ngày thường lắm, siêu ngầu, bằng không tôi cũng chẳng cứu cậu rồi."
Ngạn Hi há miệng thở dốc, cuối cùng nhả ra ba chữ: "Thế...!Cảm ơn?"
"Đừng khách sáo, tôi luôn yêu thích mấy anh giai cool ngầu mà!" Thiệu Gia Giai nói xong liền dang hai tay nhào về phía cậu, bị Ngạn Hi đẩy lên sofa.
Thiệu Gia Giai nằm sững người trên sofa chốc lát, bày ra tư thế khiêu gợi: "Sofa cũng được đấy."
Đầu càng đau hơn...!
Ngạn Hi bước tới cạnh sofa, nửa ngồi xổm nói với Thiệu Gia Giai: "Nghe nhé, một, tôi không thích đàn ông, hai, tôi không có mẹ kế em gái kế, không cha không mẹ chỉ có một em trai tên Ngạn Cẩn.
Nhưng thật ra thằng nhóc này thích đàn ông, là một 0 cao mét 86."
Tính cách Thiệu Gia Giai không xấu, nếu đã nguyện ý giúp cậu lần một thì sẽ có lần thứ hai.
Vừa rồi nghe giọng điệu của đám người kia, chắc hẳn họ Thiệu là nhà siêu giàu ở thành phố Hộ, Thiệu Gia Giai nhất định sẽ có cách đưa cậu trở về.
"Tôi bị người đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại phát hiện mình như thằng ngốc nằm trong bể bơi.
Tôi không biết nhà họ Thiệu, cũng không phải người cậu nói kia.
Nếu cậu không nói cho tôi biết đây là một bữa tiệc tư nhân thì tôi còn tưởng là sân sau bệnh viện tâm thần...!Ban nãy nửa đêm còn thấy có kẻ đeo kính râm, cậu thấy chứ?"
Thiệu Gia Giai ngơ ngác nhìn cậu chằm chằm, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cậu nói là 0 thân cao mét 86?! Thật ra tôi làm 00 cũng được á!"
"Đệt!" Ngạn Hi ôm đầu ngồi xổm.
Thiệu Gia Giai thương tiếc vỗ vỗ đầu cậu: "Thế này đi, giờ cậu cứ đi tắm thơm tho sạch sẽ rồi thay quần áo.
Tôi nghĩ chắc do cậu hoảng sợ nên mới suy nghĩ lung tung."
Ngạn Hi không nói lời nào đi vào phòng tắm, nghe Thiệu Gia Giai đứng sau gọi với: "Rẽ trái phòng thứ hai, quần áo lát tôi đưa cho, đừng khóa cửa đấy nhớ~"
Cậu vừa vào phòng tắm bèn khóa cửa lại, không tính cho Thiệu Gia Giai chút cơ hội nào.
Mở vòi nước ấm, Ngạn Hi đứng trước gương nhớ về chuyện vừa xảy ra.
Bỗng nhiên nhìn bản thân trong gương có chút không ổn, cái cảm giác không ổn này được sinh ra ngay khi cậu vừa thoa sữa tắm.
Tầm mắt rời xuống...!Hả???
Sáu khối cơ bụng cậu vẫn luôn lấy làm tự hào đâu!!
Đờ mờ!
Mọi người đều biết vì để em trai đi học nên Ngạn Hi đã bỏ học từ năm cấp hai vào xã hội lăn lộn mấy năm.
Sau lại trở thành trùm bang phái thì vết thương trên người nhiều vô số kể, gần như không đếm được.
Mà bây giờ, cậu nhìn chiếc bụng phẳng lì mềm mại trong gương, giữa trán nổi mấy cọng gân xanh.
Ai có thể nói cho cậu biết rốt cuộc đã xảy ra cái khỉ gì thế này?
"Đờ mờ, clgt?" Biến cái con mẹ mày bình tĩnh ấy.
Cuối cùng giờ phút này Ngạn Hi cũng không bình tĩnh nổi, duỗi tay kéo chiếc khăn tắm quấn ngang hông, lúc mở cửa còn suýt đụng phải Thiệu Gia Giai đang dí sát mặt lên vách cửa kính.
Ngạn Hi không cảm xúc hỏi: "Cậu là biến thái à?"
Thiệu Gia Giai ngượng ngùng đưa quần áo: "Người ta chỉ tới đưa quần áo cho cậu thôi."
Quần áo khá vừa người, Ngạn Hi im lặng chốc lát, hỏi Thiệu Gia Giai: "Cậu cao bao nhiêu?"
"1 mét 77." Thiệu Gia Giai xoay eo ưỡn ẹo với cậu.
"Ồ."
Trước khi xảy ra chuyện này cậu vừa mới khám sức khỏe một lần, 1 mét 83, nhưng bây giờ chiều cao của cậu và Thiệu Gia Giai lại gần như ngang nhau, không chênh lệch mấy.
Cơ bụng có thể giải thích là vì không vận động trong thời gian dài, nhưng lùn mất mấy centi thì méo phải chuyện đùa.
"Hiện tại là năm bao nhiêu?"
"Năm 19, vừa cách Quốc Khánh được mười ba ngày, có thắc mắc gì không? Đừng nói cậu xuyên qua đấy nhá!"
Cách thời gian cậu bị đánh xỉu mới mấy giờ...!chẳng nhẽ...!cậu xuyên qua thật?
Cậu lại nhớ tới giọng người đàn ông vang lên trong đầu ban nãy, nếu thực sự là xuyên không thì hiển nhiên trong cơ thể này còn tồn tại một ý thức khác.
Thành phố Hộ, Thiệu gia, Ngạn Hi......!
Cậu do dự đi đến trước mặt Thiệu Gia Giai hỏi cậu ta: "Cậu có biết...!Thiệu Sanh Tinh?"
"Hê? Cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi hả?" Thiệu Gia Giai bĩu môi: "Ai mà lại không biết thằng nhóc thối này? Chính là cháu trai ngoại của tôi."
Ngạn Hi thầm mắng một câu giao hợp mẫu thân trong lòng.
Cuối cùng cậu cũng ý thức được một vấn đề, cậu xuyên rồi, hơn nữa còn xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ ngược văn máu chó có tên "Cuộc chạy trốn ngọt ngào: Anh vợ câm của giám đốc bá đạo".
Quyển sách ngu ngốc với tấm bìa màu hường nhạt kia chính là một nồi thuốc độc, được Tiểu Hồng nhét vào giữa đống bánh ngọt mang tặng cậu! Từng nhiều lần ép Ngạn Hi điên tiết muốn vứt phăng vào sọt rác.
Cốt truyện có vô số chi tiết để đem ra chửi, hơn nữa còn có yếu tố "sinh con", đọc xong cuốn này, cuối cùng cậu đã hoàn toàn chấp nhận sự thật em trai mình là 0, bởi dù sao cũng đếch còn thứ gì mất não đáng sợ hơn so với quyển sách này!
Tất nhiên thứ khiến cậu có ấn tượng nhất với quyển truyện là mẹ kế của nam chính Thiệu Sanh Tinh, tên cúng cơm là Ngạn Hi.
Danh tiếng lẳng lơ vang xa, mặc dù trong truyện Ngạn Hi là con trai trưởng nhà họ Ngạn, nhưng mẹ mất sớm, mẹ kế bắt nạt, bị ép kết hôn thương mại với cha của Thiệu Sanh Tinh là Thiệu Chí Thần.
Còn bị bạn trai và em gái kế kết phường lừa gạt, ở nhà đối chọi gay gắt với nam chính Thiệu Sanh Tinh, cuối cùng nam chính lớn lên tha hóa, Ngạn Hi biến thành con gà đầu tiên bị gã vặt đầu!
"Cậu không sao chứ..." Thiệu Gia Giai thấy sắc mặt Ngạn Hi không tốt, duỗi tay sờ trán cậu: "Hình như cậu sốt rồi."
"Phải không?" Bây giờ Ngạn Hi đã không có tâm trạng để ý việc này, sốt hay không sốt cũng chẳng sao, nhưng hiển nhiên nếu cứ tiếp tục đứng đây sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
Cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, muốn đi tìm Ngạn Cẩn, muốn về Ninh Thành.
Ngạn Hi liếc mắt nhìn thoáng qua Thiệu Gia Giai: "Tôi phải đi Ninh Thành, cậu giúp tôi được chứ?"
Thiệu Gia Giai nhún vai: "Được rồi, cũng không lừa cậu.
Người ta vừa bị bạn trai cũ lừa hai trăm nghìn tệ, bây giờ bị bố nhốt lại, thẻ cũng khóa luôn."
Ngạn Hi không nói thêm nữa, đứng dậy đi ra ngoài: "Đêm nay cảm ơn cậu nhiều, lần sau có duyên gặp lại."
"Ủa, ví tiền của cậu không lấy à!" Thiệu Gia Giai vội vàng cầm chiếc ví ướt sũng đuổi theo, chỉ là không ngờ Ngạn Hi đi nhanh như thế, mới có mấy giây đã đi được gần 10 mét.
"Hey, đi nhanh như thế làm gì, chờ người ta với! Không có tôi cậu không ra được đâu, cẩn thận đụng phải người..." Còn chưa kịp nói dứt lời đã thấy có vài người đi ra từ chỗ ngoặt hành lang, còn chân Ngạn Hi chưa kịp dừng bước, phi thẳng đụng vào!
Thiệu Gia Giai: "Giời ạ..."
Ngạn Hi vừa ra cửa đi được mấy chục bước, chợt cảm thấy cơ thể ngày càng nhẹ bẫng, giống như sắp bay lên trời, mơ màng nghe thấy tiếng Thiệu Gia Giai văng vẳng bên tai, kế đó trước mắt hoa lên, loạng choạng đâm vào một mảnh lông xù mềm mụp.
Ngạn Hi: (○Д○) Áhhh...!Áhhh...!Sắp tắc thở rồi...!Đây là...!* 罒▽罒 * lông chồn hở~
Một bàn mạnh mẽ to lớn đỡ được Ngạn Hi mất đi ý thức, hất cậu qua một hướng khác.
Cũng may Thiệu Gia Giai chạy nhanh đỡ cậu được một phát, bằng không đầu Ngạn Hi đã đập vào tường rồi.
Thiệu Gia Giai có chút không hài lòng, nhưng nhìn người đàn ông cao lớn đang mím môi đứng trước mặt, vẻ mặt không vui phủi phủi chiếc áo lông chồn, cậu ta lại không dám hé răng nửa lời.
Thiệu Gia Giai xách Ngạn Hi đứng cạnh chân tường, ngoan ngoãn chào một câu: "Em chào anh họ."
Thiệu Chí Thần, anh họ lớn của Thiệu Gia Giai.
Gần như kể từ lúc bắt đầu được sinh ra, Thiệu Chí Thần chính là "con nhà người ta" trong miệng cha mẹ Thiệu Gia Giai.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sau này hắn chính là người tiếp quản Thiệu thị.
Song Thiệu Chí Thần cực kỳ khó gần, vừa có thói ở sạch vừa không thích người lạ tới gần.
Đẹp trai cũng là kiểu đẹp đến mức khiến hai chân người ta mềm oặt, nhưng chả hiểu sao du học mấy năm bên ngoài lại không có cô bạn gái nào.
Lần này nhà họ Thiệu tổ chức yến hội, mặt ngoài nói là tiệc thương nghiệp, thực ra chính là buổi xem mắt của Thiệu Chí Thần.
Chẳng qua không biết ai thả tin tức nói hắn thích đàn ông, khiến buổi tiệc này tụ hội đủ loại yêu ma quỷ quái, từng người đều nhìn chằm chằm cục thịt mỡ béo bở Thiệu Chí Thần!
Không nghe thấy người kia trả lời, Thiệu Gia Giai tò mò nhìn người đàn ông một cái, chợt phát hiện tầm mắt hắn đang dừng trên người Ngạn Hi hôn mê.
Bầu không khí phảng phất rơi vào khoảng lặng hai giây, Thiệu Chí Thần mặt không đổi sắc rời tầm mắt, con ngươi màu đen dưới ánh đèn chùm lóe lên tia sáng xám u tối, chớp mắt một cái đã trở về bình thường, hỏi Thiệu Gia Giai: "Sao chú ba với thím ba còn chưa tới?"
Quê quán nguyên gốc của mẹ Thiệu Chí Thần ở Đan Mạch nên khuôn mặt hắn được di truyền một nửa từ mẹ.
Đường nét gương mặt góc cạnh, ngay cả cặp mắt thâm thúy kia cũng không phải màu đen thuần của người Châu Á, loại màu sắc khác biệt này nhìn vào ban ngày khá rõ, nhưng hắn lại luôn thích đeo kính râm, khiến Thiệu Gia Giai chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Thiệu Gia Giai có chút được cưng chiều mà lo sợ: "Quản gia nói hôm nay bọn họ vừa mới xuống chân núi Alps, nghe kể mới leo được một nửa thì gặp tuyết lở, lấp luôn đường đi."
Thiệu Chí Thần đáp: "Bọn họ vừa mới đăng bài lên vòng bạn bè nói hôm nay đi ăn tôm hùm ở Boston."
(*) Giống đăng bài trên FB ở chế độ bạn bè.
Thiệu Gia Giai không thể tin nổi trợn trừng mắt: "Bọn họ gạt em!"
"Em có thể gọi điện thoại hỏi thử."
"Đúng đúng đúng, điện thoại di động của em..."
Thừa dịp Thiệu Gia Giai luống cuống tay chân tìm điện thoại, Thiệu Chí Thần đột nhiên vươn tay túm cổ áo Ngạn Hi, lôi về phía mình mấy bước: "Người này anh mang đi."
"Hả..." Thiệu Gia Giai chưa kịp hồi hồn, ngơ ngác nhìn Thiệu Chí Thần đóng gói xách Ngạn Hi đi, cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
"Đờ mờ! Điện thoại của mình bị sập nguồn từ đời tám hoánh nào rồi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Có một ngày Thiệu tổng đi qua bên bờ sông, không cẩn thận làm rớt chiếc cà vạt màu xanh huỳnh quang vào nước, đang lúc nóng ruột nóng gan thì Thần Sông xuất hiện.
Thần Sông: Cậu làm rơi chiếc cà vạt bằng sắt hay cà vạt bằng bạc?
Giám đốc Thiệu: Là chiếc màu xanh huỳnh quang.
Thần Sông: Tôi dùng hai chiếc cà vạt này đổi với cậu, cậu đồng ý chứ?
Giám đốc thiệu thẳng tay ném một xấp tiền vào mặt Thần Sông: Nhanh lên, ngu ngốc.
Xong kịch trường nhỏ.
Bởi vì vừa mới bắt đầu tên có hơi nhiều, cho nên bên dưới liệt kê một số nhân vật xuất hiện trong chương.
Ngạn Cẩn - em trai Ngạn Hi trong thế giới thực
Ngạn Ngụy Hải - cha Ngạn Hi trong truyện
Thiệu Gia Giai - em họ thứ ba của Thiệu Chí Thần.