“Nhìn đi đâu vậy? Tập trung nào.” Thiệu Chí Thần thấy cậu xuất thần, nhắc nhở một câu.
Thiệu Chí Thần nâng ly với người khác, bình tĩnh nói: “Mất rồi thì mua cái khác.”
Ngạn Hi dời tầm mắt khỏi Thiệu Sanh Tinh, mặc dù trong lòng sóng to gió lớn, nhưng mặt ngoài cậu vẫn duy trì nụ cười vốn có: “Sáng nay anh có kiểm tra nhẫn còn trong hộp không?”
“Thiệu Chí Thần! Con trai anh mất tích rồi!”
Thiệu Sanh Tinh chuyển tầm mắt từ trên người Ngạn Hi sang Thiệu Chí Thần đang dứng dựa cửa, run lên theo bản năng.
Ba nhỏ không đáng sợ, so với ba nó thì ba nhỏ không đủ trình.
“Tất nhiên là kiểm tra rồi.” Thiệu Chí Thần bày vẻ mặt “Em đang nói đùa gì thế”, ngay khi hắn chuẩn bị mở nắp hộp ra, đột nhiên bị Ngạn Hi đè tay ngăn cản.
“Quyết định của tôi không có lần nào là sai cả.” Thiệu Chí Thần ôm cậu, hai người nhiệt tình hôn môi.
Động tác này của cậu quá mức đột ngột, khiến cho đám người phía dưới nhìn thấy bắt đầu xì xào bàn tán, bọn họ không dám ồn ào.
Dù sao cũng là hôn lễ của nhà họ Thiệu, nhỡ đâu chọc Thiệu Chí Thần không vui, vậy thì sau này đừng mơ hợp tác.
” Nhã Thư, Nhã Thư!” Nó kêu liên tục mấy tiếng, giọng nói có chút gấp gáp.
“Con muốn đi đâu?”
“Nhẫn đang ở chỗ con trai anh.” Ngạn Hi nháy mắt ra hiệu với người đàn ông, hạ giọng nói vội: “Căn bản không có trong hộp.”
“Cái gì mà trả lại chứ? Ý anh là sao?” Trẻ con đều không thích bị nói là ăn trộm, tuy lời Ngạn Cẩn đã nói khéo đi, nhưng lọt vào lỗ tai Thiệu Sanh Tinh liền không thoải mái.
Nó cố giảo biện: “Đây là của em.”
Thiệu Chí Thần sửng sốt: “Cặp nào?”
Nhã Thư bật khóc nức nở, cậu bé đỏ mặt nhận lấy khăn tay trong tay Ngạn Hi, tự mình lau mặt.
Hôm nay anh Tiểu Ngạn không giống lúc trước, không chỉ trở nên xinh đẹp mà trên người còn có một mùi hương khiến bé không dám tới gần.
Từ khi còn rất nhỏ Nhã Thư đã được tham gia đám cưới của người trong thôn, lúc ấy bé còn được cô dâu ôm, mùi hương trên người Ngạn Hi giống hệt mùi hương trên người cô dâu khi đó, là hương vị của kết hôn, rất trang trọng.
“Con còn dám trốn?” Vừa rồi Ngạn Hi suýt chút bị nó dọa chết, còn tưởng đứa nhỏ có lòng tự trọng quá cao nên bỏ nhà đi bụi!
“Tất nhiên là cặp anh mua.”
Làm sao Thiệu Sanh Tinh dám nghe máy, nó coi di động như củ khoai lang nóng phỏng tay, hận không thể trốn thật xa!
Ngay khi nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Ngạn Hi, cậu nhóc đã đoán ra được vấn đề, lập tức cảm thấy đau đầu.
Sau khi nghi thức kết thúc, hai đứa nhỏ đánh bài chuồn, vốn dĩ Ngạn Hi cũng không định tính sổ với thằng gấu con Thiệu Sanh Tinh trong hôn lễ, nhưng mà lại lo hai đứa cầm nhẫn chạy tới chạy lui làm mất.
Ngạn Hi muốn đuổi theo, tuy nhiên bị Thiệu Chí Thần ngăn cản không cho đi.
Thiệu Chí Thần cười khẽ, đột nhiên đẩy tay cậu ra, mặt không đổi sắc mở hộp.
Bên trong đặt một cặp nhẫn kiểu nam, chính là hai chiếc Cupid của Ngạn Hi.
Ngạn Cẩn còn chưa kịp nói dứt lời, điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Cậu nhóc nhìn người gọi đến là Ngạn Hi, liền kéo tay Thiệu Sanh Tinh đứng ở cửa vào bên trong nghe máy.
Ngạn Hi còn chưa kịp phản ứng thì Thiệu Chí Thần đã giữ chặt tay lấy cậu, mạnh mẽ đeo nhẫn lên cho người ta: “Nếu không có nhẫn đeo thì lại có người tưởng chúng ta không định kết hôn.”
“Nhìn đi đâu vậy? Tập trung nào.” Thiệu Chí Thần thấy cậu xuất thần, nhắc nhở một câu.
“Anh giàu quá ha.” Ngạn Hi bĩu môi: “Nhưng em thích chiếc nhẫn cầu hôn kia của anh, được chưa.”
11 giờ rưỡi trưa, mọi người đến khách sạn, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần trở về phòng thay quần áo, vừa mở cửa vào nhưng không thấy Thiệu Sanh Tinh đâu.
Ngạn Hi hơi ngượng cầm một chiếc nhẫn khác đeo lên cho người đàn ông: “Trước khi đưa ra quyết định anh cũng không thương lượng với người khác à?”
“Một trăm lần!” Thiệu Sanh Tinh muốn xỉu, giống như cọng rau héo: “Đừng chép 100 lần được không ạ, chép không xong đâu ba, con thật sự chép không được!”
“Quyết định của tôi không có lần nào là sai cả.” Thiệu Chí Thần ôm cậu, hai người nhiệt tình hôn môi.
Thiệu Sanh Tinh: Trái tim nhỏ vỡ vụn.jpg
Lúc này đám người dưới đài mới hoàn hồn, đồng loạt vỗ tay, tiếng vang nối thành từng mảnh.
“Nhẫn đang ở chỗ con trai anh.” Ngạn Hi nháy mắt ra hiệu với người đàn ông, hạ giọng nói vội: “Căn bản không có trong hộp.”
Ngạn Cẩn được Ngạn Hi phân công trông hai đứa nhỏ, thời điểm nhìn thấy Thiệu Sanh Tinh lôi nhẫn ra sợ ngu người! Hiển nhiên kích cỡ của cặp nhẫn kia không phải kích cỡ ngón tay của hai đứa nhỏ, rốt cuộc đồ vật quý giá như vậy hai đứa lấy từ đâu ra?
Cậu quay đầu nhìn vị trí của Thiệu Sanh Tinh, phát hiện hai đứa nhỏ đang cầm hoa chơi với nhau, lập tức muốn đi qua, kết quả đột nhiên trước mặt có một đôi vợ chồng không quen biết tiến lên chào hỏi bọn họ.
Ngạn Hi lo lắng liếc mắt nhìn Thiệu Chí Thần, Thiệu Chí Thần liền nói gọi một người qua bên kia.
Ngay khi nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Ngạn Hi, cậu nhóc đã đoán ra được vấn đề, lập tức cảm thấy đau đầu.
Sau khi nghi thức kết thúc, hai đứa nhỏ đánh bài chuồn, vốn dĩ Ngạn Hi cũng không định tính sổ với thằng gấu con Thiệu Sanh Tinh trong hôn lễ, nhưng mà lại lo hai đứa cầm nhẫn chạy tới chạy lui làm mất.
Ngạn Hi muốn đuổi theo, tuy nhiên bị Thiệu Chí Thần ngăn cản không cho đi.
“Lần sau con không nên trốn, cho dù có trốn cũng không thể trốn trong tủ quần áo.
Con có biết trẻ nhỏ trốn lâu trong tủ quần áo sẽ nguy hiểm tới tính mạng không? Nếu ba không trở về phòng mà con lại ngủ quên trong tủ quần áo thì sao?” Ngạn Hi nói xong có chút sợ, lại cho Thiệu Sanh Tinh một phát đập: “Con chê mình sống lâu hả?”
Hết chương 73
“Tôi dẫn em đi gặp mấy người bạn.”
“Ba… con có thể giải thích! “Thiệu Sanh Tinh nhéo nhéo ngón tay, trốn vào góc giường.
Động tác này của cậu quá mức đột ngột, khiến cho đám người phía dưới nhìn thấy bắt đầu xì xào bàn tán, bọn họ không dám ồn ào.
Dù sao cũng là hôn lễ của nhà họ Thiệu, nhỡ đâu chọc Thiệu Chí Thần không vui, vậy thì sau này đừng mơ hợp tác.
“Chờ chút, để em qua chỗ Tiểu Tinh lấy nhẫn trước đã.” Ngạn Hi nhíu mày nói: “Đây chính là nhẫn cưới của chúng ta.”
“Biết cái gì?”
Thiệu Chí Thần nâng ly với người khác, bình tĩnh nói: “Mất rồi thì mua cái khác.”
“Anh giàu quá ha.” Ngạn Hi bĩu môi: “Nhưng em thích chiếc nhẫn cầu hôn kia của anh, được chưa.”
Nhã Thư gật đầu, tiếp đó, tầm mắt hai người cùng hướng về phía Thiệu Sanh Tinh đang sững sờ một bên.
“Thiệu Sanh Tinh?” Ngạn Hi đi vào phòng ngủ, không thấy ai, cậu xốc chăn lên, phát hiện bên trong nhét một chiếc gối.
Thiệu Chí Thần “shhh” một tiếng, cúi đầu cọ cọ lỗ tai cậu: “Tôi phát hiện em còn rất biết…”
Mặt ngoài Nhã Thư: Tui… Tui không muốn để ý đến em!
“Nhã Thư đừng khóc, chỉ cần mang trả lại nhẫn cho ba Tiểu Tinh thì không ai trách em cả.”
Ngạn Hi cầm dép lê cũng không biết nên xuống tay từ nơi nào: “Được rồi! Dừng lại!”
“Biết cái gì?”
Hết chương 73
Nội tâm: Tui thật quá đáng, thế mà lại nói những lời như này.
“Buổi tối giao lưu trao đổi với em sau.”
Ngạn Hi thẹn quá hóa giận, đẩy hắn một cái: “Trước mặt khách khứa đừng vứt mặt mũi.”
“Dạ…” Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, trả lại điện thoại di động cho Ngạn Cẩn: “Em muốn nghỉ ngơi ở khách sạn.”
Cậu quay đầu nhìn vị trí của Thiệu Sanh Tinh, phát hiện hai đứa nhỏ đang cầm hoa chơi với nhau, lập tức muốn đi qua, kết quả đột nhiên trước mặt có một đôi vợ chồng không quen biết tiến lên chào hỏi bọn họ.
Ngạn Hi lo lắng liếc mắt nhìn Thiệu Chí Thần, Thiệu Chí Thần liền nói gọi một người qua bên kia.
“Chờ chút, để em qua chỗ Tiểu Tinh lấy nhẫn trước đã.” Ngạn Hi nhíu mày nói: “Đây chính là nhẫn cưới của chúng ta.”
Vừa lúc Ngạn Cẩn đi qua, Ngạn Hi nói mọi chuyện cho cậu nhóc, thời điểm nói còn hơi xấu hổ.
Vốn dĩ Ngạn Cẩn cũng đoán được vài phần, vẻ mặt cậu nhóc khiếp sợ, thầm nghĩ hiển nhiên là vậy.
Nhã Thư dừng bước, hốc mắt đỏ bừng.
Ngạn Cẩn sợ Thiệu Sanh Tinh chạy loạn nên dặn Nhã Thư đứng im tại chỗ, sau đó vội vàng đuổi theo: “Tiểu Tinh! Đừng chạy lung tung!”
Có trẻ con ở đây, không nên phát giận.
Nhã Thư lo sợ bất an nhìn Thiệu Sanh Tinh một cái, lại nhìn về phía Ngạn Cẩn, chậm rãi vươn tay vào túi, móc một chiếc nhẫn đưa ra: “Anh Ngạn Cẩn đừng, đừng trách, em trai.
Em trai còn nhỏ, là em, là em không hiểu chuyện, trộm… trộm…”
Cậu nhóc gật đầu chạy về phía hai đứa nhỏ.
Chờ đến khi không có người, Ngạn Cẩn nhanh chuẩn bắt được Thiệu Sanh Tinh: “Tiểu Tinh, chiếc nhẫn vừa rồi em để ở đâu?”
Thiệu Sanh Tinh chột dạ đánh mắt: “Đó là của em…”
“Buổi tối giao lưu trao đổi với em sau.”
Cứ vậy, ở giữa Nhã Thư và Thiệu Sanh Tinh liền cách một Thiệu Chí Thần và Hứa Vân Xuyên, giống như cách dải ngân hà vũ trụ, vách tường dày như dãy núi.
Ngạn Cẩn cầm tay nó lên nhìn nhìn, không thấy nhẫn đâu, lập tức cuống cuồng: “Tiểu Tinh, nhẫn kia rất đắt, em phải trả lại về chỗ cũ.”
Thiệu Sanh Tinh xoa đầu bĩu môi không nói lời nào, lúc này Thiệu Chí Thần mới đi qua chọt đầu nó: “Trở về chép phạt những lời ba nhỏ con nói 100 lần.”
Thiệu Sanh Tinh hơi sững người, còn có cả chút tức giận.
Nó không ngờ Nhã Thư không có cốt khí như vậy, chưa gì đã giao đồ ra, không hề quý trọng bảo bối mà nó vất vả trộm được.
Lần đầu tiên nó nổi giận với Nhã Thư: “Nhìn mà nhìn! Tui cần cậu xin lỗi thay tui sao?”
“Cái gì mà trả lại chứ? Ý anh là sao?” Trẻ con đều không thích bị nói là ăn trộm, tuy lời Ngạn Cẩn đã nói khéo đi, nhưng lọt vào lỗ tai Thiệu Sanh Tinh liền không thoải mái.
Nó cố giảo biện: “Đây là của em.”
Ngạn Cẩn thấy Nhã Thư đứng bên cạnh nắm tay sợ hãi, bèn kéo hai đứa đến góc ghế bên kia ngồi.
Cậu nhóc ngồi xổm dưới đất, nghiêm túc nói: “Các em biết chiếc nhẫn này có ý nghĩa gì không? Nó bày tỏ lòng trung thành và vĩnh cửu đối với tình yêu.
Có lẽ bây giờ em chỉ nghĩ rằng chiếc nhẫn rất đẹp nên muốn tặng cho Nhã Thư, nhưng nó lại có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với ba em.”
Nhã Thư lo sợ bất an nhìn Thiệu Sanh Tinh một cái, lại nhìn về phía Ngạn Cẩn, chậm rãi vươn tay vào túi, móc một chiếc nhẫn đưa ra: “Anh Ngạn Cẩn đừng, đừng trách, em trai.
Em trai còn nhỏ, là em, là em không hiểu chuyện, trộm… trộm…”
“Tất nhiên là cặp anh mua.”
Ngạn Hi ở đầu bên kia nở nụ cười bất đắc dĩ: “Vậy con ngoan ngoãn trở về khách sạn, vào trong phòng ba nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung, đợi ba đến tìm.”
Cậu bé nói xong, hai mắt dần dần ướt sũng.
Ngạn Cẩn lập tức cảm thấy da đầu run lên, cậu nhóc hoàn toàn không có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ nhỏ, kinh nghiệm duy nhất vẫn là học được từ việc chăm sóc Thiệu Sanh Tinh, nhưng Thiệu Sanh Tinh lại chưa từng khóc trước mặt cậu nhóc bao giờ!
“Tất nhiên là kiểm tra rồi.” Thiệu Chí Thần bày vẻ mặt “Em đang nói đùa gì thế”, ngay khi hắn chuẩn bị mở nắp hộp ra, đột nhiên bị Ngạn Hi đè tay ngăn cản.
“Nhã Thư đừng khóc, chỉ cần mang trả lại nhẫn cho ba Tiểu Tinh thì không ai trách em cả.”
Hôm nay là hôn lễ của hai chồng chồng, dường như để đứa nhỏ về không hay lắm.
Ngạn Cẩn thấy dáng vẻ không muốn nói chuyện của nó, đành làm kế hoạch thỏa hiệp: “Chúng ta về khách sạn trước, đợi lát nữa ăn cơm trưa xong…”
Nhã Thư gật đầu, tiếp đó, tầm mắt hai người cùng hướng về phía Thiệu Sanh Tinh đang sững sờ một bên.
Nhã Thư vội vàng đứng lên, có chút hoảng loạn muốn cầm tay Thiệu Sanh Tinh, kết quả bị người ta hất ra.
Thiệu Sanh quay đầu bỏ chạy, cuối cùng còn quay lại nhìn thoáng qua Nhã Thư đi theo sau, hét: “Đừng có theo tui, nhóc nói lắp!”
Thiệu Sanh Tinh hơi sững người, còn có cả chút tức giận.
Nó không ngờ Nhã Thư không có cốt khí như vậy, chưa gì đã giao đồ ra, không hề quý trọng bảo bối mà nó vất vả trộm được.
Lần đầu tiên nó nổi giận với Nhã Thư: “Nhìn mà nhìn! Tui cần cậu xin lỗi thay tui sao?”
“Nên chép!” Cậu nói: “Chuyện chiếc nhẫn lúc trước còn chưa tính sổ với con, bây giờ thay quần áo xuống ăn cơm, về nhà tính sổ với con sau.”
Nó nhảy xuống ghế, ném chiếc nhẫn trong túi mình xuống mặt cỏ: “Lấy đi, tui cũng chẳng thèm!”
Ngạn Hi nhìn về phía Thiệu Sanh Tinh, nháy mắt với nó: Đực mặt làm gì? Xin lỗi đi!
Nhã Thư vội vàng đứng lên, có chút hoảng loạn muốn cầm tay Thiệu Sanh Tinh, kết quả bị người ta hất ra.
Thiệu Sanh quay đầu bỏ chạy, cuối cùng còn quay lại nhìn thoáng qua Nhã Thư đi theo sau, hét: “Đừng có theo tui, nhóc nói lắp!”
Nhã Thư dừng bước, hốc mắt đỏ bừng.
Ngạn Cẩn sợ Thiệu Sanh Tinh chạy loạn nên dặn Nhã Thư đứng im tại chỗ, sau đó vội vàng đuổi theo: “Tiểu Tinh! Đừng chạy lung tung!”
“Tôi dẫn em đi gặp mấy người bạn.”
Thiệu Sanh Tinh chạy đến chỗ cửa ra vào, tức muốn hộc máu, xoay người nói với Ngạn Cẩn: “Tui muốn về nhà!”
Hôm nay là hôn lễ của hai chồng chồng, dường như để đứa nhỏ về không hay lắm.
Ngạn Cẩn thấy dáng vẻ không muốn nói chuyện của nó, đành làm kế hoạch thỏa hiệp: “Chúng ta về khách sạn trước, đợi lát nữa ăn cơm trưa xong…”
Lúc này đám người dưới đài mới hoàn hồn, đồng loạt vỗ tay, tiếng vang nối thành từng mảnh.
Thiệu Chí Thần “shhh” một tiếng, cúi đầu cọ cọ lỗ tai cậu: “Tôi phát hiện em còn rất biết…”
Ngạn Cẩn còn chưa kịp nói dứt lời, điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Cậu nhóc nhìn người gọi đến là Ngạn Hi, liền kéo tay Thiệu Sanh Tinh đứng ở cửa vào bên trong nghe máy.
Két một tiếng, cửa tủ quần áo tự mở ra, Ngạn Hi vội vàng đi qua kéo Thiệu Sanh Tinh ra ngoài.
“Vâng, không có việc gì, không có giận dỗi, chỉ là mệt mỏi nên muốn về nhà nghỉ ngơi một chút.” Cậu nhóc đưa máy cho Thiệu Sanh Tinh: “Điện thoại của ba nhỏ em.”
Làm sao Thiệu Sanh Tinh dám nghe máy, nó coi di động như củ khoai lang nóng phỏng tay, hận không thể trốn thật xa!
Thiệu Sanh Tinh diễn y như thật, một tay ôm mông nhỏ bị đánh của mình dừng lăn: “Đau quá.”
Thiệu Sanh Tinh rề rà đi đến bên cạnh Nhã Thư, cúi đầu nói: “Vô cùng xin lỗi…”
Ngay khi nó muốn hất tay Ngạn Cẩn, đột nhiên trong máy truyền ra tiếng gầm kinh thiên động địa của Ngạn Hi: “Thiệu Sanh Tinh! Có phải gan to rồi nên không thèm nghe máy của ba nhỏ đúng không?!”
Thiệu Sanh Tinh vội vàng cầm lấy điện thoại, ngoan ngoãn đặt bên tai “Alo” một tiếng, dáng vẻ làm mình làm mẩy vừa rồi hoàn toàn biến mất sạch.
Nhưng nó chờ thật lâu vẫn không nghe thấy giọng trả lời của Nhã Thư.
Thiệu Sanh Tinh ngẩng đầu nhìn, phát hiện Nhã Thư căn bản không thèm để ý đến mình, cậu bé đang nói chuyện với Hứa Vân Xuyên.
“Con muốn đi đâu?”
Thiệu Chí Thần sửng sốt: “Cặp nào?”
“Con thấy hơi mệt nên muốn về nhà nghỉ ngơi…” Thiệu Sanh Tinh lập tức vin vào cái cớ Ngạn Cẩn vừa tìm cho mình.
Cuối cùng Nhã Thư cũng quay đầu lại.
Ngạn Hi ở đầu bên kia nở nụ cười bất đắc dĩ: “Vậy con ngoan ngoãn trở về khách sạn, vào trong phòng ba nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung, đợi ba đến tìm.”
“Vâng, không có việc gì, không có giận dỗi, chỉ là mệt mỏi nên muốn về nhà nghỉ ngơi một chút.” Cậu nhóc đưa máy cho Thiệu Sanh Tinh: “Điện thoại của ba nhỏ em.”
“Dạ…” Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, trả lại điện thoại di động cho Ngạn Cẩn: “Em muốn nghỉ ngơi ở khách sạn.”
Ngạn Hi hơi ngượng cầm một chiếc nhẫn khác đeo lên cho người đàn ông: “Trước khi đưa ra quyết định anh cũng không thương lượng với người khác à?”
Ngạn Hi cúp máy, cúi người ôm Nhã Thư vào lòng: “Đừng khóc đừng khóc, lát nữa mọi người sẽ thay Nhã Thư dạy dỗ thằng nhóc xấu xa kia.”
“Anh, anh đừng cười em.”
Nhã Thư bật khóc nức nở, cậu bé đỏ mặt nhận lấy khăn tay trong tay Ngạn Hi, tự mình lau mặt.
Hôm nay anh Tiểu Ngạn không giống lúc trước, không chỉ trở nên xinh đẹp mà trên người còn có một mùi hương khiến bé không dám tới gần.
Từ khi còn rất nhỏ Nhã Thư đã được tham gia đám cưới của người trong thôn, lúc ấy bé còn được cô dâu ôm, mùi hương trên người Ngạn Hi giống hệt mùi hương trên người cô dâu khi đó, là hương vị của kết hôn, rất trang trọng.
Thiệu Sanh Tinh chột dạ đánh mắt: “Đó là của em…”
Hứa Vân Xuyên cảm thấy hứng thú đứng bên cạnh nhìn.
Anh ta xoa đầu Nhã Thư, nói với Ngạn Hi: “Cứ cảm giác như cưng đang nuôi con ấy.”
Ngạn Hi nghe tiếng gào thét của nó ngày càng trở nên đau khổ, trực giác mách bảo trước kia nó đã trải qua cơn đau “chép phạt 100 lần”, hơn nữa không chỉ một lần.
“Anh, anh đừng cười em.”
Nhã Thư nhăn mặt: “Sau này…”
11 giờ rưỡi trưa, mọi người đến khách sạn, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần trở về phòng thay quần áo, vừa mở cửa vào nhưng không thấy Thiệu Sanh Tinh đâu.
Nó nhảy xuống ghế, ném chiếc nhẫn trong túi mình xuống mặt cỏ: “Lấy đi, tui cũng chẳng thèm!”
“Thiệu Sanh Tinh?” Ngạn Hi đi vào phòng ngủ, không thấy ai, cậu xốc chăn lên, phát hiện bên trong nhét một chiếc gối.
“Thiệu Chí Thần! Con trai anh mất tích rồi!”
Tuy nhiên, mặt ngoài và nội tâm Tiểu Tinh đều là: Nghe chưa, đó là tiếng khóc chứ còn gì nữa.
Vừa lúc Ngạn Cẩn đi qua, Ngạn Hi nói mọi chuyện cho cậu nhóc, thời điểm nói còn hơi xấu hổ.
Vốn dĩ Ngạn Cẩn cũng đoán được vài phần, vẻ mặt cậu nhóc khiếp sợ, thầm nghĩ hiển nhiên là vậy.
Thiệu Chí Thần vừa rót một ly nước uống, suýt chút nữa thì bị sặc.
Hắn đi vào phòng ngủ, gõ cửa: “Thiệu Sanh Tinh, ba đếm đến ba, một…”
Két một tiếng, cửa tủ quần áo tự mở ra, Ngạn Hi vội vàng đi qua kéo Thiệu Sanh Tinh ra ngoài.
Ngạn Hi tức giận cầm dép dưới chân lên, giáng một đòn mạnh lên mông nó, rốt cuộc lực tay nặng nhẹ thế nào Ngạn Hi biết rõ, kết quả không chờ cậu mở miệng nói, Thiệu Sanh Tinh bỗng gào một tiếng thảm thiết, ôm mông lăn lộn gào khóc!
“Ba… con có thể giải thích! “Thiệu Sanh Tinh nhéo nhéo ngón tay, trốn vào góc giường.
“Con còn dám trốn?” Vừa rồi Ngạn Hi suýt chút bị nó dọa chết, còn tưởng đứa nhỏ có lòng tự trọng quá cao nên bỏ nhà đi bụi!
Ngạn Hi tức giận cầm dép dưới chân lên, giáng một đòn mạnh lên mông nó, rốt cuộc lực tay nặng nhẹ thế nào Ngạn Hi biết rõ, kết quả không chờ cậu mở miệng nói, Thiệu Sanh Tinh bỗng gào một tiếng thảm thiết, ôm mông lăn lộn gào khóc!
“Nghe anh, em đừng để ý tới nó, thích làm mình làm mẩy à? Kệ xác nó luôn.” Hứa Vân Xuyên nói xong, vừa ngẩng đầu đã thấy một nhà ba người đi đến: “Bọn họ đến rồi, nhớ kỹ lời anh vừa dạy.”
Ngạn Hi cầm dép lê cũng không biết nên xuống tay từ nơi nào: “Được rồi! Dừng lại!”
Cậu bị thằng gấu con này chọc cười.
Thiệu Sanh Tinh diễn y như thật, một tay ôm mông nhỏ bị đánh của mình dừng lăn: “Đau quá.”
Thiệu Chí Thần vừa rót một ly nước uống, suýt chút nữa thì bị sặc.
Hắn đi vào phòng ngủ, gõ cửa: “Thiệu Sanh Tinh, ba đếm đến ba, một…”
Ngạn Hi nửa ngồi xổm xuống giảng đạo với nó: “Con nói làm sao con lại trốn ở trong tủ quần áo? Thiệu Sanh Tinh, có phải con rất sợ ba nhỏ không, nếu con nói lý ba thực sự đánh con sao?”
Thiệu Sanh Tinh chuyển tầm mắt từ trên người Ngạn Hi sang Thiệu Chí Thần đang dứng dựa cửa, run lên theo bản năng.
Ba nhỏ không đáng sợ, so với ba nó thì ba nhỏ không đủ trình.
“Lần sau con không nên trốn, cho dù có trốn cũng không thể trốn trong tủ quần áo.
Con có biết trẻ nhỏ trốn lâu trong tủ quần áo sẽ nguy hiểm tới tính mạng không? Nếu ba không trở về phòng mà con lại ngủ quên trong tủ quần áo thì sao?” Ngạn Hi nói xong có chút sợ, lại cho Thiệu Sanh Tinh một phát đập: “Con chê mình sống lâu hả?”
Hứa Vân Xuyên thở phào, để Nhã Thư ngồi bên tay trái mình.
Thiệu Sanh Tinh xoa đầu bĩu môi không nói lời nào, lúc này Thiệu Chí Thần mới đi qua chọt đầu nó: “Trở về chép phạt những lời ba nhỏ con nói 100 lần.”
“Một trăm lần!” Thiệu Sanh Tinh muốn xỉu, giống như cọng rau héo: “Đừng chép 100 lần được không ạ, chép không xong đâu ba, con thật sự chép không được!”
Ngạn Hi nghe tiếng gào thét của nó ngày càng trở nên đau khổ, trực giác mách bảo trước kia nó đã trải qua cơn đau “chép phạt 100 lần”, hơn nữa không chỉ một lần.
Thiệu Chí Thần cười khẽ, đột nhiên đẩy tay cậu ra, mặt không đổi sắc mở hộp.
Bên trong đặt một cặp nhẫn kiểu nam, chính là hai chiếc Cupid của Ngạn Hi.
“Nên chép!” Cậu nói: “Chuyện chiếc nhẫn lúc trước còn chưa tính sổ với con, bây giờ thay quần áo xuống ăn cơm, về nhà tính sổ với con sau.”
Hứa Vân Xuyên cảm thấy hứng thú đứng bên cạnh nhìn.
Anh ta xoa đầu Nhã Thư, nói với Ngạn Hi: “Cứ cảm giác như cưng đang nuôi con ấy.”
Thời điểm mọi người đi xuống, Hứa Vân Xuyên đang ôm Nhã Thư nói chuyện.
“Nhưng mà… em, em muốn nhanh chóng làm hòa… làm hòa với Tiểu Tinh…” Nhã Thư bối rối nói.
Hứa Vân Xuyên nhíu mày: “Vậy nếu sau này nó lại nổi giận lung tung khiến em tức giận thì anh không thèm quan tâm đâu đấy.”
Cậu bé nói xong, hai mắt dần dần ướt sũng.
Ngạn Cẩn lập tức cảm thấy da đầu run lên, cậu nhóc hoàn toàn không có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ nhỏ, kinh nghiệm duy nhất vẫn là học được từ việc chăm sóc Thiệu Sanh Tinh, nhưng Thiệu Sanh Tinh lại chưa từng khóc trước mặt cậu nhóc bao giờ!
Nhã Thư nhăn mặt: “Sau này…”
“Nghe anh, em đừng để ý tới nó, thích làm mình làm mẩy à? Kệ xác nó luôn.” Hứa Vân Xuyên nói xong, vừa ngẩng đầu đã thấy một nhà ba người đi đến: “Bọn họ đến rồi, nhớ kỹ lời anh vừa dạy.”
Ngay khi nó muốn hất tay Ngạn Cẩn, đột nhiên trong máy truyền ra tiếng gầm kinh thiên động địa của Ngạn Hi: “Thiệu Sanh Tinh! Có phải gan to rồi nên không thèm nghe máy của ba nhỏ đúng không?!”
Thiệu Chí Thần ngồi xuống ghế bên phải Hứa Vân Xuyên: “Anh? Ha, ông nội giả vờ giả vịt cái gì đấy?”
Cậu nhóc gật đầu chạy về phía hai đứa nhỏ.
Chờ đến khi không có người, Ngạn Cẩn nhanh chuẩn bắt được Thiệu Sanh Tinh: “Tiểu Tinh, chiếc nhẫn vừa rồi em để ở đâu?”
Hứa Vân Xuyên: “… Mẹ nhà cậu!”
Có trẻ con ở đây, không nên phát giận.
“Nhưng mà… em, em muốn nhanh chóng làm hòa… làm hòa với Tiểu Tinh…” Nhã Thư bối rối nói.
Hứa Vân Xuyên thở phào, để Nhã Thư ngồi bên tay trái mình.
Hứa Vân Xuyên: “… Mẹ nhà cậu!”
Cứ vậy, ở giữa Nhã Thư và Thiệu Sanh Tinh liền cách một Thiệu Chí Thần và Hứa Vân Xuyên, giống như cách dải ngân hà vũ trụ, vách tường dày như dãy núi.
Ngạn Hi nhìn về phía Thiệu Sanh Tinh, nháy mắt với nó: Đực mặt làm gì? Xin lỗi đi!
Thiệu Sanh Tinh rề rà đi đến bên cạnh Nhã Thư, cúi đầu nói: “Vô cùng xin lỗi…”
Ngạn Hi cúp máy, cúi người ôm Nhã Thư vào lòng: “Đừng khóc đừng khóc, lát nữa mọi người sẽ thay Nhã Thư dạy dỗ thằng nhóc xấu xa kia.”
Thiệu Sanh Tinh sẽ không chủ động nói xin lỗi người khác, tất nhiên người khác ở đây không bao gồm hai ba nó.
Đối với Nhã Thư, thái độ nhận sai của nó cũng rất trúc trắc, thoạt nhìn khá là có lệ, nhưng đối với nó đã là cực hạn.
Điều khiến nó vui vẻ và được một tấc tiến một thước chính là, Nhã Thư rất dễ tính, cũng rất dễ dàng động lòng, chỉ cần nó nói xin lỗi là đối phương sẽ tha thứ cho nó, chắc hẳn lần này cũng không ngoại lệ.
Thời điểm mọi người đi xuống, Hứa Vân Xuyên đang ôm Nhã Thư nói chuyện.
Nhưng nó chờ thật lâu vẫn không nghe thấy giọng trả lời của Nhã Thư.
Thiệu Sanh Tinh ngẩng đầu nhìn, phát hiện Nhã Thư căn bản không thèm để ý đến mình, cậu bé đang nói chuyện với Hứa Vân Xuyên.
Ngạn Hi còn chưa kịp phản ứng thì Thiệu Chí Thần đã giữ chặt tay lấy cậu, mạnh mẽ đeo nhẫn lên cho người ta: “Nếu không có nhẫn đeo thì lại có người tưởng chúng ta không định kết hôn.”
” Nhã Thư, Nhã Thư!” Nó kêu liên tục mấy tiếng, giọng nói có chút gấp gáp.
Cuối cùng Nhã Thư cũng quay đầu lại.
“Tui… Tui không muốn để ý đến em!”
Thiệu Sanh Tinh: Trái tim nhỏ vỡ vụn.jpg.