“Chậc, anh tự xem đi.” Ngạn Hi giơ que thử thai lên cho người đàn ông nhìn: “Không có con gái của anh.”
Hết chương 76
Tối đó, Thiệu Sanh Tinh lén lút lẻn vào phòng ngủ chính, chui vào ổ chăn.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Nhã Thư đến nhà bọn họ tìm Thiệu Sanh Tinh chơi.
Lúc Ngạn Hi mở cửa suýt chút không nhận ra người, từ lúc nào mà đứa nhóc này lại nhiều thịt như thế?!
Thiệu Chí Thần nhìn chằm chằm hai giây, bắt đầu quấn lây Ngạn Hi: “Cho nên bây giờ phải nắm chặt một chút.”
Thật ra tình huống bây giờ của Nhã Thư đã tốt hơn nhiều so với lúc Ngạn Hi mới gặp.
Khi đó đứa nhỏ rụt vào trong góc, ngay cả một câu cũng nói không rõ, ít ra bây giờ đã có thể nói những câu đứt quãng rõ ràng, cách phát âm cũng chuẩn xác, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa là có thể sửa tật xấu này.
Bất tri bất giác cuộc chiến tranh lạnh giữa Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư đã kết thúc, chẳng qua sự tình trung gian rất phức tạp, thẳng cho đến khi Thiệu Sanh Tinh nghỉ hè Ngạn Hi mới biết.
“Anh buông tay ra… cái anh này!”
Thiệu Chí Thần nhìn cậu đan trong chốc lát: “Tôi thích…”
“Ha ha, có gì đâu, trong tiệm có điều hòa còn sợ gì?”
Không biết có phải là ảo giác không, kể từ sau khi Ngạn Hi nói cho Thiệu Chí Thần biết mình không phải người của thế giới này, dục vọng chiếm hữu của người đàn ông đối với cậu ngày càng cao, luôn đi theo cậu không rời một tấc.
Ngay cả ngồi ăn cơm trưa hay đi vệ sinh hắn cũng muốn theo.
Ngạn Hi không tiết lộ quá nhiều điều với hắn, ví dụ như thực tế thì người đàn ông chỉ là một nhân vật trong sách, ví dụ rốt cuộc sau này Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư sẽ trải qua thế nào.
Cậu nói mình là người đến từ thế giới khác, thật ra không phải cậu chủ nhỏ sống mười mấy năm ở nước ngoài, cũng không phải câu sinh viên mấy năm liên tiếp nhận học bổng.
Ngạn Hi chân chính, bình thường, đại chúng, không có trình độ học vấn cao, cũng không am hiểu nghệ thuật, nhưng Thiệu Chí Thần lại thích một Ngạn Hi như thế.
“Vờ lờ, cái gì thế!”
Ngạn Hi chân chính, bình thường, đại chúng, không có trình độ học vấn cao, cũng không am hiểu nghệ thuật, nhưng Thiệu Chí Thần lại thích một Ngạn Hi như thế.
“Này, sao mấy ngày gần đây anh cứ nhìn điện thoại thế?” Ngạn Hi thò người qua nhìn, không ngờ Thiệu Chí Thần lại úp màn hình điện thoại xuống chăn.
“…” Ngạn Hi nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, đột nhiên phụt cười: “Hóa ra gần đây anh luôn suy nghĩ về chuyện này à? Vậy anh đọc mấy thứ này cũng vô dụng!”
“Này, sao mấy ngày gần đây anh cứ nhìn điện thoại thế?” Ngạn Hi thò người qua nhìn, không ngờ Thiệu Chí Thần lại úp màn hình điện thoại xuống chăn.
Ban đêm, Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần ngồi xem phim trong phòng, Thiệu Chí Thần hỏi cậu: “Em đang ăn cái gì đấy?”
“Không có gì cả.”
Bởi vì cảm cúm nên Thiệu Sanh Tinh sốt suốt một tuần, mỗi ngày Ngạn Hi đều ôm nó chạy đến bệnh viện, Thiệu Chí Thần cũng bỏ qua công tác, trở về chăm sóc đứa nhỏ.
Bệnh tình ban đầu của Thiệu Sanh Tinh khá nghiêm trọng, ăn cái gì nôn cái đó, qua hai ngày mới tốt hơn một chút, luôn mồm nói nó muốn ăn bánh bao gạo, rốt cuộc cũng làm hai ông ba thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Thiệu Chí Thần hơi tối đi, con người đều ích kỷ, hắn không muốn Ngạn Hi rời khỏi mình nên sinh chấp niệm.
Hắn ám ảnh đến mức muốn để Ngạn Hi sinh con, làm vậy chỉ để cậu sẽ có lưỡng lự cho sự lựa chọn của mình, lúc đó cho dù hai người bọn họ không còn yêu nhau, nhưng ít ra còn đứa nhỏ ở chỗ này, Ngạn Hi sao nỡ đành lòng rời khỏi nó?
“Em thấy có vẻ là có gì đó…” Ngạn Hi vươn tay muốn cướp: “Cho em coi là con hồ ly tinh nào!”
Bị cậu cướp lấy điện thoại, Thiệu Chí Thần cũng không trốn.
Ngạn Hi dùng vân tay hắn mở khóa, đúng lúc giao diện màn hình còn chưa thoát, cậu đọc lướt qua mấy dòng, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh nghĩ thế nào mà đi đọc nó?”
“Không có gì cả.”
Không ngờ Thiệu Chí Thần lại xem xuyên qua?!
“Tôi sẽ không để cho em ngất xỉu, em phải bên tôi đến già, khi 80 tuổi chúng ta phải đến Đan Mạch, đây chính là lời em nói.” Hiếm khi thấy Thiệu Chí Thần lộ ra vẻ mặt hoảng loạn.
Người đàn ông bị cậu nhìn cho xấu hổ, giật lấy điện thoại nói: “Chỉ đọc bừa thôi.”
Ngón tay Thiệu Sanh Tinh cứng đờ, vội vàng nhét gói thanh tay vào bụng: “Con, con không không ăn thanh cay!”
“Anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi em.” Ngạn Hi ôm hắn: “Truyện đều là do tác giả sáng tác, anh đọc cũng vô ích.”
Ngạn Hi trầm tư trong chốc lát: “Có thể là do em bị đánh ngất xỉu, sau đó thời gian không gian rối loạn, em, làm sao em biết chứ?”
Đều là những người mình yêu thương, nếu thật sự đến lúc đó, chắc chắn cậu sẽ hận không thể chia mình ra làm hai nửa.
“Em biết vì sao mình lại đến thế giới này?”
Cậu lẩm bẩm: “Suốt ngày suy nghĩ lung tung, sớm biết thế này em đã không nói cho anh.”
Nhã Thư vừa nghe đã lộ ra vẻ buồn rầu: “Là… Bởi vì, bởi vì mỗi ngày Tiểu Tinh, đều mang bữa sáng cho em, em không ăn, em ấy, em ấy sẽ vứt! Rất ~ lãng phí ~”
Không biết Ngạn Cẩn bây giờ thế nào, nhưng cậu không còn biện pháp nào khác, căn bản không thể chăm sóc ai vào lúc này.
Ngạn Hi trầm tư trong chốc lát: “Có thể là do em bị đánh ngất xỉu, sau đó thời gian không gian rối loạn, em, làm sao em biết chứ?”
Đợi khi bệnh khỏi hoàn toàn, Thiệu Sanh Tinh đứng trước cân thở dài: “Gầy rồi.”
Thiệu Sanh Tinh: “Thật ra con có chuyện muốn nói.”
Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Vậy nhỡ đâu em cũng mơ màng hồ đồ trở về thế giới của mình thì sao?”
“Vâng! Em cảm ơn anh ~” Nhã Thư ngoan ngoãn gật đầu, cầm cặp sách nhỏ lên lầu.
“…” Ngạn Hi nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, đột nhiên phụt cười: “Hóa ra gần đây anh luôn suy nghĩ về chuyện này à? Vậy anh đọc mấy thứ này cũng vô dụng!”
Ngạn Hi “Ồ” một tiếng: “Cho nên anh tính đánh em ngất xỉu?”
Bọn họ trở về vào tháng năm, Ngạn Hi rất quan tâm tới vấn đề thi đại học của Ngạn Cẩn, đến tháng sáu cậu đi Ninh Thành ở bên cậu nhóc một tuần, thẳng cho đến khi tiễn cậu nhóc vào phòng thi.
“Ai nói vô dụng.” Thiệu Chí Thần nghiêm túc chỉ cho cậu xem một bộ: “Trong truyện này viết cách em xuyên qua cũng như cách để làm em trở về, nếu em bị đánh ngất xỉu lần nữa, nếu em hôn mê ở thế giới này thì khả năng cao là em sẽ trở về.”
“Sợi len màu xanh lá cây huỳnh quang.” Ngạn Hi chêm vào: “Biết rồi, em nhất định sẽ tìm một cửa hàng bán len chất lượng tốt nhất, màu sắc chính tông nhất mua cho anh.”
Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Vậy nhỡ đâu em cũng mơ màng hồ đồ trở về thế giới của mình thì sao?”
Ngạn Hi “Ồ” một tiếng: “Cho nên anh tính đánh em ngất xỉu?”
“Tôi sẽ không để cho em ngất xỉu, em phải bên tôi đến già, khi 80 tuổi chúng ta phải đến Đan Mạch, đây chính là lời em nói.” Hiếm khi thấy Thiệu Chí Thần lộ ra vẻ mặt hoảng loạn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Ngạn Hi nhìn thấy biểu cảm đó trên khuôn mặt người đàn ông, cậu ôm lấy Thiệu Chí Thần, vỗ vỗ lưng hắn: “Ai da, chuyện em đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được, hơn nữa đây cũng chỉ là lời trong sách nói, chưa chắc đã đúng.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Ngạn Hi nhìn thấy biểu cảm đó trên khuôn mặt người đàn ông, cậu ôm lấy Thiệu Chí Thần, vỗ vỗ lưng hắn: “Ai da, chuyện em đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được, hơn nữa đây cũng chỉ là lời trong sách nói, chưa chắc đã đúng.”
Ngạn Hi đi qua cầm lấy thanh cay: “Tịch thu! Đợi con khỏi bệnh rồi ba trả.”
Cậu lẩm bẩm: “Suốt ngày suy nghĩ lung tung, sớm biết thế này em đã không nói cho anh.”
Ngạn Cẩn gãi mũi: “Cũng được ạ.”
Thiệu Chí Thần: “Tôi đã đoán được từ sớm rồi, em nói hay không cũng vậy.”
“Bánh kem, sushi, đậu đỏ cuộn, chà thông… bánh chà bông nhỏ.” Cậu bé phồng mặt: “Ngày nào em cũng ăn no, no căng, về nhà, ừm, ăn cơm không nổi!”
Bởi vì đứa trẻ bị bệnh nên suốt một tuần phải uống canh suông toàn nước, bệnh vừa tốt hơn được chút đã bắt đầu thèm bít tết.
“Tôi hỏi em, nếu như em tìm được phương pháp trở về thì em sẽ lựa chọn ở lại chỗ này hay trở về bên em trai?”
“Ừm… Đây là một câu hỏi khó trả lời.
“Ngạn Hi buông hắn ra rồi nói: “Em không biết nữa, nếu thực sự bắt em phải lựa chọn em sẽ điên mất.”
Ngạn Hi cười khụ một tiếng: “Thằng bé đã mang gì cho em?”
“Em tưởng con em thiếu tiền?” Thiệu Chí Thần cưới với cậu: “Quên tiền lì xì năm nay của nó rồi sao?”
Đều là những người mình yêu thương, nếu thật sự đến lúc đó, chắc chắn cậu sẽ hận không thể chia mình ra làm hai nửa.
“Khăn quàng cổ.” Ngạn Hi nâng một mảnh nhỏ của thành phẩm: “Với tay nghề này của em, nếu bắt đầu luyện tập từ bây giờ thì đến mùa đông có thể làm cho mỗ người một cái.
Em cảm thấy chuyện này khá có ý nghĩa, lúc rảnh rỗi có thể làm, dù sao em chỉ ngồi coi cửa tiệm không.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ánh mắt Thiệu Chí Thần hơi tối đi, con người đều ích kỷ, hắn không muốn Ngạn Hi rời khỏi mình nên sinh chấp niệm.
Hắn ám ảnh đến mức muốn để Ngạn Hi sinh con, làm vậy chỉ để cậu sẽ có lưỡng lự cho sự lựa chọn của mình, lúc đó cho dù hai người bọn họ không còn yêu nhau, nhưng ít ra còn đứa nhỏ ở chỗ này, Ngạn Hi sao nỡ đành lòng rời khỏi nó?
Tuy nhiên nếu thế thì hắn có khác gì người cha cặn bã của mình? Mẹ hắn vì hắn ở lại Thiệu trạch, mãi không ly hôn với ông Thiệu, đây còn không phải là vì con sao? Hắn cũng hy vọng Ngạn Hi rơi vào tình huống giống vậy à?
Sao có thể để một đứa nhóc bảy tuổi trả tiền thật? Thiệu Chí Thần thích dùng cách kia rèn luyện Thiệu Sanh Tinh, nhưng bây giờ trong nhà không thiếu tiền, chẳng lẽ lại không chiều được con cái?
Không, hắn không muốn.
“Em biết vì sao mình lại đến thế giới này?”
“Nếu thật sự phải lựa chọn thì em quay về đi.” Trên chuyến bay trở về nước, Thiệu Chí Thần bỗng nói một câu khiến Ngạn Hi hoảng sợ.
“Anh vừa nói cái gì cơ?” Cậu nghe không rõ, cầm gậy đan len cho người đàn ông nhìn: “Anh coi, học một lần là biết rồi.”
Thiệu Chí Thần mím môi hỏi cậu: “Đây là cái gì?”
Thiệu Chí Thần mím môi hỏi cậu: “Đây là cái gì?”
“Đi thôi! Hai anh em ta đi làm một bữa ngon!” Ngạn Hi bá vai Ngạn Cẩn: “Ăn cái gì đây? Ăn lẩu hay BBQ?”
“Khăn quàng cổ.” Ngạn Hi nâng một mảnh nhỏ của thành phẩm: “Với tay nghề này của em, nếu bắt đầu luyện tập từ bây giờ thì đến mùa đông có thể làm cho mỗ người một cái.
Em cảm thấy chuyện này khá có ý nghĩa, lúc rảnh rỗi có thể làm, dù sao em chỉ ngồi coi cửa tiệm không.”
“Ai da, không ăn cơm không được rồi.” Ngạn Hi xoa tóc Nhã Thư: “Em đi tìm Tiểu Tinh chơi đi, về sau anh sẽ bảo bạn đừng bắt em ăn no quá mức như thế.”
Thiệu Chí Thần nhìn cậu đan trong chốc lát: “Tôi thích…”
“Sợi len màu xanh lá cây huỳnh quang.” Ngạn Hi chêm vào: “Biết rồi, em nhất định sẽ tìm một cửa hàng bán len chất lượng tốt nhất, màu sắc chính tông nhất mua cho anh.”
Sau khi Thiệu Sanh Tinh về phòng, Ngạn Hi chạm vào vai người đàn ông: “Anh tính để thằng bé trả thật à? Nói thế nào cũng là con dâu tương lai của chúng ra, chẳng nhẽ bố chồng lại không bỏ tiền được.”
Bọn họ trở về vào tháng năm, Ngạn Hi rất quan tâm tới vấn đề thi đại học của Ngạn Cẩn, đến tháng sáu cậu đi Ninh Thành ở bên cậu nhóc một tuần, thẳng cho đến khi tiễn cậu nhóc vào phòng thi.
Không biết Ngạn Cẩn bây giờ thế nào, nhưng cậu không còn biện pháp nào khác, căn bản không thể chăm sóc ai vào lúc này.
Không ngờ Thiệu Chí Thần lại xem xuyên qua?!
Tiếng chuông cuối cùng vang lên, Ngạn Hi thấy người đi ra vội vàng tiến đến: “Em thấy thế nào?”
“Tôi hỏi em, nếu như em tìm được phương pháp trở về thì em sẽ lựa chọn ở lại chỗ này hay trở về bên em trai?”
Ngạn Cẩn gãi mũi: “Cũng được ạ.”
“Ai nói vô dụng.” Thiệu Chí Thần nghiêm túc chỉ cho cậu xem một bộ: “Trong truyện này viết cách em xuyên qua cũng như cách để làm em trở về, nếu em bị đánh ngất xỉu lần nữa, nếu em hôn mê ở thế giới này thì khả năng cao là em sẽ trở về.”
Mặc dù ngoài miệng nói với Thiệu Chí Thần là mình không quan tâm đến chuyện này, song Ngạn Hi vẫn trộm đưa cho Thiệu Sanh Tinh một tấm thẻ: “Tới lúc đó đưa cho ba con tấm thẻ này, nói là tiền thuốc men.”
“Trời nóng mà ăn mấy cái này ạ?” Ngạn Cẩn cười nói.
Cũng được tức là ổn, Ngạn Hi nở một nụ cười ý vị với cậu nhóc, học sinh giỏi đều rất khiêm tốn.
Người đàn ông bị cậu nhìn cho xấu hổ, giật lấy điện thoại nói: “Chỉ đọc bừa thôi.”
“Đi thôi! Hai anh em ta đi làm một bữa ngon!” Ngạn Hi bá vai Ngạn Cẩn: “Ăn cái gì đây? Ăn lẩu hay BBQ?”
“Trời nóng mà ăn mấy cái này ạ?” Ngạn Cẩn cười nói.
“Ha ha, có gì đâu, trong tiệm có điều hòa còn sợ gì?”
“Vậy ba đừng ăn vụng của con nha.”
Bất tri bất giác cuộc chiến tranh lạnh giữa Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư đã kết thúc, chẳng qua sự tình trung gian rất phức tạp, thẳng cho đến khi Thiệu Sanh Tinh nghỉ hè Ngạn Hi mới biết.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Nhã Thư đến nhà bọn họ tìm Thiệu Sanh Tinh chơi.
Lúc Ngạn Hi mở cửa suýt chút không nhận ra người, từ lúc nào mà đứa nhóc này lại nhiều thịt như thế?!
“Tiền kia là để sau này nuôi vợ.” Ngạn Hi nhét thẻ vào túi áo nó: “Cầm lấy, tiền ba nhỏ cho con cứ dùng.”
“Anh vừa nói cái gì cơ?” Cậu nghe không rõ, cầm gậy đan len cho người đàn ông nhìn: “Anh coi, học một lần là biết rồi.”
“Nhã Thư này, có phải dạo gần đây em ăn uống rất tốt không?” Cậu ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt nhỏ mặt trắng trẻo mềm mại đứa nhóc.
“Con muốn, muốn chữa bệnh nói lắp cho Nhã Thư.”
Nhã Thư vừa nghe đã lộ ra vẻ buồn rầu: “Là… Bởi vì, bởi vì mỗi ngày Tiểu Tinh, đều mang bữa sáng cho em, em không ăn, em ấy, em ấy sẽ vứt! Rất ~ lãng phí ~”
Thấy Thiệu Sanh Tinh không hề phản kháng nghe lời làm Ngạn Hi có chút khó tin, đợi khi đứa nhỏ mất hút ở đầu cầu thang, Ngạn Hi cũng đuổi theo, không nhìn không sao, vừa nhìn đã sợ ngu người.
Ngạn Hi cười khụ một tiếng: “Thằng bé đã mang gì cho em?”
“Ba mi cần ăn vụng chắc? Còn khướt ba mi mới thèm mấy cái đồ ăn vặt của nít ranh.”
Thiệu Sanh Tinh để Ngạn Hi nhìn bụng nhỏ của mình, sau đó nói: “Con có thể ăn bít tết không ạ?”
“Bánh kem, sushi, đậu đỏ cuộn, chà thông… bánh chà bông nhỏ.” Cậu bé phồng mặt: “Ngày nào em cũng ăn no, no căng, về nhà, ừm, ăn cơm không nổi!”
“Chậc, anh tự xem đi.” Ngạn Hi giơ que thử thai lên cho người đàn ông nhìn: “Không có con gái của anh.”
“Ai da, không ăn cơm không được rồi.” Ngạn Hi xoa tóc Nhã Thư: “Em đi tìm Tiểu Tinh chơi đi, về sau anh sẽ bảo bạn đừng bắt em ăn no quá mức như thế.”
“Nếu thật sự phải lựa chọn thì em quay về đi.” Trên chuyến bay trở về nước, Thiệu Chí Thần bỗng nói một câu khiến Ngạn Hi hoảng sợ.
“Cho con ba phút.”
“Vâng! Em cảm ơn anh ~” Nhã Thư ngoan ngoãn gật đầu, cầm cặp sách nhỏ lên lầu.
Ngạn Hi liếc mắt nhìn, rớt có một cân mà cũng gầy?
Tối đó, Thiệu Sanh Tinh lén lút lẻn vào phòng ngủ chính, chui vào ổ chăn.
Thiệu Chí Thần và Ngạn Hi không biết gì, đang đùa giỡn nhau trong phòng tắm.
Lúc đi ra ngoài cả hai chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, Ngạn Hi bị người đàn ông ném lên giường, không chờ đối phương đè lên, tay cậu duỗi sang bên cạnh, sờ thấy xúc cảm mặt chăn dưới tay không đúng lắm, khá cứng, hiển nhiên là có thứ gì ở bên dưới.
“Vờ lờ, cái gì thế!”
Thiệu Chí Thần xốc chăn lên, nhìn thấy một Thiệu Sanh Tinh nằm vểnh mông trên giường say ngủ.
Không, hắn không muốn.
Sau hai tiếng vang giòn giã, Thiệu Sanh Tinh hét lên một tiếng thảm thiết, ôm mông nhỏ đứng dậy.
Thiệu Chí Thần thu tay, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn: “Tự mình quay trở về phòng.”
“Nhã Thư này, có phải dạo gần đây em ăn uống rất tốt không?” Cậu ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt nhỏ mặt trắng trẻo mềm mại đứa nhóc.
Thiệu Sanh Tinh: “Thật ra con có chuyện muốn nói.”
“Cho con ba phút.”
“Con muốn, muốn chữa bệnh nói lắp cho Nhã Thư.”
Ngạn Hi sửng sốt, tuy có chút bất ngờ nhưng cũng không nằm ngoài dự kiến của cậu.
Trong nguyên tác, tình bạn giữa Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư không phát triển nhanh như bây giờ, bởi vì khi đó Thiệu Sanh Tinh dựng lên bức tường che chắn rất cao đối với thế giới bên ngoài, rất khó chập nhận một người tiến vào cuộc sống của nó, hai đứa ở chung bên nhau mới chân chính trở thành bạn bè, mà hiện tại lại sớm hơn hai năm.
Ngạn Hi sửng sốt, tuy có chút bất ngờ nhưng cũng không nằm ngoài dự kiến của cậu.
Trong nguyên tác, tình bạn giữa Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư không phát triển nhanh như bây giờ, bởi vì khi đó Thiệu Sanh Tinh dựng lên bức tường che chắn rất cao đối với thế giới bên ngoài, rất khó chập nhận một người tiến vào cuộc sống của nó, hai đứa ở chung bên nhau mới chân chính trở thành bạn bè, mà hiện tại lại sớm hơn hai năm.
“Không được.” Ngạn Hi từ chối dứt khoát: “Ít nhất phải hai hôm nữa.”
“Hả, thanh cay á, anh có muốn thử một thanh không?”
Thiệu Chí Thần nhướng mày: “Ba có thể tìm bác sĩ giúp con, nhưng chi phí con phải tự bỏ ra.”
Thiệu Sanh Tinh: Hả???
Thiệu Sanh Tinh do dự gật đầu đồng ý.
Thiệu Chí Thần xốc chăn lên, nhìn thấy một Thiệu Sanh Tinh nằm vểnh mông trên giường say ngủ.
Thật ra tình huống bây giờ của Nhã Thư đã tốt hơn nhiều so với lúc Ngạn Hi mới gặp.
Khi đó đứa nhỏ rụt vào trong góc, ngay cả một câu cũng nói không rõ, ít ra bây giờ đã có thể nói những câu đứt quãng rõ ràng, cách phát âm cũng chuẩn xác, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa là có thể sửa tật xấu này.
“Em thấy có vẻ là có gì đó…” Ngạn Hi vươn tay muốn cướp: “Cho em coi là con hồ ly tinh nào!”
Sau khi Thiệu Sanh Tinh về phòng, Ngạn Hi chạm vào vai người đàn ông: “Anh tính để thằng bé trả thật à? Nói thế nào cũng là con dâu tương lai của chúng ra, chẳng nhẽ bố chồng lại không bỏ tiền được.”
“Em tưởng con em thiếu tiền?” Thiệu Chí Thần cưới với cậu: “Quên tiền lì xì năm nay của nó rồi sao?”
Cũng được tức là ổn, Ngạn Hi nở một nụ cười ý vị với cậu nhóc, học sinh giỏi đều rất khiêm tốn.
“Anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi em.” Ngạn Hi ôm hắn: “Truyện đều là do tác giả sáng tác, anh đọc cũng vô ích.”
Ngạn Hi làm động tác kéo khóa miệng: “Coi như em chưa nói gì.”
Thiệu Sanh Tinh không cnhận: “Con có tiền mà.”
Mặc dù ngoài miệng nói với Thiệu Chí Thần là mình không quan tâm đến chuyện này, song Ngạn Hi vẫn trộm đưa cho Thiệu Sanh Tinh một tấm thẻ: “Tới lúc đó đưa cho ba con tấm thẻ này, nói là tiền thuốc men.”
Thiệu Sanh Tinh không cnhận: “Con có tiền mà.”
Không biết có phải là ảo giác không, kể từ sau khi Ngạn Hi nói cho Thiệu Chí Thần biết mình không phải người của thế giới này, dục vọng chiếm hữu của người đàn ông đối với cậu ngày càng cao, luôn đi theo cậu không rời một tấc.
Ngay cả ngồi ăn cơm trưa hay đi vệ sinh hắn cũng muốn theo.
Ngạn Hi không tiết lộ quá nhiều điều với hắn, ví dụ như thực tế thì người đàn ông chỉ là một nhân vật trong sách, ví dụ rốt cuộc sau này Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư sẽ trải qua thế nào.
Cậu nói mình là người đến từ thế giới khác, thật ra không phải cậu chủ nhỏ sống mười mấy năm ở nước ngoài, cũng không phải câu sinh viên mấy năm liên tiếp nhận học bổng.
“Tiền kia là để sau này nuôi vợ.” Ngạn Hi nhét thẻ vào túi áo nó: “Cầm lấy, tiền ba nhỏ cho con cứ dùng.”
Sao có thể để một đứa nhóc bảy tuổi trả tiền thật? Thiệu Chí Thần thích dùng cách kia rèn luyện Thiệu Sanh Tinh, nhưng bây giờ trong nhà không thiếu tiền, chẳng lẽ lại không chiều được con cái?
Mùa hè này của Ngạn Hi trôi qua rất thoải mái, cả ngày cậu ngồi trong quán cà phê mèo bật điều hòa đan khăn quàng cổ, rảnh đến phát chán, có chút gợn sóng là khoảng thời gian Ngạn Cẩn thi xong đại học điền nguyện vọng và Thiệu Sanh Tinh bị cảm cúm.
“Ừm… Đây là một câu hỏi khó trả lời.
“Ngạn Hi buông hắn ra rồi nói: “Em không biết nữa, nếu thực sự bắt em phải lựa chọn em sẽ điên mất.”
Bởi vì cảm cúm nên Thiệu Sanh Tinh sốt suốt một tuần, mỗi ngày Ngạn Hi đều ôm nó chạy đến bệnh viện, Thiệu Chí Thần cũng bỏ qua công tác, trở về chăm sóc đứa nhỏ.
Bệnh tình ban đầu của Thiệu Sanh Tinh khá nghiêm trọng, ăn cái gì nôn cái đó, qua hai ngày mới tốt hơn một chút, luôn mồm nói nó muốn ăn bánh bao gạo, rốt cuộc cũng làm hai ông ba thở phào nhẹ nhõm.
Đợi khi bệnh khỏi hoàn toàn, Thiệu Sanh Tinh đứng trước cân thở dài: “Gầy rồi.”
Sau hai tiếng vang giòn giã, Thiệu Sanh Tinh hét lên một tiếng thảm thiết, ôm mông nhỏ đứng dậy.
Thiệu Chí Thần thu tay, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn: “Tự mình quay trở về phòng.”
Ngạn Hi liếc mắt nhìn, rớt có một cân mà cũng gầy?
Thiệu Sanh Tinh để Ngạn Hi nhìn bụng nhỏ của mình, sau đó nói: “Con có thể ăn bít tết không ạ?”
Bởi vì đứa trẻ bị bệnh nên suốt một tuần phải uống canh suông toàn nước, bệnh vừa tốt hơn được chút đã bắt đầu thèm bít tết.
“Không được.” Ngạn Hi từ chối dứt khoát: “Ít nhất phải hai hôm nữa.”
Bị cậu cướp lấy điện thoại, Thiệu Chí Thần cũng không trốn.
Ngạn Hi dùng vân tay hắn mở khóa, đúng lúc giao diện màn hình còn chưa thoát, cậu đọc lướt qua mấy dòng, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh nghĩ thế nào mà đi đọc nó?”
“Được rồi.” Thiệu Sanh Tinh chuyển bước chạy lên lầu.
Thấy Thiệu Sanh Tinh không hề phản kháng nghe lời làm Ngạn Hi có chút khó tin, đợi khi đứa nhỏ mất hút ở đầu cầu thang, Ngạn Hi cũng đuổi theo, không nhìn không sao, vừa nhìn đã sợ ngu người.
“Thiệu Sanh Tinh?”
Ngón tay Thiệu Sanh Tinh cứng đờ, vội vàng nhét gói thanh cay vào bụng: “Con, con không không ăn thanh cay!”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngạn Hi đi qua cầm lấy thanh cay: “Tịch thu! Đợi con khỏi bệnh rồi ba trả.”
“Vậy ba đừng ăn vụng của con nha.”
“Ba mi cần ăn vụng chắc? Còn khướt ba mi mới thèm mấy cái đồ ăn vặt của nít ranh.”
Ban đêm, Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần ngồi xem phim trong phòng, Thiệu Chí Thần hỏi cậu: “Em đang ăn cái gì đấy?”
“Hả, thanh cay á, anh có muốn thử một thanh không?”.