Chu An nhận được bút lông thỏ thì tâm trạng hơi phức tạp, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm trọng.
Chàng không ngại Dư Đào dùng bút của chàng, thậm chí còn rất vui khi nàng không xem chàng là người ngoài, cho nên vốn dĩ không nên nhận cây bút này.
Nhưng chàng nghĩ ra đây là món quà đầu tiên Dư Đào tặng cho mình, chàng lại vô cùng vui mừng, không nỡ từ chối.
Biểu cảm này rơi vào mắt Dư Đào thì lại là: Ôi, cây bút năm trăm văn vẫn rẻ quá sao? Lần sau mua cây đắt hơn?Vĩ dĩ Dư Đào viết chữ rất tốt, lúc đi học nàng đã mua rất nhiều bảng chữ mẫu về luyện chữ, chép nhiều nhất là Tâm Kinh.
Vì vậy cho dù nguyên chủ chưa từng cầm bút, lực tay không đủ, những chữ viết ra vẫn ngay ngắn.
Chu An cũng không biết Dư Đào “ăn gian”, chỉ cho rằng nàng rất có thiên phú, thuộc bài nhanh, viết chữ cũng tốt, vì vậy lúc dạy nàng cũng để ý, nghiêm khắc hơn.
Buổi chiều mỗi ngày đốc thúc nàng luyện chữ, tản bộ sau cơm chiều, cũng từ tán gẫu trở thành giảng giải thơ văn điển cố, với ngẫu nhiên kiểm tra thuộc lòng.
Dư Đào khổ không thể tả, hận mình không nên giả vờ.
Nhưng nàng cũng biết Chu An là thầy nghiêm bạn tốt, yêu cầu nghiêm khắc cũng là vì nàng, Dư Đào vô cùng cảm động, quyết định có qua có lại tăng hoạt động mỗi ngày cho Chu An.
Sau tản bộ buổi chiều, mới tăng thêm rèn luyện.
Cái gì? Trả thù? Không đây, đây là có qua có lại cho toại lòng nhau, là cho đi và nhận lại, làm sao có thể nói là trả thù chứ!Sáng sớm, Dư Đào kéo Chu An đến trong sân, biểu diễn cái gì gọi là tập thể dục theo đài cho chàng.
Nàng hô nhịp điệu, đông tác vô cùng tiêu chuẩn, nhảy xong một bài thì thở hồng hộc.
Thế là lần đầu tiên Dư Đào nhìn thấy biểu cảm sụp đổ trên gương mặt luôn bình tĩnh, dịu dàng của Chu An.
“Nó, nó có hơi…”Không đoan trang lắm.
Chu An khó xử.
Dư Đào không nhịn được, cười lớn.
Chu An bất đắc dĩ cười nói: “Đào Nương, nàng lại trêu ta.
”Đúng là Dư Đào cố ý trêu Chu An, nàng biết gánh nặng thần tượng của người có học như Chu An, nên chỉ muốn xem phản ứng của chàng, sau đó bị biểu cảm của chàng chọc cười như mong muốn.
Nói thật, nàng cũng không muốn nhìn thấy Chu An nhã nhặn như tiên, mỗi ngày lại nâng ngực, đá chân, nhảy nhót tập thể dục với mình.
“Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa, chúng ta tập Thái Cực.
” Dư Đào lộ ra một nụ cười được như ý, sau đó bắt đầu vấn đề chính.
Nàng chậm rãi đánh một bộ Thái Cực, là kiểu nàng hay tập theo gia gia nãi nãi ở quảng trường: “Một quả dưa hấu, cắt thành hai nửa, một nửa cho ngươi, một nửa cho hắn! ”.