Giọng nói nhanh chóng chìm vào gió tuyết, nhưng Hạ Hàn Thanh lại nghe rõ ràng từng câu chữ, cứ văng vẳng bên tai, mãi không thể quên.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt kiên nghị kia lại càng thêm anh tuấn, khiến Hạ Hàn Thanh lại ngẩn ngơ.
Tiêu Tắc Tự không nhịn được mà bật cười, y đột nhiên cảm thấy Hạ Hàn Thanh thật đáng yêu, khóc cũng rất thú vị, y cố ý nhéo má Hạ Hàn Thanh, khiến đôi môi mím lại trông có phần ngộ nghĩnh.
Phụt—
Cô hình như vừa tìm được một trò vui mới.
Bắt nạt Hạ Hàn Thanh chắc chắn rất thú vị!
Y rút tay lại, rồi nhét cán dù vào tay Hạ Hàn Thanh, xoay người đưa lưng về phía hắn rồi ngồi xuống.
"Lên đây, Cô đưa ngươi đi xem phong thái của đại tướng quân."
Hạ Hàn Thanh ngơ ngác, không dám cử động, nhưng một cánh tay đã vòng qua, ôm lấy thắt lưng hắn rồi nhấc bổng lên.
Khi Hạ Hàn Thanh kịp nhận ra, cả người hắn đã nằm trên lưng Tiêu Tắc Tự, rắn chắc và ấm áp, đột nhiên có được tầm nhìn cao hơn, khuôn mặt của người tuyết đã gần trong gang tấc.
Lúc này hắn mới nhận ra, thì ra người tuyết mà điện hạ đắp lại sinh động đến vậy, sinh động đến mức trong khoảnh khắc hắn tưởng như có người thật đang đứng trước mặt.
Hạ Hàn Thanh đưa tay chạm vào khuôn mặt người tuyết, lành lạnh, đầu thương tua đỏ sắc nhọn, trên giáp còn có hình bông mai dường như thật.
Cho đến khi hai người họ đã đứng trong gió tuyết một lúc lâu, uống canh gừng và nằm trên giường, hắn vẫn cảm thấy mình đang mơ, cả người như đang trôi nổi trên tầng mây.
Hắn mơ thấy Tiêu Tắc Tự đứng trước mặt, mỉm cười mà nói: Đại tướng quân của Cô, thiên hạ đệ nhất.
Khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng.
Sau khi tỉnh mộng, hắn lập tức ngồi trên xe lăn đi ra ngoài, nhưng trong sân chỉ có một tầng tuyết mỏng, đại tướng quân đêm qua không biết đã đi đâu, cả bầy sói trắng kia cũng chẳng thấy đâu.
Hạ Hàn Thanh ngây ngốc, chẳng lẽ chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ? Hắn nắm chặt tay vịn trên xe lăn, gân xanh nổi lên, định đi tìm điện hạ hỏi cho rõ.
Nhưng xa xa lại thấy một tiểu ngốc tử đang mặc áo choàng lông hồ ly bạc, chạy nhảy trong tuyết.
"Tướng công, tướng công..."
Tiểu ngốc tử nhảy nhót, vẫy tay gọi hắn, rồi vội vàng chạy tới, nhào vào lòng hắn.
"Điện hạ, đi chậm thôi."
Hạ Hàn Thanh theo bản năng mở rộng hai tay đón lấy y, ôm chặt trong lòng.
"Muốn hôn hôn."
Y ngẩng đầu lên hôn Hạ Hàn Thanh một cái, rồi chỉ vào má mình.
Hạ Hàn Thanh có chút không hiểu nhưng vẫn đỏ mặt, đặt lên má tiểu ngốc tử một nụ hôn, cảm giác ấm mềm làm hắn càng thêm bối rối, không rõ người trước mặt là Thái tử điện hạ hay là tiểu nương tử của hắn...
"Cho chàng, thỏ con đây."
Tiểu ngốc tử cười hì hì, lại xòe bàn tay ra, một con thỏ nhỏ bị nặn có chút xấu xí đứng yên trên lòng bàn tay.
Lúc này, Giang Lăng đang chỉ huy vài hạ nhân di chuyển pho tượng đại tướng quân và vua sói tuyết điêu khắc tối qua vào trong lán.
Hắn liếc nhìn tuyết vẫn rơi bên ngoài, khoanh tay lại, rất hài lòng với cái lán mới dựng này.
May mà hắn chuyển pho tượng tuyết đi, nếu không lúc này đã bị tuyết dày bao phủ, không thể nhìn rõ dáng vẻ ban đầu nữa.
**
Lại là một buổi đại triều hội.
Bây giờ là ngày hai mươi bốn tháng sáu, trận tuyết tai họa đã kéo dài hai mươi mốt ngày, ông trời dường như có thái độ nếu không lo liệu xong thì sẽ không dừng lại.
Cảnh Thuận Đế nhìn danh sách bạc đưa lên, nhíu mày, gần đây chuyện Quan m đổi gạo ông cũng đã nghe nói, chỉ là ông không thể ngờ được Hạ Hàn Thanh lại nghĩ ra cách như vậy.
"Hạ khanh, trẫm nghe nói ở Bạch Tước Am có chuyện Quan m rơi lệ máu trách cứ lòng người lạnh nhạt, có đúng vậy không?"
Hạ Hàn Thanh chắp tay thưa: "Vi thần sau khi biết chuyện đã lập tức phái người đi kiểm tra, không có chuyện rơi lệ máu, có lẽ chỉ là lời đồn trong dân gian."
Hạ Hàn Thanh đương nhiên không thừa nhận chuyện Quan m rơi lệ máu, Yến Vân trọng thần Phật, hành động này chính là bất kính với trời cao, dễ bị người khác nắm thóp làm to chuyện.
"Hạ khanh vì chuyện này mà dốc lòng dốc sức." Giọng của Cảnh Thuận Đế không mặn không nhạt.
Nghe vào tai triều thần, lại cảm thấy trong lời nói dường như không tránh khỏi một chút ý tứ châm biếm.
"Hoàng thượng quá khen, vi thần không dốc sức bao nhiêu, cảm tạ Quan m Đại Sĩ đích thân hạ phàm đổi gạo, mới thức tỉnh được những phú hào trong thành, để họ bằng lòng cho mượn tiền."
"Mượn?" Cảnh Thuận Đế bắt được trọng điểm.
"Vâng! Vi thần cho rằng bạc của phú hào thương nhân cũng là do họ vất vả kiếm được, số bạc lớn như vậy, có thể cho mượn đã là không dễ, triều đình không thể để bách tính thiệt thòi."
"Ồ?"
Cảnh Thuận Đế nhướn mày, nụ cười dần biến mất trên gương mặt, khí thế không giận mà uy từ y đè xuống, giọng điệu dần trở nên chậm rãi, "Trẫm ngày ấy hình như nói là, quyên góp?"
Bầu không khí nhất thời có chút trầm lắng;
Các triều thần phía dưới không khỏi nín thở, không ai dám chạm vào cơn giận của Hoàng đế.
Tiêu Kiến Bạch đã được Hoàng đế thả ra, chuyện cứu trợ thiên tai thiếu nhân lực, không thể không giải lệnh cấm túc của hắn.
"Phụ hoàng đừng trách phạt Hạ tướng quân, Hạ tướng quân cũng là vì nghĩ cho bách tính, quốc khố chẳng qua là nợ thêm chút bạc, theo tính toán của nhi thần, dùng một hai năm cũng trả xong thôi."
Lời này của Tiêu Kiến Bạch vừa thốt ra, trực tiếp đẩy Hạ Hàn Thanh lên đầu sóng ngọn gió, sắc mặt Cảnh Thuận Đế cũng trở nên khó coi, ai cũng không vui vẻ gì khi bỗng dưng mắc nợ nhiều bạc như vậy.
Tiêu Thừa Duẫn dạo gần đây đấu đá với Tiêu Kiến Bạch đến ngươi sống ta chết, nhìn Tiêu Kiến Bạch cực kỳ không vừa mắt, nhưng hắn cũng không thích Hạ Hàn Thanh, lập tức không chút khách khí thêm dầu vào lửa.
"Đúng vậy, Hạ tướng quân việc này khiến quốc khố của ta vô cớ nợ thêm một khoản bạc lớn."
Không ít người đợi xem kịch vui, lần này Hạ Hàn Thanh chỉ e là không những không được thưởng mà còn bị phạt.
Bầu không khí nhất thời yên ắng——
Hạ Hàn Thanh liếc nhìn Tiêu Kiến Bạch, ngụy quân tử!
Lại liếc nhìn Tiêu Thừa Duẫn, tiểu nhân thật sự;
Rồi nhìn Cảnh Thuận Đế, đồ cẩu hoàng đế.
Cũng cùng một nhà, sao điện hạ nhà họ lại ngoan ngoãn đáng yêu thế nhỉ?
May mà trước khi đến đã nghe cô nương Thính Lan dặn dò vài câu, Thính Lan đoán không sai, quả nhiên bọn họ sẽ làm to chuyện ở điểm này.
Lâu sau, Hạ Hàn Thanh cuối cùng không vội không chậm nhẹ nhàng nói: "Vi thần có tội, thần khi trên chiến trường giao chiến với địch từng không may bị thương tai, lại nghe nhầm thánh ý của Hoàng thượng, là thần tự cho rằng Hoàng thượng thương xót dân chúng lao khổ, nhất định sẽ không để bách tính hao tài, thần xin Hoàng thượng hạ tội, hóa ra Hoàng thượng nói là quyên góp."
Cảnh Thuận Đế bị nghẹn.
Ông thầm nghĩ Hạ Hàn Thanh chẳng qua là một võ phu, từ bao giờ miệng lưỡi lại lợi hại như thế này.
Lời đã nói đến mức này rồi, nếu ông còn giáng tội phạt Hạ Hàn Thanh, thì chính là không thương xót dân chúng, để bách tính móc tiền túi vì thiên tai.
"Thôi bỏ đi, Hạ khanh cũng là vì dân chúng, ngươi có lòng rồi.
Hạ khanh thương xót dân chúng, việc cứu trợ thiên tai này thiếu nhân lực, ngươi cùng Lý khanh cùng nhau lo liệu thế nào?"
Hoàn toàn không cho Hạ Hàn Thanh cơ hội từ chối, ông lại tiếp tục tự nói: "Chỉ là tuyết này đã rơi nửa tháng có dư, quyên góp chữa trị chỉ là trị ngọn không trị gốc, chư khanh có biện pháp nào không, cứ thế này xuống tiếp không biết dân chúng Yến Vân ta sẽ chết thương bao nhiêu người."
Các đại thần trong triều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám lên tiếng đầu tiên.
Từ xưa đến nay, tháng sáu tuyết rơi ắt có oan án, trước đó án Hồng Nguyệt Tề Thăng chính là một tiền lệ.
Tuyết này rơi ba mươi, e là một oan án không nhỏ.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện ba năm trước.
Mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng không ai dám nói ra.
**
Cảnh Thuận Đế hạ triều, đầu óc đau nhức, dường như năm nay chưa từng gặp việc nào thuận lợi, đầu tiên là Hồi Vị Lâu, lại đến lăng tẩm sụp đổ, rồi Hồng Nguyệt, tuyết tai...
Năm nay quả thực không phải một năm tốt lành.
Hai phi tử của ông không an phận, hai đứa con trai cũng không an phận.
"Khang Đức Lộc, theo trẫm đi dạo chút."
Tường đỏ của cung Chiêu Hòa phản chiếu ánh tuyết, bay bay tán loạn, tuyết trắng phủ đầy, Khang Đức Lộc che một chiếc ô, Cảnh Thuận Đế mặc một chiếc áo choàng màu nâu, hai tay khoanh trong lòng.
Phía sau còn có hai tiểu thái giám theo hầu.
Đi đi một lúc liền đi tới cửa Trường Nhạc cung, cung nhân trong Trường Nhạc cung vẫn đang quét tuyết, thấy bóng dáng long bào màu đen, cung nữ thái giám vội vàng quỳ rạp dưới chân ông, hô vạn tuế.
"Đều đứng lên đi, lo chuyện của các ngươi, trẫm chỉ đi dạo thôi."
Trường Nhạc cung đã lâu không có người ở, trong điện vẫn đốt than sưởi, bên trong lạnh lẽo như không phải chỗ người ở, mọi đồ vật vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Trước bàn trang điểm, gương đồng soi bóng, một cây lược gỗ yên tĩnh đặt đó, dường như chủ nhân của nó vừa mới dùng qua.
Cảnh Thuận Đế cầm lấy cây lược gỗ, trong thoáng chốc ông nhớ lại khi chưa lên ngôi, cùng Chiêu Hòa Hoàng hậu sáng sớm kẻ mày vẽ mắt, lược gỗ chải tóc, nay người đã khuất, ông đặt cây lược xuống, lại thở dài một tiếng.
"Tử Ninh..."
Trong cung điện trống trải, không biết từ khi nào đã lại dâng lên loại hương liệu mà Hoàng hậu Chiêu Hòa yêu thích nhất, đó là một loại hương mai vô cùng thanh khiết, như đóa hồng mai nở rộ giữa mùa đông lạnh lẽo, mang theo hơi lạnh cắt da.
Trong phòng đã đốt lửa địa long, mang lại chút hơi ấm, Cảnh Thuận Đế lướt tay qua chiếc sập không có một nếp nhăn nào, trên án thư vẫn còn bày quyển Thi Kinh.
"Thanh thanh tử cầm, du du ngã tâm.
Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm? Thanh thanh tử bội, du du ngã tư.
Túng ngã bất vãng, tử ninh bất lai? Khiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề.
Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề." [1]
Cảnh Thuận Đế đọc lại từng câu trong quyển sách, khép mắt lại, giọng điệu nhẹ nhàng lặp lại: "Như tam nguyệt hề..."
Ngoài cửa sổ chạm khắc hoa văn, tuyết trắng mênh mông, bên trong Trường Nhạc cung, bốn bề tĩnh mịch, vang vọng tiếng nói của đế vương.
"Hoàng hậu Chiêu Hòa...!đã đi bao lâu rồi?"
Khang Đức Lộc đứng bên cạnh, cúi đầu đáp: "Ba năm hai tháng mười bốn ngày tám canh giờ."
Cảnh Thuận Đế thì thầm lặp lại: "Đã qua bao nhiêu lần ba tháng rồi?"
Khang Đức Lộc chỉ cười mà không nói.
Cảnh Thuận Đế đứng dậy, phía đối diện là một chiếc bình phong bạch hạc bằng gỗ trầm đàn, mỗi đường kim mũi chỉ trên đó đều là do chính tay Hoàng hậu Chiêu Hòa thêu, giờ đây những sợi tơ đã hơi cũ, nhìn kỹ còn có vài chỗ đứt.
Ông đưa tay lướt qua đầu hạc, đột nhiên cười khẽ.
"Chỗ màu đỏ này là do Tự nhi lúc nhỏ nghịch ngợm dùng bút chu sa vẽ lên, trẫm giận đến mức phạt nó chép sách ba lần."
Khang Đức Lộc vẫn chỉ mỉm cười không nói gì.
Trên màn giường ở tẩm điện vẫn treo hai chiếc túi hương, một đỏ một xanh, túi hương là do Hoàng hậu Chiêu Hòa thêu, bên trong thuốc hương là do Tiêu Tắc Tự phối, đến giờ vẫn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.
Một tiểu thái giám bên cạnh kéo nhẹ áo Khang Đức Lộc, hạ giọng nói: "Cha nuôi, bệ hạ đang làm sao thế? Là đang nhớ đến tiên hoàng hậu ư?"
Khang Đức Lộc đã quen với cảnh này, thản nhiên đáp: "Chỉ là hứng thú nhất thời thôi."
"Hả?"
Tiểu thái giám không hiểu.
Khang Đức Lộc kéo hắn đứng canh ở cửa, nhìn vào trong thấy đế vương đang ngắm đồ mà nhớ người, khẽ thở dài một tiếng.
"Ngươi còn nhỏ, không hiểu được, nam nhân đều là như vậy.
Khi Hoàng hậu Chiêu Hòa còn sống, bệ hạ lại sủng ái Lệ phi và Thục phi, một năm trời cũng không gặp hoàng hậu được hai lần.
Đến khi Hoàng hậu Chiêu Hòa băng hà, ba ngày hai lượt lại đến đây."
Tiểu thái giám lại hạ giọng nói: "Cha nuôi, nhi tử nghe nói Hoàng hậu Chiêu Hòa băng hà là vì Thục phi và bệ hạ..."
"Suỵt!" Khang Đức Lộc giật mình, vội bịt miệng tiểu thái giám, may mắn xung quanh không có ai.
Ông kéo người đến góc khuất, vỗ một cái vào đầu tiểu thái giám, hạ giọng trách: "Cái đồ không có miệng à, đây là chuyện ngươi có thể bàn luận sao?"
Tiểu thái giám bịt chặt miệng mình, liên tục xin lỗi.
"Nhi tử biết lỗi rồi."
Cảnh Thuận Đế ngồi trong hậu cung một hồi lâu mới đứng dậy muốn rời đi, Khang Đức Lộc giương ô lên, nói: "Bệ hạ, trời còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo thêm một vòng nữa chứ?"
"Đi thôi."
Tuyết phủ kín nền gạch, các thái giám qua lại vẫn không ngừng quét dọn, chờ một lúc đã lại bị tuyết dày phủ lên.
Đang đi, bỗng có một cung nữ từ xa vội vàng chạy tới, vì chạy quá nhanh mà trượt ngã trên mặt đất.
Nàng chẳng màng đau đớn, vội vàng bò dậy, tiếp tục chạy đến trước mặt Cảnh Thuận Đế.
"Bệ hạ, xin ngài hãy đi xem chủ nhân của chúng thần, nương nương đã mê man nhiều ngày rồi, ngay cả thái y cũng không có."
Nàng quỳ xuống đất dập đầu liên tiếp, mỗi lần đập đều phát ra âm thanh khiến người ta không khỏi đau lòng.
Khang Đức Lộc thấy vậy liền đứng chắn trước mặt Cảnh Thuận Đế, lớn tiếng quát: "Láo xược! Chỉ bằng ngươi mà cũng dám cản thánh giá, chủ nhân của ngươi là ai?"
Cung nữ cúi đầu đáp: "Chủ nhân của nô tì là...!Lệ phi nương nương."
"Lệ phi?" Cảnh Thuận Đế nhíu mày.
Ông bận rộn với chuyện thiên tai bão tuyết, suýt chút đã quên mất có người như Lệ phi.
"Khang Đức Lộc, đưa ta đến Vĩnh An Cung."
Nhìn mấy cái tên cung điện này, nghe mà thật hay làm sao.
Chủ nhân của Trường Nhạc cung nào có Trường Nhạc?
Chủ nhân của Trường Xuân cung không thấy chút xuân sắc.
Chủ nhân của Vĩnh An cung vĩnh viễn chẳng được an yên.
Trong Vĩnh An Cung, gió rét lạnh buốt, tuyết thổi qua rít gào, nơi này đã lâu không có người đặt chân đến.
Cung điện trước kia khách khứa tới lui nay lẻ loi trơ trọi như bị thế gian bỏ rơi.
Cảnh Thuận Đế vừa bước qua cổng cung, đã thấy một nữ tử mặc bạch y đơn sơ, quỳ gối trong tuyết, trước mặt nàng là lò than bốc ra những tia khói khét lẹt, đang đốt nhiều tờ giấy.
Trước mặt nàng còn quỳ một cung nữ, cũng là bạch y đơn sơ, đang giữ chặt cổ tay nàng, ngăn cản.
"Nương nương, đừng đốt nữa, người đã viết nhiều như vậy, sao có thể cứ thế mà thiêu hủy?"
Nghe thấy tiếng bước chân đạp tuyết phát ra tiếng "két két", Lệ phi cố ý ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt như giấy, thân hình run lên trong cơn gió rét, dáng người mỏng manh, như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể cuốn bay đi.
"Ôn Hương, buông tay, những thứ này chẳng qua chỉ là những thứ khiến người ta thêm lo nghĩ mà thôi."
"Trời lạnh như vậy, sao nàng không vào phòng, đang đốt gì đó?"
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nam trầm, âm thanh dịu nhẹ như mang theo chút ấm áp, nhưng lại chất chứa uy nghiêm của đế vương, áp lực không sao cưỡng lại.
Lệ phi quay đầu lại, che miệng ho thêm vài tiếng, như không ngờ rằng Cảnh Thuận Đế sẽ đến, lập tức sụp xuống quỳ trước mặt ông, thân thể lảo đảo, yếu ớt như cành liễu trước gió.
"Thiếp thân tham kiến bệ hạ, khụ khụ..."
"Chỉ là đốt mấy tờ chữ viết luyện tay bình thường mà thôi."
Khuôn mặt nàng không trang điểm phấn son, dáng người mỏng manh, chỉ mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, chỉ có đôi má là hơi đỏ vì lạnh, xinh đẹp như người bước ra từ tranh vẽ, nhìn vào không khỏi khiến người ta thương tiếc.
Cảnh Thuận Đế bước qua nàng, tiến đến gần lò than, nhặt lên một tờ giấy thơ chưa cháy hết.
"Bệ hạ đừng xem, chỉ là chút tình cảm vẩn vơ thôi." Lệ phi dường như không muốn để ông nhìn thấy những dòng chữ đó.
"Y đới tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
Đây là thơ của Liễu Vĩnh." [2]
"Dạ...!thiếp thân từ khi vào lãnh cung, không cầu bệ hạ tha thứ, chỉ cầu ông trời thương xót cho thiếp được gặp lại bệ hạ một lần, dù chết cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng thiếp biết điều này chẳng qua là ảo tưởng si dại của thiếp, chỉ có thể viết chút thơ văn để gửi gắm nỗi tương tư."
Cung nữ bên cạnh Lệ phi là Ôn Hương ôm cả xấp thơ dày cộp, quỳ sụp xuống rồi òa lên khóc.
"Hoàng thượng, nương nương chép thơ đã lâu, tay đã lạnh cóng cả rồi.
Người cũng đã làm không ít thơ, hôm nay lại đột nhiên nói dù sao hoàng thượng cũng sẽ không đến, bèn đem tất cả những bản thảo thơ ấy thiêu rụi hết."
Lệ phi vội vàng ngắt lời: "Nói năng bừa bãi!"
Hai người kẻ tung người hứng, má bị gió tuyết làm cho đỏ ửng.
"Trẫm gần đây bận rộn chính sự, lạnh nhạt với nàng rồi..." Cảnh Thuận Đế nhìn những bản thảo thơ dày đặc toàn là nỗi tương tư, đột nhiên trong lòng có chút áy náy.
"Thiếp thân biết hoàng thượng bận rộn quốc sự, không dám quấy rầy người."
Ôn Hương đột nhiên ôm lấy bờ vai mảnh mai của Lệ phi, khẽ nức nở: "Hoàng thượng, từ khi trời đổ tuyết lớn, mỗi ngày nô tỳ đều lo lắng cho sức khỏe của người, sợ hoàng thượng lại xem tấu chương đến tận đêm khuya, không ai ngăn cản, nhưng lại không thể ra ngoài, chỉ có thể tự trách âm thầm.
Mấy ngày nay nương nương ăn chay tụng kinh, chỉ cầu cho Đại Yến ta mưa thuận gió hòa, hoàng thượng bảo trọng long thể, không phải lo lắng quốc sự nhiều như vậy nữa."
Hai người diễn trò, đến nỗi Khang Đức Lộc phía sau cũng có chút muốn cười, nhưng Cảnh Thuận Đế lại dễ dàng mắc mưu của Lệ phi luôn tỏ ra yếu đuối.
Ông giơ tay chạm vào mặt Lệ phi: "Bên ngoài lạnh lắm! Nhìn nàng tiều tụy không ít, trước theo trẫm vào phòng."
Ông thuận thế nắm lấy tay Lệ phi, dẫn nàng vào phòng.
Trong tẩm điện, cửa sổ đã cũ không sửa chữa, gió lạnh lùa vào, than trong lò đã tắt, trong lò chỉ còn lại vài mảnh đá vụn, tẩm điện còn lạnh hơn bên ngoài.
"Khang Đức Lộc! Đây là việc ngươi làm à?"
"Nô tài có tội!"
Khương Đức Lộc lập tức quỳ xuống.
"Hoàng thượng, tuyết lớn ba mươi ngày, Khang công công bận rộn nhiều việc, có lẽ người dưới tay hành động không theo đúng chỉ thị..."
Lệ phi nhẹ nhàng như cành hoa giải ngữ, đẩy trách nhiệm của Khang Đức Lộc sang đám người dưới tay hắn.
Đêm đó, đèn lửa ở Vĩnh An Cung sáng suốt một đêm.
Khang Đức Lộc và tiểu thái giám đứng bên ngoài canh giữ, thỉnh thoảng nghe thấy bên trong có vài động tĩnh.
"Cha nuôi, Lệ phi nương nương đây là..."
Khương Đức Lộc cười cười, "Trong cung không thiếu những kẻ lật ngược tình thế, ngươi phải khôn khéo một chút."
Tiểu thái giám Phúc Nhạc cười gượng một tiếng.
"Cha nuôi, vậy người định đứng về phe Túc Vương rồi sao?"
"Suỵt! Trời ơi, tổ tông của ta, nói bậy nữa là ta cắt lưỡi ngươi đấy."
Khang Đức Lộc vô cùng thận trọng, kéo tiểu thái giám tránh xa người khác mới dám nói: "Ta chỉ có mỗi đứa con trai như ngươi, ngươi không thấy hoàng thượng đề phòng họ Viên sao? Đoan Vương tuyệt đối không có khả năng kế vị, có khi lại là một thái tử bị phế nữa.
Lệ phi nương nương sủng ái không suy, Túc Vương ôn hòa nho nhã, đương nhiên là lựa chọn không ai hơn được, hoàng thượng chỉ có hai đứa con trai này."
"Tiểu tử à, đi theo cha nuôi, mới sống thọ được."
Tiểu thái giám Phúc Nhạc cười hì hì, trông có vẻ ngoan ngoãn.
"Vâng ạ, nhi tử đều nghe lời cha nuôi."
Nhưng hoàng thượng không chỉ có hai người con trai, nô tài đứng về phe Tam Điện Hạ rồi!
Cha nuôi, người già rồi, nên để nhi tử lên thay thôi.
[1] Chú thích
Tử khâm 1
Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng,
Tử ninh bất tự âm?
Dịch nghĩa
Bâu áo của chàng thuần một màu xanh (nhớ chàng, em nhớ cả sắc phục của chàng).
Lòng em nhớ nghĩ xa xôi man mác.
Nếu em không đến với chàng,
Chàng sao lại không có lời viếng thăm em?
Tử khâm 2
Thanh thanh tử bì (bội).
Du du ngã ty (tâm).
Túng ngã bất lai vãng,
Tử ninh bất ly (lai)?
Dịch nghĩa
Dây đeo ngọc của chàng xanh xanh,
Lòng em nhớ nghĩ xa xôi man mác.
Nếu em không đến với chàng,
Chàng sao lại không đến với em?
Tử khâm 3
Khiêu hề thuyết (thát) hề.
Tại thành khuyết hề.
Nhất nhật bất kiến,
Như tam nguyệt hề.
Dịch nghĩa
Em nhẹ nhàng và phóng túng nhảy lên.
Lầu trên thành (để trông về phía chàng).
Một ngày mà không thấy chàng.
Đằng đẵng như ba tháng vậy.
Chú thích từ Thuvien.net.