Trái tim Hạ Hàn Thanh như nhảy ra ngoài.
Máu trong đôi chân đã bắt đầu sôi lên, thật sao? Hắn thật sự có thể đứng lên lại sao?
Hắn đã không biết bao lâu rồi chưa đứng vững trên mặt đất, bình thường dù có dám đứng lên cũng là bất đắc dĩ, còn phải cẩn thận phòng ngừa xương cốt vỡ nát.
Việc này không nên chậm trễ, Đường Bạch Ngọc bên kia đã ổn định được Tịch Nhiên đại sư, Tiêu Tắc Tự lập tức sai Thính Lan thu xếp hành lý, y muốn cùng Hạ Hàn Thanh đi Hồng Loa Tự.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh vịn vào xe lăn, đôi môi run rẩy.
Tiêu Tắc Tự quay người nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
"Cô nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi."
"Thần tin điện hạ."
Tiêu Tắc Tự chỉ đơn giản thu xếp vài bộ y phục, mang theo một số đồ dùng cần thiết, nói vớ Hạ lão phu nhân gia là có công vụ, miễn cưỡng qua loa được.
"Điện hạ, thực sự không cần thuộc hạ đi cùng sao?"
Thính Lan lại hỏi thêm một lần nữa.
"Ngươi ở lại đây, e rằng có một số lão thần biết được sẽ tìm cách gặp Cô, ngươi phải cẩn thận xoay xở, người khác Cô không yên tâm."
Chuyến đi này, y không mang theo ai.
Y cũng muốn ra ngoài thư giãn một chút.
Có người theo sau, chung quy vẫn không được thoải mái.
Đi khắp nơi, nhìn kỹ giang sơn Yến Vân rộng lớn tươi đẹp này.
Thính Lan đành phải ở lại tướng quân phủ.
Cho đến khi xe ngựa không còn bóng dáng, hắn vẫn còn đang dõi mắt.
Tang Nguyệt ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, "Nhìn gì mà nhìn? Điện hạ đã có tình mới, ngươi theo đuổi làm gì?"
Thính Lan liếc nhìn nàng một cái không nói gì.
Hắn từ nhỏ đã được đưa vào cung làm bạn đọc sách cho điện hạ, cùng y đọc sách, cùng y học võ, hắn đã quen theo sát bên điện hạ, ngay cả cái tên "Thính Lan" cũng là do điện hạ ban cho.
Bây giờ điện hạ không cần hắn theo bên cạnh, hắn vẫn còn có chút không quen.
Thính Lan dừng bước, nhìn Tang Nguyệt một cái, ngập ngừng nói: "Lần trước có người tặng ta một cây trâm ngọc, ta không dùng được, tặng ngươi nhé."
Bọn họ cùng hầu hạ bên cạnh điện hạ, không thể cứ mãi giận dỗi, điện hạ nói nữ hài tử thật ra rất dễ dỗ dành, chỉ cần hạ thấp đầu một chút, tặng ít quà là vui vẻ.
Tang Nguyệt nhìn thấy cây trâm ngọc, dáng vẻ tinh xảo nhỏ nhắn, sắc ngọc bóng mượt, cầm vào ấm áp, vừa nhìn đã biết là đồ quý giá, lập tức trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười.
"Hạ hầu ca ca, ngươi quả nhiên là người tốt, bên cạnh điện hạ không thể thiếu ngươi."
Thính Lan:...
Quả nhiên đổi mặt rất nhanh!
Hồng La Tự nằm ngoài kinh thành không xa, núi non bao quanh, nước chảy quanh co, cây cổ thụ um tùm, vào mùa thu cảnh sắc rất đẹp, lúc này bọn họ đến có thể ghé chơi một lát, đúng vào mùa thu hoạch, y cũng muốn xem lúa gạo dưới ruộng thế nào.
Lần trước y giao cho Hộ Bộ và Giang Nhạc Hoè giống lúa, đều đã sai người gieo trồng, nghe nói những ngày gần đây cây cối sinh trưởng rất tốt.
Trải qua tuyết tai, tâm nguyện lớn nhất của y chính là bách tính có thể ăn no, không còn chịu đói chịu rét.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh từ trong xe ngựa vén rèm lên.
Hắn thực sự ngồi không yên, sao có thể để điện hạ điều khiển xe, còn hắn ngồi trong xe.
"Thần muốn ra ngoài."
Tiêu Tắc Tự giơ roi ngựa, hét một tiếng, vó ngựa lóc cóc, "Ra ngoài làm gì? Bên ngoài gió lớn, chân ngươi không thể chịu lạnh."
Hạ Hàn Thanh vẫn cố chấp ngồi bên cạnh Tiêu Tắc Tự, cùng y sóng vai mà ngồi.
Trong tay hắn còn ôm một hộp bánh đậu xanh, "Điện hạ lái xe mệt không? Hay để thần làm thay, điện hạ ăn chút bánh ngọt nghỉ ngơi một lát."
Tiêu Tắc Tự tiếp tục cầm cương ngựa, thân mình nghiêng về phía Hạ Hàn Thanh, há miệng ra.
"A——"
Hạ Hàn Thanh mỉm cười, cầm miếng bánh đưa vào miệng y.
"Hạ Hàn Thanh, nếu ngươi có thể đứng lên, ngươi muốn làm gì?"
Hạ Hàn Thanh dừng động tác ăn bánh lại.
Nếu có thể đứng lên...
Hắn vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ mình có thể đứng lên lại.
Vậy đương nhiên là...
Hắn muốn ôm điện hạ vào lòng, rồi nhấc y lên, lại ôm y.
Nhưng hắn không dám nói.
"Thần muốn vì điện hạ bình định Tây Bắc."
Hắn đổi một đáp án trung thực hơn.
"Tốt..."
"Vậy Cô sẽ cho phép ngươi trở lại Tây Bắc."
Tiêu Tắc Tự giơ roi ngựa, thúc xe chạy thật nhanh.
Y muốn sớm gặp Tịch Nhiên đại sư, sớm để Hạ Hàn Thanh khỏe lại.
Hạ Hàn Thanh sắc mặt cứng đờ!
Không phải như vậy! Hắn không muốn trở lại Tây Bắc nữa, hắn muốn ở lại bên cạnh điện hạ.
Ước chừng khoảng một hai canh giờ, bọn họ đã đến bên ngoài Hồng La tự.
Đúng vào mùa thu vàng, lá ngân hạnh ngoài kia tung bay khắp mặt đất.
Tiêu Tắc Tự dừng xe ngựa lại, đẩy Hạ Hàn Thanh vào trong chùa.
Vào mùa này, người đến dâng hương cũng không ít, trên giỏ có cột dải lụa đỏ, mang ý nghĩa điềm lành, chắc hẳn đều là cầu nguyện cho cha, chồng, con trai trong nhà tham gia kỳ thi khoa cử sắp tới, hy vọng họ có thể đỗ đầu, thăng quan phát tài.
Ngoài cửa Hồng La tự, có một tiểu sa di đang quét lá rụng trên đất, Tiêu Tắc Tự tiến lên trước, chắp tay hành lễ.
"Xin hỏi tiểu sư phụ, Tịch Nhiên đại sư có ở đây không?"
Tiểu sa di đáp lễ: "Tịch Nhiên đại sư đang nghỉ ngơi, xin hỏi thí chủ có chuyện quan trọng gì chăng?"
Tiêu Tắc Tự vừa định mở lời.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài: "Đại ca!"
Ngẩng đầu lên nhìn, Đường Bạch Ngọc đang chạy vội tới vẫy tay với y, dáng vẻ hoạt bát ấy hoàn toàn không hợp với ngôi chùa trang nghiêm này.
Đường Bạch Ngọc không bị các hòa thượng trong chùa đánh chết, thật phải cảm ơn nhóm sư phụ này ăn chay.
Nhưng mà cái xưng hô "đại ca" này là chuyện gì? Tiêu Tắc Tự kéo kéo khóe miệng, nghe hắn hô gọi mà cứ như y là thổ phỉ trên núi vậy.
"Đại ca! Tịch Nhiên đại sư đang đợi các ngươi rồi."
Đường Bạch Ngọc dừng lại.
Khi ánh mắt rơi xuống người Hạ Hàn Thanh, hắn lập tức chắp tay hành lễ: "A! Đại tẩu khỏe."
Đa...!đại tẩu?
Hạ Hàn Thanh bị tiếng gọi này làm đỏ mặt, vội vàng chắp tay đáp lễ.
Tiêu Tắc Tự nén cười.
Xưng hô này cũng thú vị thật.
Tiểu sa di hơi cúi chào Đường Bạch Ngọc, "Sư đệ."
Đường Bạch Ngọc vội vàng đứng thẳng, nghiêm túc niệm một câu Phật hiệu, "Sư huynh."
"Mau đi thôi."
Tiêu Tắc Tự đẩy Hạ Hàn Thanh đi theo Đường Bạch Ngọc quanh co trong Hồng La tự, tường vây màu đỏ son của chùa, đầy lá ngân hạnh, có cảm giác mùa thu đầu tiên.
Chùa không lớn, nhưng lại là do vị khai quốc hoàng đế tự tay lập nên, mỗi khi có chuyện lớn đều sẽ có người trong hoàng tộc đến đây cầu nguyện cho quốc thái dân an.
Qua mấy tòa kim liên Bồ Tát tự, lại đi qua điện Phật Di Lặc, đâu đâu cũng thấy tiểu sa di mặc áo tăng nhân cúi chào người đi đường.
Trên con đường đá giữa trung tâm còn có một đỉnh ước nguyện, nhiều người đứng phía dưới ném đồng xu vào trong đỉnh, nghe nói ném vào được, nguyện vọng sẽ thành hiện thực.
Cuối cùng vòng qua hành lang với đầy tranh Phật năm màu rực rỡ, đến một gian phòng nhỏ vắng vẻ và thanh tịnh, Đường Bạch Ngọc cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Sư phụ, đại ca của ta đến rồi."
Tiêu Tắc Tự nhúc nhích môi, có chút bất đắc dĩ.
Cuối cùng vẫn phải hỏi ra thắc mắc trong lòng, "Tại sao ngươi lại gọi Cô là đại ca?"
"Điện hạ, trong chùa người nhiều miệng tạp, không tiện gọi là điện hạ, nhưng thuộc hạ lại không thể thất lễ với điện hạ, gọi một tiếng đại ca rất thích hợp."
"Thôi vậy."
Trong phòng, tiếng gõ mộc ngư thanh tịnh không biết từ khi nào đã ngừng lại, người đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn kia khoác áo cà sa, ước chừng độ tuổi tri mệnh, mặt mày hiền từ, khí chất xuất trần.
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh có một tia ánh sáng chiếu rọi, khói trầm hương bốn bề lượn lờ, yên bình thanh tịnh.
"Tham kiến Tịch Nhiên đại sư."
Tiêu Tắc Tự hướng về phía người đó hành lễ.
Tịch Nhiên cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, "Tiêu thí chủ đã lâu không gặp."
"Đột nhiên cầu kiến, có chuyện muốn nhờ, đại sư y thuật cao minh, xin ngài xem bệnh cho tướng công ta."
Hạ Hàn Thanh lại bị từ "tướng công" này làm mặt nóng bừng, vội vàng hành lễ: "Tham kiến Tịch Nhiên đại sư."
Ánh mắt của Tịch Nhiên dừng lại trên đôi chân của Hạ Hàn Thanh, nơi đó có một tấm chăn mỏng đắp lên để chắn gió.
"Bần tăng đã biết, xin mời Hạ thí chủ lên trước, bần tăng cần xem xét."
Tiêu Tắc Tự đẩy hắn tiến lên, vén ống quần lên, lộ ra những vết thương loang lổ, trong đó còn xen lẫn vài dấu vết chưa tan hết do y gây ra tối hôm đó.
Tiêu Tắc Tự hiếm khi đỏ mặt.
Sớm biết Tịch Nhiên đại sư sẽ đột ngột trở về, y tuyệt đối sẽ không đụng vào chân của Hạ Hàn Thanh, càng không để lại nhiều dấu vết như vậy.
Tịch Nhiên đại sư rất tốt bụng không đưa ra câu hỏi, chỉ dùng ngón tay ấn nhẹ lên trên đó để xem xét thương thế.
Trái tim của Tiêu Tắc Tự cũng nhảy lên.
"Có thể cứu chữa không?"
"Có thể cứu."
Tiêu Tắc Tự lại nôn nóng hỏi: "Thiên châm nhất độc, đã ngấm sâu vào xương, có thể giải không?"
Thiên châm nhất độc, chỉ có Tịch Nhiên mới có thể giải.
"Có thể giải."
Tiêu Tắc Tự cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thật là tốt quá.
"Nhưng cụ thể thế nào còn phải xem tình trạng hồi phục sau này."
Trái tim của Tiêu Tắc Tự lại nhảy lên một cái.
Nhưng dù sao đi nữa, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nếu Tịch Nhiên đại sư không cứu được, e rằng những người khác càng không thể.
"Xin đại sư ra tay."
Tiêu Tắc Tự hướng ông một bái.
Tịch Nhiên đại sư chắp tay niệm Phật hiệu, "A Di Đà Phật, bần tăng du ngoạn trở về, nghe nói Tiêu thí chủ nhân danh Hồng La tự cứu trợ thiên tai, quyên tặng không ít vật tư, thí chủ tâm thiện vì dân, bần tăng nhất định sẽ hết sức."
"Tiêu thí chủ xin cứ tự nhiên, khi bần tăng châm cứu không tiện bị phân tâm."
Tiêu Tắc Tự đáp lời.
Tịch Nhiên đại sư có quy tắc, khi châm cứu không được có người ở bên, cũng không phải phòng ngừa bị học lén, mà là đề phòng bị tập kích khi ông châm cứu, cho nên không bao giờ giữ người lại.
"Hàn Thanh, ta ở ngoài chờ ngươi."
Y đưa tay nắm nhẹ lấy ngón tay của Hạ Hàn Thanh, xoay người bước ra khỏi gian phòng.
Dù sao Đường Bạch Ngọc vẫn còn ở trong, y không lo lắng Tịch Nhiên đại sư sẽ làm gì Hạ Hàn Thanh.
Bên ngoài đúng lúc có một cây ngân hạnh khổng lồ, cây cổ thụ che phủ nửa cái sân, cành lá thậm chí còn thò vào cửa sổ chùa, lúc này lá thu đã vàng, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, ngẩng đầu nhìn lên còn có chút chói mắt.
Tiêu Tắc Tự che mắt mày, bỗng nhiên một chiếc lá ngân hạnh xoay tròn rơi xuống, vừa khéo xượt qua mi mắt của y, y chớp mắt một cái, chiếc lá rơi xuống lòng bàn tay y.
Rất đẹp.
Trên cây có người treo dải lụa đỏ, đa phần là cầu nguyện sự nghiệp, nhân duyên, để lại một tâm nguyện, Tiêu Tắc Tự ngước mắt nhìn vài điều nguyện ước, bật cười khẽ.
Y cứ đứng yên dưới gốc cây như thế, sân viện trống vắng, một cảm giác cô quạnh vô hình bao phủ lấy y, dường như giữa trời đất lại chỉ còn lại một mình y.
Y nhìn qua hai lần, rồi nhấc chân rời khỏi nơi này, đầu ngón tay lướt nhẹ qua bức tường sơn đỏ, bóng tre theo động tác của y mà trở nên loang lổ.
Bên ngoài có chút ồn ào, tốp năm tốp ba người mang giỏ hương nến quỳ trên bồ đoàn không biết đã cầu nguyện với Phật tổ điều gì.
Y đứng ở cửa, tầm mắt ngước lên, trước mắt là kim thân Phật tổ, nhìn xuống chúng sinh.
"Thí chủ, có muốn xin xăm không?"
Tiểu sa di chỉ vào ống xăm.
Tiêu Tắc Tự mỉm cười lắc đầu.
"Không cần, đa tạ."
Y kính Phật nhưng không tin Phật, thế nhân bái Phật chẳng qua chỉ là vì cầu nguyện những điều mà bản thân không thể nắm chắc được, còn những điều y muốn đều có thể tự mình đạt được.
Y đứng trước Phật tổ, chuỗi ngọc bồ đề trên cổ tay bỗng tuột xuống, mắc lại ở khe giữa ngón tay.
Đứng rất lâu, cuối cùng y lại đi tới trước mặt tiểu sa di bên cạnh, lấy tiền xu mua vài nén nhang, vén áo dài quỳ xuống trên bồ đoàn, giơ cao nhang trước mắt, ngước nhìn pho tượng Phật mấy người cao trước mặt, y hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
[Cầu cho...!Hạ Hàn Thanh bình an.]
Hương trầm nhàn nhạt phiêu vào chóp mũi, tiếng mộc ngư thanh thoát vang lên từng nhịp từng nhịp trong tai, y dường như cảm nhận được một sự thanh tịnh chưa từng có.
Bảo sao ai cũng muốn xuất gia tránh thế, cầu một chốn bình yên.
Y nhẩm mấy câu rồi mở mắt ra, dâng hương lên.
Hương cao dâng thần Phật, cầu những điều khó giải trên đời.
Hóa ra, y cũng có chuyện muốn cầu.
Y khẽ cười một tiếng, quay người ra khỏi đại điện, lang thang vô định trong Hồng La Tự hồi lâu, bên cạnh người qua kẻ lại không ngừng, chẳng ai dừng lại, y lại đứng dưới gốc cây ngân hạnh kia.
"Điện hạ!"
Đột nhiên một tiếng gọi vang lên kéo y ra khỏi dòng suy nghĩ, y quay đầu lại.
Hạ Hàn Thanh ngồi trên xe lăn đang ở không xa phía sau, theo gió ngân hạnh bay lả tả, vừa vặn có một chiếc lá rơi trên vai hắn.
Tiêu Tắc Tự bất giác mỉm cười, bước nhanh tới, nhặt chiếc lá trên vai hắn, "Thế nào rồi? Chân ngươi..."
Hạ Hàn Thanh nắm lấy bánh xe, vội vàng đến gần, "Tịch Nhiên đại sư đã châm cứu cho thần, nắn lại xương, còn kê đơn thuốc uống và thuốc đắp ngoài."
Tiêu Tắc Tự ngồi xổm xuống, không dám chạm vào chân hắn.
"Còn đau không?"
"Không đau."
Trời chợt sập tối, núi sông đã sang thu, Tịch Nhiên đại sư sắp xếp cho họ một gian phòng, có thể ở lại vài ngày để theo dõi thêm tình trạng.
Buổi tối trong chùa đánh trống báo canh giờ, Tiêu Tắc Tự đang định làm chuyện xấu thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, y đành khoác áo đứng dậy.
"Thí chủ, Tịch Nhiên đại sư mời thí chủ."
Tiêu Tắc Tự chỉ có thể căng da đầu mà đi theo.
Tịch Nhiên đại sư đang ngồi xếp bằng trước bàn, tay cầm một quân cờ, thấy Tiêu Tắc Tự bước vào liền khẽ đặt một quân xuống, thần sắc thanh tịnh nhã nhặn.
"Mời ngồi, ván cờ này ngươi có thể phá giải không?"
Tiêu Tắc Tự ngồi xuống đối diện, bàn cờ rối ren phức tạp, y nhìn một lúc lâu, cuối cùng đã suy nghĩ thông suốt, bèn bất ngờ nhấc tay lật tung cái bàn, ván cờ cũng bị đảo lộn.
Quân cờ lăn lóc khắp nơi, tán loạn thành một đống.
"Chẳng phải là đã giải rồi sao."
Tịch Nhiên đại sư sững người.
Sau đó bỗng bật cười, "Hóa ra là bần tăng bị kẹt trong suy nghĩ của chính mình rồi."
"Xem ra Tiêu thí chủ so với mấy năm trước tùy hứng hơn rất nhiều."
Tiêu Tắc Tự bất ngờ ngả người ra sau, hai tay đan lại làm gối đầu, "Không tùy hứng một chút chẳng phải sẽ nghẹn chết mình sao.
Hoàng thúc tổ, người nói có phải không?"
Tịch Nhiên đại sư vốn là đệ đệ của tiên hoàng, tiên hoàng cũng từ trong đám huynh đệ của mình mà chém giết đoạt vị, cuối cùng chỉ còn lại một người em trai này.
Ban đầu phong làm vương gia, lại ban biệt viện, mỹ nhân hiền thê, ai ngờ không lâu sau ông tự tán gia bại sản, đuổi hết mọi người đi, một mình chạy tới Hồng La Tự xuất gia.
Chờ đến khi tiên hoàng phản ứng kịp muốn đến tìm người, ông lại theo phương trượng ra ngoài vân du, sống chết không thấy bóng dáng.
Nếu không Tiêu Tắc Tự cũng sẽ không đến đây nhờ ông giải độc Thiên Châm.
"Bần tăng đã xuất gia, thí chủ vẫn nên gọi pháp hiệu của bần tăng thì hơn."
Tiêu Tắc Tự khẽ cười nhạo một tiếng.
"Người trốn trong này bao nhiêu năm thanh tịnh, hay là nhận Cô làm đồ đệ, Cô cũng xuất gia luôn, hai chúng ta cùng thanh tịnh."
Tịch Nhiên đại sư đột nhiên bị câu này của y làm cho sững sờ.
"Thí chủ...!chẳng phải đã thành thân rồi sao?"
"Người trước khi xuất gia chẳng phải cũng thê thiếp thành đàn?"
"Đã là quá khứ rồi."
Tịch Nhiên đại sư đột nhiên bị y lật lại chuyện cũ, có chút lúng túng.
"Thí chủ trần duyên chưa dứt, vẫn nên quay về thế tục đi, có người đang đợi ngươi."
"Phiền phức, người gọi Cô tới lại đuổi Cô đi." Tiêu Tắc Tự đứng dậy phủi phủi bụi trên người, đẩy cửa ra ngoài.
Tịch Nhiên đại sư dở khóc dở cười.
Ông gọi người tới vốn là muốn đánh cờ một ván, ai ngờ y lại lật bàn cờ, nói muốn xuất gia.
Như vậy sao được?
Tính tình này giống hệt mẫu thân y.
Ông nhìn đám quân cờ rơi vãi, cúi người nhặt từng quân một.
Tiêu Tắc Tự trở lại ngoài gian phòng thì vừa thấy bên trong đang thắp đèn, Hạ Hàn Thanh cầm một chiếc áo khoác ngồi trước cửa, đang ngó nghiêng, thấy y tới liền mừng rỡ.
"Điện hạ!"
"Trời đêm sương xuống, sao điện hạ không mặc thêm áo khoác?"
Tiêu Tắc Tự ngồi xổm xuống, để mặc hắn khoác áo lên cho y, ngay cả dây cột trước cổ áo hắn cũng tự tay thắt lại.
"Điện hạ không vui sao?"
Hạ Hàn Thanh bất ngờ hỏi.
"Cô muốn xuất gia, Tịch Nhiên đuổi cô ra."
"Xuất...!gia?"
Hạ Hàn Thanh trong đầu nổ vang một tiếng, gấp đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, "Không thể được, điện hạ sao có thể xuất gia? Vậy thần phải làm sao?"
Sớm biết điện hạ muốn xuất gia, hắn có chết cũng không tới cái Hồng La Tự này, dù có gãy chân cũng không đến.
Tiêu Tắc Tự nhìn hắn một cái, "Vậy ngươi cũng xuất gia cùng?"
"Thần...!thần trên người sát khí quá nặng, Phật tổ e là không thích thần."
Tiêu Tắc Tự đột nhiên bật cười ha hả.
Y cúi xuống ôm lấy eo Hạ Hàn Thanh bế lên bước vào trong phòng.
"Tướng quân, ngươi thật thú vị."
Y thuận miệng nói, vậy mà Hạ Hàn Thanh lại coi là thật.
Y đâu có định xuất gia, y muốn đứng trong cõi đời hồng trần cuồn cuộn này khiến thiên hạ cúi đầu xưng thần.
"Cô lừa ngươi đấy, người xuất gia phải giữ giới, Cô thì không nhịn được ngươi đâu, lại đây để Cô xem chân của ngươi nào."
Y vén ống quần lên, nhưng ngoài những vết kim châm chi chít, chẳng nhìn ra được gì thêm.
"Đã uống thuốc chưa?"
"Thần đang chuẩn bị uống."
Tiêu Tắc Tự bưng bát thuốc ở bên cạnh, ngồi trên mép giường, múc một thìa rồi thổi cho nguội, đưa đến bên miệng Hạ Hàn Thanh.
Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng, há miệng uống thuốc.
"Ngọt quá."
"Ngọt?"
Tiêu Tắc Tự giật mình, chẳng lẽ bệnh tình nghiêm trọng đến mức vị giác cũng mất luôn rồi?
Hạ Hàn Thanh ừm một tiếng.
Điện hạ rất ngọt, thuốc ngọt hay không có gì quan trọng đâu.
Tiêu Tắc Tự cười khẽ, đút hết thuốc cho hắn uống, rồi giúp hắn xoa bóp chân, "Cảm thấy thế nào?"
"Thần đỡ nhiều rồi, Tịch Nhiên đại sư thật lợi hại."
"Hắn lợi hại? Thế còn Cô thì không lợi hại sao?"
Tiêu Tắc Tự dùng đầu ngón tay nâng cằm của Hạ Hàn Thanh lên, mỉm cười như không mà nhìn hắn.
Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng bừng, như muốn rỉ máu.
Sao lại kéo đến chuyện này rồi?
"Cũng...!cũng lợi hại."
Tiêu Tắc Tự lại không hài lòng, "Vậy ngươi nói kỹ xem, lợi hại thế nào?"
Hạ Hàn Thanh ấp úng như lưỡi không thẳng nổi, "Điện hạ...!dũng mãnh phi phàm, không thể nào chịu nổi..."
Điện hạ trẻ trung khí thịnh, như đá tảng kiên cố, lần nào cũng giày vò hắn đến mức thần trí mơ hồ, không xuống nổi giường.
Thấy Tiêu Tắc Tự còn định nói gì thêm, hắn sợ hãi vội vàng nói: "Điện hạ, đừng hỏi nữa, thần nói không nổi đâu."
"Vậy không nói nữa, tự mình cảm nhận đi, Cô sẽ cẩn thận không chạm vào chân ngươi."
Tiêu Tắc Tự lật người trèo lên, ôm chặt lấy hắn.
"Điện hạ!"
Hạ Hàn Thanh giật mình, đây là chùa miếu, dưới chân Phật Tổ, sao có thể làm bậy được?
Hắn thấp giọng nói: "Phật Tổ đang ở đây."
Tiêu Tắc Tự liếc mắt nhìn tượng Phật phía sau, cố tình cười nói: "Ngươi muốn làm ngay trước mặt Phật Tổ?"
Hạ Hàn Thanh: "Không phải!"
Hắn hoảng hồn nói nhỏ: "Phật Tổ sẽ trách phạt mất."
"Ngươi với Cô đâu phải người xuất gia, Phật Tổ sẽ không trách phạt đâu, mai Cô sẽ đến trước mặt Phật Tổ sám hối, gõ thêm hai tiếng mộc ngư."
Y kéo rèm trước giường, bật ngón tay tắt đèn, căn phòng chìm vào một màu đen tối, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của hai người quấn quýt bên tai.
Hạ Hàn Thanh dở khóc dở cười.
Dù sao chân hắn cũng không nhúc nhích được, đành mặc cho điện hạ muốn làm gì thì làm..