Tỉnh rồi?
Xem ra dược của Dung Tuyết quả thật có tác dụng, bây giờ cũng nên để phụ hoàng y tỉnh lại, cứ ngủ mãi thì làm sao diễn vở kịch hay.
Tiêu Tắc Tự giờ cũng không để ý đến câu nói dang dở của Hạ Hàn Thanh, chỉ vội vàng buông Hạ Hàn Thanh ra, mang giày vào, lại vội vàng hôn một cái lên má Hạ Hàn Thanh.
"Đợi ta trở về rồi nói cho ta nghe."
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh còn chưa kịp ngăn y lại, đã thấy Tiêu Tắc Tự vội vã mở cửa, bóng dáng dần biến mất trong gió tuyết.
Sau bức bình phong màu vàng sáng, trên long sàng ngồi một bóng người mơ hồ.
Tiêu Tắc Tự vòng qua bức bình phong, ánh mắt rơi vào thân hình Cảnh Thuận Đế.
Vì hoàn toàn dựa vào thuốc và thức ăn lỏng để duy trì thân thể, ông trông gầy đi không ít, thịt trên má cũng giảm đi vài phần.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Y vén trường bào, chầm chậm quỳ xuống.
Cảnh Thuận Đế nghe thấy tiếng nói một lúc vẫn chưa phản ứng lại, ông ngủ say quá lâu, các chức năng của cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ nghĩ là đứa con nào đến thỉnh an.
"Đứng lên đi."
"Phúc Nhạc, thay trẫm mặc áo."
Ông xoa trán, nhìn quanh một vòng, không thấy Khang Đức Lộc, chỉ thấy đứa con nuôi của Khang Đức Lộc, liền thuận tay gọi hắn đến.
Phúc Nhạc ngoan ngoãn cầm long bào giúp ông mặc đồ.
"Khang Đức Lộc đâu rồi?"
Cảnh Thuận Đế nhìn quanh, những người hầu hạ ông thường ngày đều không thấy đâu, những người mới này toàn là gương mặt lạ.
Tiêu Tắc Tự mỉm cười, quay người đi tới cầm lấy áo từ tay Phúc Nhạc, tự tay giúp ông mặc áo.
"Khang công công hầu hạ không chu đáo, hại phụ hoàng trọng bệnh, nhi thần làm chủ thả ông ta về nhà rồi."
Giọng nói quen thuộc, dung mạo gần trong gang tấc, con ngươi của Cảnh Thuận Đế co lại, Tiêu Tắc Tự gần như thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt ông.
"Ngươi..."
"Ngươi khỏi rồi?"
Cảnh Thuận Đế đột nhiên lùi lại ba bước, giọng nói run rẩy, đáy mắt toàn là không thể tin, thậm chí còn mang theo một chút sợ hãi.
Tiêu Tắc Tự cầm chiếc áo dài cuối cùng, tiếp tục tiến đến gần ông, giúp ông mặc nốt chiếc áo cuối cùng, "Nhờ hồng phúc của phụ hoàng, nhi thần đã khỏi rồi."
Tiêu Tắc Tự không kinh không hỉ, vẫn cười tươi trò chuyện với ông, y trông cứ như đứa con hiếu thuận ngày xưa, lặng lẽ đứng trước mặt Cảnh Thuận Đế, ngoan ngoãn, thuần phục.
Không thể nào!
Cảnh Thuận Đế ngẩng đầu, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt sáng ngời, tim đột nhiên đập mạnh, đứa con này không thể nào ngoan ngoãn.
Trong lòng Cảnh Thuận Đế báo động dữ dội, "Ngươi khỏi khi nào?"
"Nhi thần không biết, sau bệnh của phụ hoàng, nhi thần hình như liền khỏi."
Y cười dịu dàng, trong mắt Cảnh Thuận Đế lại giống như tử thần đến đòi mạng.
"Đã khỏi rồi thì lăn về tướng quân phủ của ngươi, trẫm sớm đã ban cho ngươi hôn sự, cùng Hạ tướng quân sống thật tốt đi."
Cảnh Thuận Đế vung tay áo, lại khôi phục uy nghiêm của bậc đế vương thường ngày, tựa như trận trọng bệnh kéo dài bốn tháng này chỉ là một giấc mộng dài hơi chút mà thôi.
"Phụ hoàng nói phải lắm."
Tiêu Tắc Tự cúi đầu thuận theo, Cảnh Thuận Đế thấy y như thế thì tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, nghĩ bụng y đã bị giam mấy ngày nay, dù Tiêu Tắc Tự có khỏe mạnh trở lại, thì cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì.
"Gọi Khang Đức Lộc đến gặp trẫm."
Ông thói quen phát hiệu lệnh, nhưng trong điện lại không có cung nhân nào dám động đậy, ngay cả Phúc Nhạc cũng yên lặng đứng ở một góc không nhúc nhích.
"Khang Đức Lộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh Thuận Đế nổi giận đùng đùng, giọng nói cũng cao lên không ít.
"Phụ hoàng đừng giận, Phúc Nhạc, đi lấy cháo đang hâm trên lò đến đây, phụ hoàng vừa mới khỏi bệnh, nên ăn chút gì đi ạ."
Cảnh Thuận Đế chẳng thèm để ý đến lời y.
"Vô lễ! Khang Đức Lộc là người ở bên cạnh trẫm, ngươi đã làm gì hắn?"
Ông muốn đập vỡ thứ gì đó, quay đầu nhìn một vòng lại chẳng thấy gì, Tiêu Tắc Tự liền thức thời đưa cái bát thuốc đã dùng để đút thuốc ra.
Cảnh Thuận Đế chộp lấy bát thuốc, ném mạnh xuống đất, bát vỡ toang một tiếng, nhưng lại không hả giận, càng giống như đánh một cú vào bông, trong lòng tức tối vô cùng.
Lúc này Phúc Nhạc bưng một bát cháo thanh đến, đưa tới trước mặt Tiêu Tắc Tự, khom người cung kính gọi: "Thái tử điện hạ."
Nguyên bản Cảnh Thuận Đế đang trong cơn giận dữ, nghe thấy xưng hô này lại càng giận đến mức đầu váng mắt hoa, trong mắt lửa giận càng bốc lên mãnh liệt hơn cả lửa trong lò.
"Ngươi vừa gọi y là gì? Thái tử điện hạ? Sao trẫm không biết khi nào đã phục lại ngôi vị thái tử cho ngươi."
Cảnh Thuận Đế hất tay làm đổ bát cháo, bát sứ rơi xuống đất vỡ tan, cháo trong bát cũng đổ cả lên thảm.
Đám cung nhân trong điện nghe thấy tiếng cãi nhau này càng sợ đến mức cúi đầu thấp hơn, chỉ hận không thể giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Tiêu Tắc Tự lại không giận, chỉ nhẹ nhàng gọi hai cung nhân đến dọn dẹp đồ đạc dưới đất.
"Phụ hoàng bệnh nặng, triều đình không có người chống đỡ, tự nhiên cần nhi thần giám quốc."
Cảnh Thuận Đế giận dữ nói: "Giám quốc? Tiêu Tắc Tự, ngươi to gan lớn mật! Trẫm đã phế bỏ ngươi, ngươi không được phép bước chân vào triều đình nửa bước, ngươi dám chống lại chỉ dụ?"
"Nhi thần chỉ vì nghĩ đến Yến Vân."
Giọng nói của y vẫn nhàn nhạt, không nghe ra vui giận.
"Dù trẫm có chết rồi, triều đình còn có hai huynh trưởng của ngươi, không tới lượt ngươi quản.
Cút ra ngoài, quay về tướng quân phủ của ngươi."
"Phụ hoàng..."
Tiêu Tắc Tự tiến lên một bước.
Cảnh Thuận Đế lại như lâm đại địch, lùi lại một bước, "Ngươi muốn làm gì? Tiêu Tắc Tự, trẫm là phụ hoàng của ngươi."
"Người đâu, Lý Đình Vọng, Lý Đình Vọng đâu?"
Lý Đình Vọng vốn là thống lĩnh cấm quân trong cung, ngày Tiêu Tắc Tự tiến vào Trường Xuân cung đã thay người khác.
"Lý Đình Vọng không bảo vệ tốt phụ hoàng, phạm tội thất trách, đã chết rồi."
"Ngươi ngay cả Lý Đình Vọng cũng giết? Bây giờ ngươi có phải là muốn giết cả trẫm nữa hay không?"
"Ngươi vô lễ! Quỳ xuống, trẫm lệnh ngươi quỳ xuống."
Mắt thấy Tiêu Tắc Tự từng bước tới gần, Cảnh Thuận Đế như chim sợ cành cong, mỗi một động tác của Tiêu Tắc Tự đều như cất giấu thứ binh khí sắc bén, ngay giây tiếp theo liền có thể xông lên đoạt mạng ngài.
Trong mắt Tiêu Tắc Tự lóe lên ánh lửa bập bùng ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Y đột nhiên lùi lại vài bước, lùi đến ngoài bình phong, nhấc tà áo dài quỳ xuống, lưng thẳng tắp.
Cảnh Thuận Đế lúc này mới thở phào một hơi, thật sự sợ đứa con này đột nhiên chó cùng rứt giậu đoạt ngôi, xem ra lá gan y còn chưa lớn đến mức đó.
"Đã khỏe rồi, về sau an phận thủ thường ở trong tướng quân phủ, trẫm sẽ không truy cứu lỗi lầm của ngươi nữa."
Tiêu Tắc Tự quỳ ngoài bình phong, giọng nói nhàn nhạt của Cảnh Thuận Đế từ bên trong truyền ra, y đột nhiên ngẩng đầu, khẽ cười khổ.
"Lỗi lầm?"
Giọng nói trong trẻo nhưng mang theo một tia lạnh lẽo, như đóa mai nở rộ trong gió tuyết điên cuồng, lạnh lẽo thấu xương.
"Nhi thần có lỗi gì?"
"Tựa hồ không phải phụ hoàng kiêng kỵ nhi thần, cố tình đội cho nhi thần cái mũ này sao?"
Y quỳ thẳng tắp, nhìn thẳng phía trước, thanh âm lạnh nhạt, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng, âm điệu ngữ điệu kể lại hết mọi bất công.
Đôi vai ẩn trong bộ trường bào rộng lớn, vải lụa thêu kim tuyến nặng trĩu mang theo cảm giác rũ xuống, tôn lên thân thể y có chút gầy yếu, càng thêm đơn bạc, nhưng lại vô cùng cứng cỏi kiên định.
Người trong bình phong hiển nhiên không ngờ Tiêu Tắc Tự lại đem lời này nói thẳng thừng như vậy.
"Chẳng lẽ không phải phụ hoàng sợ mẫu hậu năng lực xuất chúng, mới nhân lúc người bệnh nặng muốn trừ khử, lại vội vã phế bỏ ngôi vị thái tử của nhi thần, khiến nhi thần ngay cả lần cuối cùng gặp người cũng không thấy."
Y không màng đến lửa giận trong bình phong, chỉ nhàn nhạt kể ra hết thảy những lời muốn nói.
"Phụ hoàng chê trách nhi thần yếu đuối bất tài, lại e sợ nhi thần được quần thần yêu mến, danh hiền lan rộng.
Nhi thần từ trước đến giờ chưa bao giờ biết làm thế nào phụ hoàng mới hài lòng."
Ngay cả Phúc Nhạc bên cạnh cũng sợ đến mức ra sức nháy mắt ra hiệu bảo y đừng nói nữa, Cảnh Thuận Đế gần như ở bờ vực bùng nổ, sắc mặt càng lúc càng khó coi, tất cả cung nhân chỉ hận không thể bịt kín tai, cũng không dám nghe những chuyện cơ mật trong cung này.
Nhưng Tiêu Tắc Tự vẫn đang nói, khe cửa ngoài kia một cơn gió tuyết thổi vào, mang theo khí lạnh, nhưng không thể đè nén lửa giận của đế vương.
"Phụ hoàng nâng đỡ mẫu tử Lệ phi, dùng để kiềm chế nhi thần và nhị ca, kỳ thực phụ hoàng từ trong tâm căn bản không coi trọng đại ca là con của cung nữ, dù huynh ấy có trăm phương ngàn kế lấy lòng, nhưng vẫn là đối với huynh ấy lạnh nhạt thờ ơ.
Dường như sủng ái nhị ca, nuông chiều Thục phi nương nương thực ra là để làm hư hắn, nắm được nhược điểm của hắn, tiêu diệt gia tộc Viên thị."
"Nhi thần là đích tử của phụ hoàng, cũng không tránh khỏi bị phụ hoàng kiêng kỵ, phụ hoàng, hay là người chỉ yêu mỗi chiếc ghế rồng trên điện vàng?"
"Vô lễ!"
Trong bình phong đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai cắt đứt lời Tiêu Tắc Tự.
Tiếp theo là tiếng đạp đổ thư án, trên long bào màu vàng sáng chói hiện lên hình rồng uốn lượn mạnh mẽ, mắt phượng nhíu lại, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực cháy.
Thư án đổ ầm xuống thảm, sách vở tấu chương trên đó rơi tán loạn, làm tất cả mọi người sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống đất, nín thở, không dám phát ra một tiếng động nào.
Tiêu Tắc Tự ngẩng đầu nhìn bóng dáng rực rỡ đó, y quỳ như vậy trái lại rất giống thời thơ ấu y chỉ cao đến vậy, phụ hoàng dắt tay y cùng y thả diều, nhưng dần dần bóng dáng đó lại xa dần.
"Phụ hoàng..."
Giọng y nhẹ hẳn xuống.
"Nghịch tử! Ngươi còn mặt mũi gọi trẫm là phụ hoàng."
Cảnh Thuận Đế đột nhiên giơ tay lên, ngay khoảnh khắc tiếp theo sẽ đánh lên mặt Tiêu Tắc Tự.
Nhưng Tiêu Tắc Tự nhanh mắt nhanh tay, liền nắm chặt cổ tay của Cảnh Thuận Đế, bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi làm gì?"
Cảnh Thuận Đế giận dữ quát lên.
Tiêu Tắc Tự buông tay ngài ra.
Ngay sau đó, bốp—
Một âm thanh giòn giã vang lên, dấu tay đỏ rực in hằn trên khuôn mặt Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Tắc Tự không tránh, y bị đánh đến loạng choạng, khóe miệng rỉ máu, lưng chao đảo, nhưng rất nhanh lại thẳng lưng.
Cảnh Thuận Đế gầm lên: "Ngươi đừng quên, ngươi là con trai của trẫm, trong cơ thể ngươi chảy một nửa là máu của trẫm."
Cảnh Thuận Đế đột nhiên bước dài vào bên trong, xoẹt một tiếng, từ trên giá rút ra một thanh kiếm, thanh kiếm sáng loáng, phản chiếu ánh lửa từ cửa sổ, rồi nhanh chóng rút ra, nhắm thẳng vào trán Tiêu Tắc Tự.
Lưỡi kiếm chỉ cần ấn mạnh một chút, liền nhỏ ra một giọt máu, từ giữa trán chảy xuống đầu mũi.
"Hôm nay trẫm sẽ giết ngươi, nghịch tử này, thà để ngươi chết còn hơn là ở đây tạo phản."
Ông nói quá nhanh, ho dữ dội hai tiếng.
Tiêu Tắc Tự ngẩng đầu, ánh mắt sáng long lanh như có nước, y đột nhiên nắm chặt lấy lưỡi kiếm bên tay Cảnh Thuận Đế, cũng không để ý lòng bàn tay máu chảy như suối.
Đồng tử của Cảnh Thuận Đế co rút lại, lùi lại một bước, "Ngươi muốn làm gì?"
Thế nhưng Tiêu Tắc Tự chỉ nắm lấy thanh kiếm, đâm thẳng vào cánh tay trái của mình, mạnh mẽ rạch một vết thương.
Chiếc áo choàng đỏ thẫm bị xé rách, mùi máu tanh nồng nặc khiến Cảnh Thuận Đế cũng phải giật mình, Phúc Nhạc mở to mắt ngồi bệt xuống đất.
Tí tách tí tách—
Máu đỏ tươi từ đầu ngón tay tái nhợt nhỏ xuống sàn, nhuộm đỏ vạt áo mà y đang quỳ.
"Nhi thần hôm nay xin trả lại một nửa huyết thống này cho người."
Tiêu Tắc Tự vô cảm nhận thấy máu trong cơ thể đang rút đi, thậm chí không định cầm máu.
Y lúc này vô cùng tỉnh táo, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, tất cả kỳ vọng trong khoảnh khắc này từng chút một hóa thành tro tàn.
Nhân cơ hội này, dùng nửa thân máu này, triệt để đoạn tuyệt phụ tử chi tình.
Phúc Nhạc muốn tiến lên, nhưng ngại có Cảnh Thuận Đế đứng đó nên không dám động, chỉ có thể ra hiệu cho một tiểu thái giám đứng gần cửa.
Tiểu thái giám nhân lúc Cảnh Thuận Đế chưa kịp phản ứng, cẩn thận rời khỏi cung điện, chạy thẳng đến Trường Xuân cung.
"Hay, hay lắm, ngươi có cốt khí, hôm nay ai cũng không được gọi thái y, trẫm muốn xem ngươi làm thế nào trả lại nửa dòng máu này cho trẫm."
Bên ngoài gió tuyết cuồn cuộn, Tiêu Tắc Tự vẫn quỳ, chỉ là sắc mặt không tránh khỏi tái nhợt yếu ớt, mất máu dẫn đến toàn thân lạnh cóng, khiến thân hình y không khỏi run rẩy.
Bên ngoài, tiểu thái giám vừa chạy vừa ngã vào Trường Xuân cung, Thính Lan vẫn đứng ngoài không ngừng nhìn ra, Hạ Hàn Thanh nhìn vào tờ thư trên tay.
Phùng Bằng đã tìm được.
Hắn vừa định cầm bút viết gì đó.
Bỗng thấy bên ngoài một bóng người lao tới, ngã xuống trước mặt Thính Lan.
"Thính Lan tỷ tỷ, không xong rồi...!xảy, xảy ra chuyện rồi." Tiểu thái giám vội đến mức gần như không nói nổi, môi bị lạnh đến mức nói không rõ ràng.
Hạ Hàn Thanh nghe thấy tiếng động, lòng chùng xuống, vội vàng đeo mặt nạ ra ngoài, đỡ tiểu thái giám dậy, "Xảy ra chuyện gì? Có phải điện hạ..."
"Điện hạ cãi nhau với bệ hạ, điện hạ còn dùng kiếm tự đâm vào cánh tay mình, máu chảy nhiều lắm."
Oong một tiếng, Hạ Hàn Thanh gần như không chút do dự liền lao vào trong gió tuyết, không kịp khoác thêm áo choàng.
Đi được hai bước, hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, lại quay đầu ra phía sau trầm giọng dặn dò: "Tang Nguyệt, Bách Nhận, các ngươi mau đi mời Lưu Bôn thái y đến đây chờ."
Nói xong liền cùng Thính Lan một đầu chui vào trong gió tuyết.
Trong cung điện, Tiêu Tắc Tự vẫn quỳ thẳng, môi không còn chút sắc máu, tái nhợt đến tím tái, dưới thân máu nhỏ tí tách thành một vũng.
Trong bình phong, Cảnh Thuận Đế lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết đang nghĩ gì, có lẽ có chút không nỡ, nhưng nghĩ đến đứa con này bướng bỉnh, một ngày nào đó sẽ cướp đi quyền lực trong tay mình, liền nhẫn tâm.
Phúc Nhạc quỳ bên cạnh, lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, liên tục nhìn ra cửa.
Sao còn chưa đến? Nếu không đến điện hạ sẽ không chịu nổi nữa.
Bồ Tát phù hộ—
Xin hãy cứu điện hạ của chúng ta, ngài là người tốt nhất trên đời này..