Đây là lần đầu tiên Ninh Tuy nằm chung giường với Quý Úc Trình đang tỉnh, cả người cậu thẳng đơ, nhìn lên trần nhà sau khi tắt đèn, từ cổ đến ngón chân căng cứng, cứ cảm thấy là lạ.
Ngoại trừ hồi bé ở cô nhi viện ngủ chung với Tiểu Vũ thì cậu chưa bao giờ nằm chung giường với bất kỳ người sống nào có thể cử động—— Ông xã thực vật trước kia không tính, ông xã thực vật không có cảm giác và ý thức nên mình chỉ xem anh như búp bê thôi.
Ninh Tuy đã quen ôm người thực vật ngủ nhưng không dám ôm Quý Úc Trình.
Cảm nhận được người bên cạnh nằm xuống làm nệm hơi lún.
Ninh Tuy có cảm giác như sư tử đang nằm cạnh mình, hồi hộp đến nỗi ngủ không được.
Thà ngủ riêng hai giường còn hơn, ít nhất trằn trọc một hồi vẫn thấy buồn ngủ.
Quý đại thiếu gia nằm chốc lát, ngón tay túm lấy ga giường, ngượng ngùng chờ đợi Ninh Tuy háo hức ôm mình như trước đây.
Nhưng yên lặng đợi mười mấy phút mà người bên cạnh vẫn chẳng có động tĩnh gì.
"......"
Trong lòng anh bồn chồn, nhịn không được quay đầu nhìn cậu vợ nhỏ dưới ánh trăng.
Ninh Tuy nhắm nghiền mắt, đôi môi mọng mím chặt, tóc mái sấy khô lòa xòa trên trán, nhìn như đã ngủ nhưng toàn thân lại căng cứng như chưa ngủ.
Quý Úc Trình cũng không ngờ mình tỉnh lại sẽ gây ra ảnh hưởng lớn như vậy cho cậu vợ nhỏ, nỗi khao khát và dục vọng ba tháng trước cậu dành cho mình hệt như thuỷ triều rút đi, bỗng nhiên biến mất sạch.
Quý Úc Trình nhìn chằm chằm Ninh Tuy hồi lâu, trong lòng có chút bất mãn, nhịn không được trở mình chủ động ôm cậu.
Nhớ lại lúc trước xem hình chiếu thấy Ninh Tuy lộ ra một đoạn eo thon khi thay giày trước cửa, tay anh vô thức chạm vào chỗ kia, sau đó mạnh dạn hơn, giả bộ như người làm việc này không phải mình, vụng trộm ôm Ninh Tuy vào lòng.
Trước kia Ninh Tuy luôn ôm ông xã thực vật ngủ như bạch tuộc, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng giờ Quý Úc Trình làm vậy với mình thì cả người cậu đều không khỏe, trong lòng binh hoang mã loạn.
Thảo nào lần trước Kha Hách bị mình hù chạy, lúc dọa người khác mình hả hê lắm, giờ rơi xuống đầu mình thì......
Nếu không phải sợ quấy rầy 001 đang ngủ đông, cậu chỉ muốn gọi 001 ra ngay lập tức.
Bàn tay to rộng ấm áp của Quý Úc Trình xoa nhẹ eo cậu.
Trong lòng Ninh Tuy chỉ muốn hét lên lưu manh, nhưng lặng lẽ mở mắt ra nhìn Quý Úc Trình, Quý đại thiếu gia nhắm nghiền mắt, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ dưới ánh trăng, hàng mi cũng run nhẹ, kẻ lưu manh hình như lại đổi thành mình.
Ninh Tuy: "......"
Ninh Tuy bứt rứt nhẫn nhịn một lát, chờ mãi mới đến lúc bàn tay trên eo không còn động tĩnh.
Ngủ rồi sao?
Ninh Tuy nghĩ thầm.
Cuối cùng cũng ngủ rồi.
Cậu nuốt nước miếng rồi nhẹ nhàng cầm tay Quý Úc Trình đặt trên người mình, sau đó rón rén nhích tới mép giường.
Nhưng chưa nhích được hai tấc thì đã bị người phía sau ôm bằng cả hai tay hai chân, so với lúc nãy càng chặt hơn, hai người dính sát nhau như nam châm, chẳng có lấy một khe hở.
Người phía sau kề vào tai cậu nói dỗi: "Còn dám trốn nữa thì anh càng ôm chặt hơn đấy."
Vốn là một câu uy hiếp nhưng vành tai ông xã thực vật nhà mình ửng đỏ, khuôn mặt tuấn tú còn vùi vào cổ cậu hít nhẹ khiến câu này nghe như đang nũng nịu.
Tim Ninh Tuy đập loạn xạ, không dám nhúc nhích nữa.
Lúc này Quý Úc Trình mở mắt ra, ánh mắt rơi vào tóc Ninh Tuy.
Tóc gáy cậu vợ nhỏ vẫn chưa khô, vểnh lên mấy cọng như lông cún con.
Dễ thương thật.
Muốn vuốt một cái nhưng lại sợ hù dọa cậu vợ nhỏ.
Ôm như bây giờ là đủ rồi.
Quý đại thiếu gia hài lòng nhắm mắt lại.
Ninh Tuy cứ tưởng mình sẽ mất ngủ, cậu đã quen với ông xã thực vật để mặc mình ôm chứ không phải ông xã thực vật sống lại ôm mình.
Ai ngờ cả đêm cậu co ro trong ngực Quý Úc Trình lại ngủ rất ngon, một giấc đến hừng đông, xua tan nỗi mỏi mệt mấy ngày qua.
Có lẽ Quý Úc Trình hơi yếu nên lúc cậu dậy Quý Úc Trình còn chưa tỉnh, hai tay vẫn ôm cậu trong trạng thái ngủ say.
Ninh Tuy rón rén nhấc hai tay Quý đại thiếu gia lên chút xíu, sau đó co người lại, khó khăn lắm mới chui ra khỏi ngực anh.
Đúng lúc này, Ninh Tuy chợt phát hiện áo ngủ mình hôm qua bị ông xã thực vật đè lên lúc này lộ ra một góc dưới gối Quý Úc Trình.
Tim cậu lập tức giật thót: "......"
Chẳng lẽ hôm qua Quý Úc Trình tỉnh lại dì Chu quên lấy đi sao, nhưng dù có quên cũng không nên xuất hiện dưới gối chứ.
Lúc ngủ Quý Úc Trình chẳng khác gì người thực vật trước kia, vì sức khỏe chưa khôi phục hoàn toàn nên sắc mặt vẫn xanh xao tái nhợt.
Đúng là bây giờ Ninh Tuy hơi sợ anh nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được rơi vào khuôn mặt đẹp trai tuấn tú kia, ngồi ngắm một lát.
Đúng lúc này, Quý đại thiếu gia vô thức trở mình, cánh tay duỗi ra.
Ngón tay anh chạm vào áo ngủ kẻ sọc xanh của Ninh Tuy rồi nắm chặt như phản ứng theo bản năng.
Trong lúc ngủ mê, khuôn mặt tuấn mỹ của anh hơi ửng đỏ.
Ninh Tuy: "......"
Ninh Tuy hãi hùng khiếp vía, cấp tốc xông vào phòng tắm vội vàng rửa mặt, muốn tranh thủ tới trường trước khi Quý Úc Trình ngủ dậy.
Khi Quý Úc Trình tỉnh lại thì người bên cạnh đã biến mất tăm, hỏi quản gia mới biết hôm nay Ninh Tuy đi học rất sớm, chắc vội đi thi nên chưa ăn sáng đã chạy mất.
"Biết rồi." Quý Úc Trình hờ hững kéo ghế ngồi xuống, trên mặt chẳng có cảm xúc gì nhưng trong lòng hơi ngờ vực.
Trước khi tỉnh lại, anh đã tưởng tượng ra cảnh hai người cùng thức dậy rồi cùng vào phòng tắm đánh răng trước gương, thế mà cảnh tượng ngọt ngào này không hề xuất hiện, nếu không phải trước đây mỗi lần Ninh Tuy về nhà đều háo hức lên lầu tìm anh, lúc nãy rời nhà cũng nhắn với quản gia một tiếng thì anh sẽ cho rằng cậu đang cố ý tránh mình.
Thấy anh sốt ruột, 009 nói trong đầu anh: "Ký chủ, hay là anh hôn mê tiếp đi?"
Quý Úc Trình không thèm để ý hệ thống lắm mồm trong đầu nữa.
Đường đường là Quý đại thiếu gia, thế mà niềm hứng thú của cậu vợ nhỏ đối với trạng thái tỉnh táo của anh còn kém xa trạng thái người thực vật, nghe có hợp lý không hả?
Chỉ chốc lát sau ông nội uống trà xong cũng đến đây.
Trên bàn ăn hai ông cháu trò chuyện về tình hình công ty hai năm qua.
Quản gia bưng trái cây tới, nhịn không được liếc trộm Quý Úc Trình mấy cái.
Rõ ràng bây giờ đại thiếu gia hết sức bình thường, hệt như hai năm trước khi gặp tai nạn, thờ ơ lạnh lùng, chẳng quan tâm gì khác ngoài công ty......!Nhưng sao hôm qua trước mặt Ninh Tuy lại bất thường thế chứ?
Hôm nay là thứ Hai nên hơi kẹt xe, đi nửa tiếng rồi mà Ninh Tuy vẫn còn trên đường.
Điện thoại bỗng rung lên.
Ninh Tuy vô thức nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp của Quý đại thiếu gia: "Tuy Tuy, đây là số của anh, em kết bạn Wechat với anh nhé."
Sáng nay bắt gặp cảnh tượng kia làm trong lòng Ninh Tuy hơi sợ, nhưng giờ nghe Quý Úc Trình gọi điện bảo mình add Wechat của anh thì lại thấy vui vẻ.
Nhìn Quý đại thiếu gia không dính khói lửa trần gian mà cũng dùng Wechat sao.
"Dạ." Ninh Tuy cúp máy rồi chấp nhận lời mời kết bạn trên Wechat của Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình gửi tới một tin nhắn: Quý Chi Lâm không add em lại đấy chứ.
Ninh Tuy: Không ạ.
Trả lời xong cậu lại thấy hơi kỳ quái, sao Quý đại thiếu gia biết mình block Quý Chi Lâm, chẳng lẽ tối qua xem điện thoại của mình sao? Nhưng ngẫm lại cậu cảm thấy không có khả năng này, với tính cách cao ngạo của Quý Úc Trình sẽ không làm vậy đâu.
Quý Úc Trình trầm tư giây lát, một người đàn ông có tư cách phải giữ mình trong sạch, thế là lại nhắn tin cho Ninh Tuy: "Trong điện thoại của anh ngoài đối tác làm ăn ra chẳng có số của ai nữa đâu."
Ninh Tuy: "......"
Cái này đâu cần báo cáo với cậu chứ! Rõ ràng mới tỉnh lại mà sao cứ như đang yêu cuồng nhiệt vậy!
Buổi sáng Ninh Tuy còn phải thi một môn.
Trong lúc ôm ba lô chờ bên ngoài, Tào Nặc và Phương Đại Thành nhìn thoáng qua mặt cậu: "A Tuy, hình như hôm nay sắc mặt cậu không tốt lắm, giống như bị ép khô vậy, chồng cậu tỉnh lại rồi hả?"
Ninh Tuy: "......"
Còn không phải sao, cậu thật sự cảm thấy Quý Úc Trình hơi kỳ lạ.
Nếu cần tiếp xúc da thịt để sạc pin thì tốt rồi, nhưng từ hôm qua đến giờ cứ như yêu tinh quấn chặt mình vậy.
Trên xe đòi ôm, đêm ngủ đòi ôm, khó khăn lắm mới tách ra còn nhắn tin Wechat nữa.
Thật không ngờ sau khi tỉnh lại tính cách Quý đại thiếu gia lại như vậy.
Mới đầu cứ tưởng sau khi tỉnh lại anh sẽ lạnh lùng đòi ly hôn với mình, ai ngờ mọi chuyện lại đảo ngược một trăm tám mươi độ......!Chẳng những anh không nhắc tới ly hôn mà e rằng cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ tan vỡ.
Nếu mình đòi ly hôn, với trạng thái tối qua của anh rất có thể sẽ cười lạnh cầm dao xuất hiện trước mặt mình.
Mặc dù cậu sẵn lòng ở lại Quý gia vì tiền và khuôn mặt đẹp trai kia nhưng chưa bao giờ tưởng tượng ra Quý Úc Trình lại bám dính mình như vậy......
Ninh Tuy sầu gần chết, mang theo tâm trạng nặng nề vào phòng thi.
Bên này, tin Quý Úc Trình tỉnh lại đã truyền đi khắp nơi, kèm theo là tin anh vừa tỉnh dậy đã ôm chầm Ninh Tuy ngay tại bệnh viện.
An Chính Tề không thể tin được, thảng thốt nói với đầu dây bên kia: "Ông chắc chắn mình không nhìn lầm đấy chứ?"
Bên kia: "Tên nhóc Ninh gia kia cũng có mặt ở đó mà, cậu đi hỏi cậu ta đi."
An Chính Tề còn lâu mới hỏi Ninh Viễn Minh, làm vậy chẳng khác nào tự hạ thấp mình cả.
Mặc dù y là con riêng của An gia nhưng dù gì trong giới này An gia cũng bằng vai phải lứa với Quý gia.
Trong buổi tiệc lần trước biết được thân phận khác của Ninh Tuy, An Chính Tề như bị bạt tai, mặt mũi xám xịt, lo sợ Ninh Tuy trả đũa.
Nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà Ninh Tuy vẫn không có động tĩnh gì.
Y lập tức yên tâm lại.
Giờ y chỉ thấy tò mò và đố kỵ gần chết —— Sao Quý Úc Trình lại ôm Ninh Tuy trước mặt đông người thế chứ?
Nên nhớ Quý đại thiếu gia là nhân vật hàng đầu mà mọi người trong giới chỉ biết thèm khát nhìn ngó từ xa, chưa bao giờ thể hiện cảm xúc nào ngoài lạnh lùng với người khác.
Cho dù biết thân phận "Phương" của Ninh Tuy, làm ra hành động này để cho cậu thể diện trước mặt người ngoài cũng chẳng phù hợp với tính cách Quý Úc Trình chút nào.
Anh hoàn toàn không phải người biết giữ thể diện cho kẻ khác.
An Chính Tề rất muốn tìm hiểu thực hư nhưng lại không dám đơn độc đối diện với Quý Úc Trình vừa tỉnh lại.
Nghĩ một hồi, y nôn nóng gọi điện cho Khuất Gia Hàm.
......
Buổi sáng, Quý Úc Trình lên xe trợ lý Chu tới bệnh viện phục hồi chức năng.
Hiện giờ tình trạng sức khỏe anh vẫn chưa khôi phục hẳn, lão gia mất đi lại tìm được nên cũng không nghiêm khắc với anh như xưa nữa, không giục anh đến công ty mà bảo anh ở nhà tịnh dưỡng một thời gian.
Quý Úc Trình cũng không vội quay lại công ty, hai mươi ba năm trước khi bị tai nạn anh sống như một cỗ máy vô cảm, giờ khó khăn lắm mới gặp người mình yêu, anh muốn dành thời gian ở chung với Ninh Tuy để cậu sớm quen thuộc với mình bây giờ.
Từ bệnh viện về nhà họ Quý, anh bảo quản gia làm một hộp cơm với mấy món ngon thường ngày, đợi Ninh Tuy thi xong sẽ đưa đến trường cho cậu.
Quản gia ở cạnh nghe: "......!Ngài đưa hay tôi đưa?"
Quý Úc Trình buồn bực lườm ông một cái như đang thắc mắc sao ông lại hỏi thừa như vậy: "Đó là vợ cháu, tất nhiên cháu phải đưa rồi."
Quản gia: "......"
Quản gia muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Nhưng trước kia ngài đã bao giờ làm việc này đâu."
Quý Úc Trình chẳng buồn để ý, ngồi sau bàn làm việc lật xem mấy dự án của công ty hai năm qua: "Trước lạ sau quen mà."
Quản gia: "......"
Ý ông đâu phải thế!
Ý ông là Quý Úc Trình cứ như bị trúng bùa ấy!
Sáng nay Quý Chi Lâm cũng thi chung lầu với Ninh Tuy nhưng khác phòng.
Hắn nộp bài sớm rồi cầm áo khoác xuống lầu, nhìn thấy dưới bóng cây cách đó không xa có một chiếc xe màu đen, chỗ đậu không dễ thấy lắm nhưng vì là siêu xe có giá trên trời nên các sinh viên đi ngang qua đều nhịn không được ngoái đầu nhìn.
Quý Chi Lâm lập tức nhận ra đó là xe Quý Úc Trình.
"......"
Đến tìm mình sao?
Quý Chi Lâm hồi hộp đến nỗi mặt mũi tái mét.
Nhưng hắn mau chóng hiểu ra có lẽ anh mình tới đón Ninh Tuy, chiều nay cậu không có lớp, chỉ có sáng nay thi thôi.
Nghĩ vậy, Quý Chi Lâm cố ép mình trấn tĩnh lại, vờ như không thấy rồi xách ba lô đi vòng qua góc tòa nhà.
Nhưng khi hắn cách chiếc xe kia mười mấy thước.
Cửa xe đột nhiên hạ xuống.
Mặt Quý Úc Trình xuất hiện ở ghế sau.
Mấy ngày trước tuyết rơi lất phất, hôm nay sắc trời vẫn hơi tối.
Quý Úc Trình ngồi trong xe, gương mặt tuấn tú không thấy rõ lắm, anh nhìn về phía hắn, sau đó ánh mắt từ từ dời xuống cổ tay hắn.
Quý Chi Lâm vô thức cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh.
Phát hiện anh trai đang nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ trên cổ tay mình—— Là đồng hồ đôi mà trước kia hắn đeo chung với Ninh Tuy.
Sáng nay trước khi thi hắn lục tìm đồng hồ khắp nơi mà không thấy nên đeo tạm chiếc này.
Lúc thi nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay, tâm trạng hắn có chút phức tạp.
Quý Úc Trình chỉ nhìn tay hắn, trên gương mặt trắng nõn chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào.
Tim Quý Chi Lâm bỗng nhiên đập loạn, hấp tấp đi tới cạnh thùng rác rồi tháo chiếc đồng hồ trên tay ném đi.
Quay đầu nhìn lại, rốt cuộc cửa xe Quý Úc Trình đã nâng lên.
Quý Chi Lâm thở phào nhẹ nhõm..