Ninh Tuy lên lầu lấy ra chiếc áo vest treo trong tủ, thẫn thờ đưa tay sờ cành lá thêu nổi bằng chỉ vàng trên ngực trái, thời gian chưa qua bao lâu nên từ rễ cây đến cánh hoa vẫn còn giữ nguyên sắc vàng rực rỡ.
Cậu vẫn nhớ rõ sự bất ngờ mà bông hồng này mang đến cho mình hôm ấy, đó là điều cậu chưa bao giờ có được trong suốt hai mươi mốt năm sống trên đời.
Lúc này soi gương, cậu lại phát hiện ra một điều, hình thêu thế mà nằm ngay chỗ trái tim.
Cậu xuống lầu hỏi quản gia: "Chú quản gia, Quý Úc Trình biết dùng kim khâu không ạ?"
Quản gia hơi thắc mắc sao Ninh Tuy lại hỏi vậy nhưng vẫn đáp: "Đại thiếu gia sao có thể làm mấy việc này được? Tiểu Tuy cần may gì à? Tìm dì Chu đi, tám giờ sáng mai bà ấy đến rồi."
Nói xong quản gia sực nhớ ra: "Trong phòng lão gia có mấy món đồ thủ công mà đại thiếu gia làm khi học nhà trẻ đấy......"
Ông tưởng Ninh Tuy có hứng thú với tuổi thơ của Quý Úc Trình nên vội vã vào phòng lão gia mở ngăn kéo tìm tòi.
Chỉ chốc lát sau đã tìm được một vài món đồ cũ kỹ.
Quản gia đưa cho Ninh Tuy: "Lúc nhỏ đại thiếu gia không thích nói chuyện, đồ cũng không nhiều, đều cất trong chiếc hộp này cả."
Ninh Tuy không tìm thấy vết tích kim khâu nhưng lại phát hiện ra sách bài tập của Quý Úc Trình hồi bé.
Bình thường Quý Úc Trình viết chữ rồng bay phượng múa, uốn lượn thanh thoát chứ hoàn toàn không giống tờ giấy 008 để lại hôm đó, nhưng nét chữ trong sách bài tập hồi bé chưa định hình nên có thể phát hiện ra chút manh mối.
Ninh Tuy vào phòng làm việc lấy ra tờ giấy kẹp trong một quyển sách rồi để lên sách bài tập hồi bé của Quý Úc Trình.
Nét bút đều là đặt bút nặng một chút, nâng bút nhẹ một chút.
Càng nhìn tim Ninh Tuy càng đập loạn.
Còn muốn chứng minh thế nào nữa?
Quý Úc Trình chính là 008, không còn đáp án thứ hai.
Ninh Tuy cất lại áo vest và tờ giấy rồi tắt đèn, nằm trên chiếc giường mà Quý Úc Trình thường ngủ.
Hai tay cậu gối sau đầu, trong bóng đêm hít sâu mấy lần để mình tỉnh táo lại, bắt đầu hồi tưởng chuyện trước kia như tằm nhả tơ.
Quý Úc Trình vốn là người bá đạo, không phải cứ yêu là có thể để cho đối phương ở bên người khác, một khi đã muốn nhất định sẽ nghĩ cách đoạt bằng được.
Về câu nói "Từ ba năm trước đã thích mình" của anh ở cửa phòng bệnh.
Mới đầu mình tưởng anh muốn giữ thể diện cho Quý gia, về sau lại tưởng "ngấp nghé" là thật.
Nhưng giờ ngẫm lại, cả hai đáp án này đều không phải.
Tất cả mọi chuyện chỉ hướng về một đáp án duy nhất.
Thật ra Quý Úc Trình đã thích mình trong lúc làm người thực vật.
Lần đó tỉnh lại là vì trong phòng bệnh anh nghe Quý Vân và Quý Dật sỉ nhục mình nên muốn bảo vệ mình.
Ninh Tuy bỗng thấy hơi kinh ngạc.
Trong lúc Quý Úc Trình làm người thực vật mình hoàn toàn không nhắc đến thân phận Phương bên tai anh, 001 làm việc không bao giờ để lại dấu vết gì, năng lực 009 thua xa 001 nên chắc chắn sẽ không phát hiện ra được.
Nói cách khác là......!rõ ràng Quý Úc Trình không biết mình lấy đâu ra tiền để mua những bức tranh đắt đỏ kia nhưng khi nghe Quý Vân và Quý Dật tra hỏi, anh vẫn lựa chọn tin cậu, vẫn thay cậu đưa ra câu trả lời khiến ai cũng phải ngậm miệng......?
......
Trước đây cậu xem Quý Úc Trình như búp bê không có tri giác và ý thức nên chưa bao giờ tự hỏi khi mình làm những việc kia, búp bê trong ngực sẽ cảm thấy thế nào.
Nhưng giờ nhắm mắt lại, Ninh Tuy nằm trên giường Quý Úc Trình từng nằm, cảm nhận được những gì Quý Úc Trình từng cảm nhận.
Bóng tối, bóng tối vô tận.
Trong tai như có thủy triều sắp nhấn chìm mình.
Quý Úc Trình đã trải qua hai năm cô đơn dài đằng đẵng trong sự tỉnh táo này sao?
Ninh Tuy hoàn toàn không kiềm nổi mình, bắt đầu suy nghĩ từ góc độ của Quý Úc Trình.
Lần đầu tiên mình vào phòng Quý Úc Trình, anh bực bội hay là......!cảm thấy hứng thú nhỉ?
Không đúng, Quý Úc Trình không phải người dễ nảy sinh hứng thú với người khác như vậy......!Có lẽ chỉ đơn thuần là bực bội thôi.
Nhưng lần đầu tiên mình đến cạnh chiếc giường này sờ soạng anh, chắc anh đã bị dọa sợ......
Đột nhiên Ninh Tuy tò mò một chuyện.
Từ lúc nào Quý Úc Trình......!hiểu lầm mình, tưởng mình yêu anh vậy?
Khi mình nói những lời kia với Quý Chi Lâm trên bãi cỏ trước biệt thự, chắc anh sẽ không tin ngay đâu nhỉ?
Vậy là lúc Khuất Gia Hàm tới sao......?
Không, lúc đó mình mới vào Quý gia chưa lâu, Quý Úc Trình sẽ không nảy sinh tình cảm sớm vậy đâu.
Phải rồi, hôm đó từ nước ngoài về gặp Quý Chi Lâm gây chuyện, mình còn hôn anh một cái ngay trước mặt ông nội......!Trên khuôn mặt tái nhợt của người thực vật không có biểu cảm nhưng chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì nữa.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mặt Ninh Tuy lập tức nóng ran.
Vậy Quý Úc Trình có tình cảm với mình lúc nào chứ?
Tắm cho anh hết lần này đến lần khác......!hay là mỗi lần lên xe để anh vùi đầu vào cổ mình?
Ninh Tuy chợt nhớ có lần tắm cho anh xong, toàn thân anh đỏ lên, nhất là khuôn mặt đẹp trai kia và vành tai đỏ bừng, đưa đến bệnh viện nhưng lại không phải bị sốt, cuối cùng mình và quản gia mờ mịt đưa anh về, trên xe mình còn cầm túi chườm nước đá hạ nhiệt cho anh......
Chẳng lẽ lần đó chỉ vì Quý Úc Trình thẹn thùng thôi sao?
Có lần mình ôm anh chơi game để dọa Kha Hách, anh sẽ nghĩ thế nào, chắc không phải tưởng mình có đam mê kỳ quái gì đấy chứ......
Ninh Tuy lăn qua lăn lại trên giường, lúc thì đau lòng, lúc lại xấu hổ đến nỗi muốn sang hành tinh khác sống.
Nhưng sau khi hồi tưởng lại, những chuyện lúc đó cảm thấy kỳ quái đều trở nên dễ hiểu.
......
Cảm giác này hết sức lạ lùng.
Vốn chỉ là con đường một mình mình đi nhưng đột nhiên phát hiện mỗi bước mình đi đều mang đến cho thế giới của đối phương những dấu ấn không thể thay đổi hay phá vỡ.
Vốn chỉ là con đường hoang vắng chạy dài tới trước, bỗng nhiên biến thành hai ngả.
Nghe xong một bài hát, đột nhiên phát hiện tai nghe bên kia đã từng có một người khác.
Hệt như một bộ phim câm.
Nhưng là ngược lại.
Trong phim hay chiếu hai người đi cạnh nhau, bóng một người dần mờ đi rồi biến mất.
Ký ức trong đầu cậu lại là mình đang lẻ loi bước đi thì bóng người bên cạnh từ từ xuất hiện rồi dần rõ nét.
Là cảm giác bước từ bóng tối ra ánh sáng.
Ký ức cứ thế tự động lấp đầy.
Ninh Tuy cứ tưởng mình và Quý Úc Trình mới vừa quen biết mười lăm ngày sau khi anh tỉnh lại, nào ngờ họ đã gặp gỡ từ ba tháng mười lăm ngày trước đó.
......!Thế nên tất cả những gì xảy ra bây giờ, mình là nhân, còn Quý Úc Trình mới là quả.
Mình đã vô tình nuôi một chú sói hơi hung dữ nhưng lại bỏ rơi nó trong đêm tuyết.
Ninh Tuy bắt chước Quý Úc Trình đưa cánh tay lên che mắt, chợt phát hiện đây là cách che giấu cảm xúc rất tốt, chẳng hạn như bây giờ, lồng ngực cậu phập phồng dữ dội nhưng vì che mắt nên cảm xúc sẽ không lộ ra ngoài.
Đồng hồ lặng lẽ điểm mười hai giờ, Ninh Tuy vẫn còn trằn trọc.
Cậu chú ý lắng nghe động tĩnh dưới lầu, nhưng qua mười một giờ quản gia khóa cổng biệt thự rồi về phòng ngủ.
Quý Úc Trình chưa về, quản gia và trợ lý Chu có hỏi không? Hay là đã hỏi, đã gọi điện nhưng không cho mình biết?
Ninh Tuy vốn chưa cởi áo khoác nên giờ cũng không cần mặc vào.
Cậu nóng lòng mang dép đi xuống lầu.
Quản gia vẫn chưa ngủ mà đang lau chén đĩa trong bếp.
Nghe thấy động tĩnh, ông giật nảy mình, vỗ ngực hỏi: "Sao ngài lại xuống đây?"
Ninh Tuy nhìn ra cửa, không thấy giày và áo khoác Quý Úc Trình nên thắc mắc: "Quý Úc Trình chưa về sao ạ?"
Đây là lần đầu tiên Ninh Tuy hỏi về Quý đại thiếu gia sau khi tỉnh lại, cãi nhau làm lành rồi sao.
Quản gia vừa lau đĩa vừa nói: "Mười một giờ mà chưa về chắc là không về đâu."
Ninh Tuy hỏi: "Đến công ty hay sao ạ?"
Quản gia nói: "Chắc không phải đâu, có khi đến sơn trang của Quý thị cũng nên." Quản gia nghĩ ngợi rồi cố ý nói thêm một câu: "Khi nào tâm trạng không vui đại thiếu gia mới đến đó."
Lời này chắc không phải mình nói bừa đâu nhỉ! Mấy ngày nay đại thiếu gia buồn thật mà!
Đương nhiên là không vui rồi......!Ninh Tuy nghĩ thầm, dù sao mình đã nói mấy lời kia mà.
Lúc đầu cậu không thể nào hiểu được tại sao Quý Úc Trình tới gần mình, chỉ cảm thấy áp lực muốn chạy trốn, nhưng giờ đột nhiên hiểu ra tất cả đều do mình tạo thành, mình không thể vô trách nhiệm được......!Đương nhiên dùng từ "trách nhiệm" cũng không đúng mà là một cảm giác phức tạp không thể nào hình dung, có ngỡ ngàng, có đau xót.
Ngón tay buông thõng bên hông Ninh Tuy cuộn lại.
"Sao mỗi khi tâm trạng không vui thì lại đến đó ạ?" Ninh Tuy hỏi: "Nơi đó có ý nghĩa gì đặc biệt với anh ấy sao?"
Quản gia nói: "Chuyện này......!Tôi cũng không biết nữa." Dù sao khi Quý Úc Trình mười lăm mười sáu tuổi ông mới vào Quý gia, mọi nhân viên cũ đều đã bị sa thải.
"Trợ lý Chu có đây không ạ?" Ninh Tuy chợt hỏi: "Đưa cháu đến đó được không?"
Quản gia vội nói: "Trợ lý Chu ngủ rồi, để tôi đi gọi cậu ấy nhé?"
"Thôi ạ." Ninh Tuy lại nói.
Trong lòng quản gia căng thẳng, sợ mình làm hỏng chuyện của đại thiếu gia, đang định nói hay để mình đưa cậu đi thì nghe Ninh Tuy nói: "Nhắn địa chỉ vào điện thoại cháu đi ạ, cháu sẽ tự lái."
Nếu là nơi chỉ đến khi tâm trạng không vui thì nhất định sẽ không muốn để người ngoài biết.
Nói xong Ninh Tuy vội vàng đi ra cổng biệt thự, thay giày, quàng khăn lên cổ, không dừng lại một giây nào.
Quản gia chưa từng thấy Ninh Tuy lái xe nên hơi ngạc nhiên, nhất thời không kịp phản ứng, đến khi ông vội vã đuổi theo thì ngoài biệt thự đã vang lên tiếng động cơ.
Ninh Tuy chui vào xe của Quý Úc Trình rồi lái đi trong gió tuyết.
Địa điểm khá xa, hơn một trăm cây số.
Lúc đầu Ninh Tuy lái rất nhanh nhưng bỗng nhiên nửa đêm tuyết rơi biến thành mưa to, đường trơn trượt nên cậu buộc phải giảm tốc độ.
Khi đến địa chỉ quản gia nhắn, dừng xe trước sơn trang thì đã ba giờ sáng.
Ninh Tuy tìm tòi trên xe, may mà có một cây dù cán dài màu đen.
Cậu che dù đi vào.
Con đường lát đá hơi lầy lội, bùn sình văng tung tóe lên ống quần Ninh Tuy, may mà sau khi vào sơn trang thì hết, bên trong có xây mái ngói.
Đi thêm chút nữa thì thấy một ngôi nhà kiểu Nhật, hơi ấm phả vào mặt.
May mà có máy sưởi, nếu không Ninh Tuy cảm thấy mình sắp chết cóng đến nơi.
Cậu vội vã đi nhanh tới đó.
Quản lý đang nghịch điện thoại trước quầy, ngẩng đầu lên thấy ba giờ sáng mà còn có người đến, hắn kinh ngạc đi nhanh ra đón: "Đã đặt trước chưa? Nhưng đêm nay có người bao hết rồi......"
Vừa bước vào, Ninh Tuy lập tức nhìn thấy một người ngồi dưới mái hiên cách đó không xa.
Cậu xếp dù lại rồi do dự một lát, không để ý quản lý hỏi han mà đi thẳng sang bên kia.
Mái tóc đen của Quý Úc Trình hơi ướt, ôm chăn ngồi dưới mái hiên, đôi mắt vô cảm nhìn chằm chằm cơn mưa tầm tã ngoài trời, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo gần như hòa vào gió bão, chẳng khác nào dã thú không chốn dung thân.
Chợt nghe tiếng bước chân từ xa đến gần giống như của Ninh Tuy, anh vô thức muốn quay đầu nhưng cố ngăn mình lại.
Ánh mắt Quý Úc Trình hướng xuống dưới, nhìn chằm chằm đá cuội trên mặt đất, trong lòng tự giễu chắc là nghe lầm thôi.
Cho đến khi người kia cầm theo một cây dù đã xếp đi tới trước mặt anh.
Quý Úc Trình ngẩng đầu nhìn sang trái, hơi thở lập tức dừng lại.
Ninh Tuy rũ mắt nhìn anh, không nói gì.
Ánh mắt dán vào Ninh Tuy hồi lâu, Quý Úc Trình lại rũ mắt nhìn chằm chằm mưa to: "Ông nội bảo em đến à."
Khi nói lời này trên mặt anh lộ ra vẻ u ám lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Anh không suy sụp đau khổ đâu, sáng mai sẽ xuống núi, em không cần......"
"Không phải." Ninh Tuy nói: "Ông nội còn ở nước ngoài nên đâu biết chuyện của anh và em."
Quý Úc Trình nhếch môi, lạnh lùng hỏi: "Vậy em tới làm gì?"
"......" Đáy mắt Ninh Tuy cũng thoáng lộ vẻ nghi hoặc, tự hỏi sao đột nhiên mình lại lái xe tới đây.
Mặc dù cậu có bằng lái nhưng chưa bao giờ lái xe, nói thẳng ra vẫn là tay mơ.
Lúc đi trong đầu cậu chẳng hề nghĩ gì, đến khi bừng tỉnh thì đã lái xe lao nhanh trên đường.
Không gian rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Trong lòng Quý Úc Trình bực bội chán nản, anh biết mình đừng nên trông mong gì cả.
"Có lẽ vì......!nhớ anh chăng?"
Câu này vừa thốt ra khỏi cổ thì ngay cả Ninh Tuy cũng sửng sốt.
Quý Úc Trình đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, cũng ngây ngẩn cả người..