Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại


Đòi nợ?
Tâm trạng của Thôi Thừa Trạch hạ thấp, nói: “Cha cũng định gọi điện cho người ta, nhưng cũng không gọi nhiều.”
Thôi Trường Gia không nói nhiều với Thôi Thừa Trạch như vậy, hỏi: “Em biết nhà nào nợ chúng ta nhiều nhất không?”
Sau vụ hỏa hoạn, Thôi Văn Tuyền không trốn tránh trách nhiệm, ngày đêm xử lý chuyện sau vụ hỏa hoạn.

Lúc ấy Thôi Tu Viễn nằm viện, Thôi Thừa Trạch vẫn đi theo Thôi Văn Tuyền, cho nên Thôi Trường Gia mới hỏi Thôi Thừa Trạch vấn đề này.
Thôi Thừa Trạch lắc đầu, “Chuyện tài chính của công ty đều do anh trai quản lý, thật ra cha chúng ta không biết số tiền cụ thể, lúc đó ông ấy cho người ta đòi, chỉ nói là bảo người ta chuyển tiền lại, chị…” Thôi Thừa Trạch trịnh trọng nói, “Hay là hai ta đi đòi nợ?”
Đòi nợ còn kiếm được nhiều tiền hơn là chạy đi làm.

Thôi Trường Gia gật gật đầu, sở dĩ cô nói với Thôi Thừa Trạch đi đòi nợ, chính là dự định để cậu đi cùng mình.

Tuy rằng cô không sợ đi đòi nợ, nhưng một cô gái ra ngoài tóm lại không an toàn lắm, có Thôi Thừa Trạch đi cùng cô có thể an tâm hơn một chút.

Thôi Trường Gia hỏi, “Những thứ kia còn chưa bị đốt hỏng, có phải nó sẽ bị người khác thu lại hay không?”
“Chất liệu gỗ dựa vào cửa chính nhà máy thì không có ảnh hưởng gì, lúc ấy cha bảo người ta đem những thứ còn sót lại sửa sang rồi chuyển đến nhà kho, nhưng lúc trước em có nghe cha nói, những thứ kia ngân hàng đều đã giảm giá, hơn nữa giá cả chắc hẳn được đánh giá rất cao.”
Nói cách khác, hiện tại những thứ kia đều thuộc về ngân hàng.
Trong lòng Thôi Trường Gia nhất thời có chủ ý, “Đi, về nhà trước!”

Thôi Thừa Trạch lập tức theo Thôi Trường Gia trở về nhà.
Thôi Trường Gia vừa mới vào cửa, bàn tay Giang Hồng Anh lập tức vung về phía cô, bà vừa đánh vừa mắng, “Con là đồ khốn kiếp, con chia rẽ anh với chị dâu con rồi, bảo anh con phải sống thế nào đây!”
Năm 1982, Thôi Trường Gia mới năm tuổi, cha mẹ cô đã đến Châu Thành lang bạt, cô ở quê theo ông bà nội đến mười sáu tuổi, phải lên trung học phổ thông, mới đến Châu Thành.

Cô không trầm ổn tài giỏi như anh trai, không đẹp trai đáng yêu như em trai, cũng không xinh đẹp thông minh như em gái.

Cô tự ti nhát gan, trầm mặc ít nói, luôn cảm thấy mình xa cách với tất cả mọi người trong nhà, cho nên cô cũng không thân thiết với ai.
Đến thật lâu về sau, không ngừng nhớ về quá khứ, cô mới phát hiện mình sai rồi.
Biệt thự trong nhà chỉ có hai phòng ngủ chính, cha mẹ chiếm một phòng, một phòng khác là của cô, ai cũng không tranh giành với cô bao giờ.
Trong nhà có đồ ăn ngon, đồ chơi, bắt đầu từ khi có trí nhớ, em trai em gái đều sẽ để cho cô ăn trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận