Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại


Khi đi ra ngoài, người trong nhà sợ cô không được tự nhiên, luôn lặng lẽ chăm sóc cảm xúc của cô.

Sau đó, cô lớn tuổi, cao không được thấp cũng không xong, đường tình duyên luôn không thuận lợi, người khác nói này nói nọ, cha mẹ cũng rất khí phách đáp lại, “Không gả đi thì có sao, nhà họ Thôi chúng tôi chẳng lẽ không thể nuôi nổi con gái sao!”
Sau này mặc dù trong nhà xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều không muốn để cho Thôi Trường Gia đi làm cái gì.

Hai mươi tám năm, Giang Hồng Anh cho tới bây giờ chưa từng động thủ với Thôi Trường Gia, nhưng hôm nay Thôi Trường Gia bị đánh, cô cũng không cảm thấy khó xử, mà lại càng căm hận bản thân mình ở kiếp trước.

Khi đó, trong nhà cô đã xảy ra chuyện, cô kiên trì ra ngoài tìm việc, nhưng luôn làm không lâu, ba ngày hai bữa đổi, vừa không kiếm được tiền, lại lãng phí thời gian.


Sau đó cha qua đời, em gái Thôi Trường Nhạc nhảy lầu tự sát, anh trai Thôi Tu Viễn hậm hực buồn bực, mẹ Giang Hồng Anh bệnh không dậy nổi, Ngô Kim Dao thì bỏ mặc Tiểu Bảo, cô hoàn toàn không có chỗ dựa, mới không thể không đi ra ngoài.

Nhưng người cũng không còn, mạnh hơn nữa thì có ích lợi gì?
Hiện tại cuộc sống tuy rằng gian nan, nhưng nhà còn chưa tan, tất cả đều còn kịp!
Thôi Trường Gia bất động mặc cho bàn tay của Giang Hồng Anh rơi xuống, gấp đến độ Thôi Trường Nhạc ở bên cạnh ôm Giang Hồng Anh không cho bà đánh, “Mẹ, đây không phải lỗi của chị, không phải lỗi của chị.


Tính cách Giang Hồng Anh vốn mạnh mẽ, trong nhà phát sinh biến cố lớn như vậy, bà còn chưa chảy nước mắt trước mặt bọn nhỏ bao giờ, nhưng hôm nay bà ngồi ở trên ghế khóc đến mức nước mũi nước mắt giàn dụa, “Tôi đây dính phải nghiệp gì đây, ông trời ơi, còn không bằng để cho tôi chết đi huhu!”
Tóc Giang Hồng Anh hơn một tháng không nhuộm đã lộ trắng, làn da thô ráp hơn rất nhiều, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu, nhìn qua già hơn trước rất nhiều.


Thôi Trường Nhạc ôm Giang Hồng Anh, khóc nói, “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ khóc con cũng muốn khóc.


Hai mẹ con ôm đầu khóc rống, trong lúc nhất thời trong phòng gần như bị tiếng khóc bao phủ.

Thôi Trường Gia thở dài, “Mẹ, đừng khóc, con định mang A Trạch đi đòi nợ.


Lời nói của Thôi Trường Gia khiến Giang Hồng Anh kinh ngạc, bà sợ mình nghe lầm, hỏi lại: “Con nói muốn đi làm gì?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận