Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại


Nửa giờ sau, Thôi Trường Gia và Thôi Thừa Trạch mặc áo mưa, cầm một miếng vải lớn chắn mưa, đạp chiếc xe ba bánh mượn nhà bà hàng xóm bên cạnh ra ngoài, bọn họ muốn đến nhà máy.

Trên lý thuyết, những thứ còn dư lại sau khi bị đốt phải là của ngân hàng, nhưng lúc ngân hàng kiểm kê không có khả năng ghi chép tỉ mỉ chi tiết, hơn nữa rất nhiều thứ đã bị cháy hết, không có quá để ý đến việc sắp xếp lại.

Cho nên dù đám Thôi Trường Gia mang ra cái gì, ngân hàng cũng thể nhận ra.

Nhà máy cách khu phố cổ hơn mười dặm, đạp xe mất hai mươi phút, nhưng Thôi Trường Gia giống như không cảm thấy mệt mỏi, cô ra sức đạp xe ba bánh, đạp gần một giờ, hơn nữa phía sau xe còn Thôi Thừa Trạch đang ngồi.

Từ đó về sau trong cuộc đời Thôi Thừa Trạch, mỗi khi gặp phải khó khăn, lúc mệt mỏi, lúc muốn nghỉ ngơi, cậu luôn nhớ đến cảnh tượng ngày đó, nhớ tới chị gái mang theo người nặng 167 cân là cậu, dùng sức đạp xe ba bánh, di chuyển trong cơn mưa mùa thu năm ấy, trong lòng của cậu lập tức tràn ngập sức mạnh! (1 cân = 2kg)
Thôi Thừa Trạch nào biết đâu được, Thôi Trường Gia cũng biết mệt chứ, thế nhưng mỗi khi cô không đạp nổi nữa, cô sẽ lại tự nói với bản thân mình lần nữa: Thôi Trường Gia, đây là chuyện mày phải đi làm, chỉ cần mày kiên trì cái nhà này sẽ không tan!
Vốn dĩ Thôi Trường Nhạc cũng muốn đi, nhưng bị Thôi Trường Gia ngăn cản, cô bảo Thôi Trường Nhạc ở nhà nấu cơm, sau đó ôn tập thật tốt, chuẩn bị ngày mai đi học.

Mặc dù đứng bên cửa sổ không nhìn thấy hai chị em nhà họ Thôi đạp xe đạp đi xa, Thôi Tu Viễn và Giang Hồng Anh vẫn đứng ở trước cửa sổ không nhúc nhích.

“Tu Viễn,” Giang Hồng Anh nâng cánh tay Thôi Tu Viễn, cẩn thận nói, “Em trai em gái con đều lớn rồi, phải tin tưởng bọn họ.


“Đến lúc này rồi, ngoại trừ tin tưởng chúng ta có thể có lựa chọn khác sao?”
Nghe giọng nói của mẹ, Thôi Tu Viễn chậm rãi giật giật khóe miệng, nói đùa, “Mẹ, giọng nói của mẹ hình như cũng không tự tin lắm!”
Giang Hồng Anh ngẩn ra, khóe mắt lập tức đỏ lên, hốc mắt ươn ướt, con trai lớn của bà bởi vì bị thương nên tâm trạng không tốt, Ngô Kim Dao lại rời đi, người bà lo lắng nhất chính là anh, nhưng hiện tại anh lại có thể nói đùa, làm sao bà không vui lên được đây?
Ngày khai trương cửa hàng đồ nội thất Thôi thị, Thôi Trường Gia cũng có mặt ở đó, cô nhớ rõ ngày đó chiêng trống vang trời, pháo nổ cùng kêu, các loại dây ruy - băng màu, bong bóng tung bay, câu đối chúc mừng màu đỏ được treo dài từ đỉnh tòa nhà 4 tầng, gần như vây quanh một vòng, quan viên chính phủ, phóng viên tòa soạn báo đài truyền hình dựng máy quay phim một ngày.

Thôi Thừa Trạch đứng trước cửa hàng đồ nội thất gần như bị đốt thành đống đổ nát, hai tay che mắt, nước mắt chảy đầy tay.

Thôi Trường Gia ngồi trên xe ba bánh, ngoại trừ hai mắt đỏ bừng, trên mặt gần như không nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui