Thôi Trường Gia cười lạnh, lấy điện thoại di động ra tìm đoạn ghi âm vừa được ghi lại, nhấn nút ghi âm, giọng nói không biết xấu hổ của Phương Bằng Trình nhất thời rõ ràng vang lên.
“Anh trai cháu bị đốt thành như vậy, cha cháu còn ở ICU, nhà các cháu còn đang nợ nước ngoài gần hai triệu đô…”
Đoạn ghi âm vừa phát ra một câu, Thôi Trường Gia tắt đoạn ghi âm đi, cô nhìn Phương Bằng Trình, nói từng câu từng chữ, “Căn cứ vào khoản 1 Điều 359 của Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân Dân, lợi dụng tiền bạc hoặc lợi ích vật chất hoặc phi vật chất khác làm mồi nhử, dụ dỗ, khuyên nhủ, xúi giục trẻ vị thành niên mười bốn tuổi chưa đủ mười tám tuổi tham gia hoạt động mại dâm, đã cấu thành tội ác.
Em gái tôi mới mười bảy tuổi, đoạn ghi âm này đủ để truy cứu trách nhiệm hình sự của Phương tổng trong việc dụ dỗ trẻ vị thành niên rồi, Phương tổng, ông có muốn thử không?”
Cuối cùng Phương Bằng Trình cũng thay đổi sắc mặt, “Cô dám ghi âm!”
Ông ta vươn tay muốn bắt điện thoại di động của Thôi Trường Gia, Thôi Trường Gia tạm dừng, bỏ điện thoại vào trong túi.
Nhưng Phương Bằng Trình vẫn nhào tới, Thôi Trường Gia đẩy Thôi Trường Nhạc bên cạnh về phía sau, quơ lấy ghế đập vào bàn đá cẩm thạch trong phòng, loảng xoảng một tiếng, ghế chia năm xẻ bảy!
Phương Bằng Trình nhìn dáng vẻ không muốn sống của Thôi Trường Gia, không dám cử động nữa, nhìn ra bên ngoài, thấy bên ngoài đã có người vây lại xem náo nhiệt, sắc mặt của ông ta càng ngày càng khó coi, âm trầm có thể nhỏ ra nước.
Thôi Trường Gia cười lạnh một tiếng, túm lấy Thôi Trường Nhạc, ngẩng đầu đi ra ngoài quán cà phê.
Là người đều cần mặt mũi, vậy nên Thôi Trường Gia tin Phương Bằng Trình không dám làm lớn sự việc lên!
Khi đẩy cửa ra, mưa nhỏ bên ngoài xen lẫn không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng đập vào mặt, đánh vào khuôn mặt lạnh như băng, cảm giác chân thật của Thôi Trường Gia rõ ràng hơn vài phần, thật không thể tin được, cô thật sự sống lại!
Trọng sinh vào mùa thu năm 2004, sau trận hỏa hoạn kia của nhà họ Thôi!
Thôi Trường Gia nhìn thiếu nữ kiêu ngạo tươi đẹp bên cạnh, ngực truyền đến từng trận đau đớn bị đè nén, cô nắm thật chặt tay em gái, tay của cô bé ấm áp lại mềm mại, là người sống sờ sờ, mà không phải cỗ thi thể lạnh như băng, bị cặn bã tra tấn không ra dáng kia!
Nước mắt đảo quanh hốc mắt Thôi Trường Gia, chậm chạp không rơi xuống.
Bị Thôi Trường Gia kéo lên xe taxi, Thôi Trường Nhạc mới cảm thấy cổ tay ra tay bị chị gái túm đau, vừa muốn nói chuyện, điện thoại di động trong túi ong ong vang lên, đợi cô bé lấy điện thoại di động ra nhìn thấy số điện thoại phía trên, thân thể đều cứng đờ.
Thôi Trường Gia đột nhiên hoàn hồn, “Ai?”
Sự cảnh giác của chị gái khiến Thôi Trường Nhạc cảm thấy rất xa lạ, còn không đợi cô bé có phản ứng, điện thoại di động đã ở trên tay Thôi Trường Gia.
Điện thoại vừa được tiếp, đối diện truyền đến tiếng uy hiếp hung tợn của Phương Bằng Trình, “Thôi Trường Nhạc, bảo Thôi Trường Gia xóa đoạn ghi âm đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Thôi Trường Gia cười lạnh, nâng cao giọng nói: “Phương tổng, ông muốn chúng tôi gánh lấy hậu quả như thế nào, ông muốn vào đồn công an thể nghiệm một phen, hay là muốn tôi đem ghi âm cho Phương Châu Hạ và dì Triệu nghe?”
Phương Bằng Trình để ý nhất là đứa con trai Phương Châu Hạ này, cậu là bạn học của Thôi Trường Nhạc, dì Triệu là vợ của Phương Bằng Trình, đều rất quen thuộc với người nhà họ Thôi.