Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại


“Vâng ạ!” Thôi Trường Nhạc cao giọng trong trẻo đáp lại.

“Cô ơi, cháu cũng giúp ạ!” Tiểu Bảo chạy theo sau Thôi Trường Nhạc, đứa bé hơn bốn tuổi, đuổi theo Trường Nhạc, đôi chân ngắn nhỏ nhìn hết sức đáng yêu.

Căn phòng vốn yên tĩnh áp lực, bởi vì bận rộn xen lẫn tiếng cười vui vẻ của đứa nhỏ, lại trở nên náo nhiệt có sức sống hơn.

Hai chiếc máy tính mà chị em Thôi Trường Gia mang về chỉ có một chiếc có thể sử dụng, tuy nhiên chiếc có thể sử dụng này là dùng để mua sắm, báo cáo, văn kiện bên trong vẫn đầy đủ hết, bọn họ còn tìm được bảng sổ sách ứng thu dùng để họp điện tử ở trong văn kiện.

Đêm nay, mọi người nhà họ Thôi ngoại trừ Tiểu Bảo ra, những người khác mãi cho đến rạng sáng mới ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, Thôi Trường Gia lại rời giường sớm, đi đến tiệm in bên ngoài in tất cả văn kiện tư liệu đã tải xuống trên máy tính hôm qua, trở về sửa sang lại cùng mọi người, làm tốt công tác chuẩn bị, sau đó mang theo Thôi Thừa Trạch đến bến xe.

Sau khi bàn bạc, điểm đến đòi nợ đầu tiên của Thôi Trường Gia và Thôi Thừa Trạch là cửa hàng đồ gia dụng huyện Kiều Đầu, trong danh sách nơi này nợ nhiều nhất, ước chừng lên đến mười sáu triệu đồng!
Cửa hàng đồ gia dụng huyện Kiều Kiều, thuộc thành phố Châu Thành, ngồi xe buýt hơn hai tiếng đồng hồ mới đến nơi.


Lúc Thôi Thừa Trạch sinh ra, nhà họ Thôi đã khá giả, trong trí nhớ của cậu từ nhỏ đã được ngồi xe hơi, chưa ngồi xe buýt bao giờ, mùi xăng xe cùng không gian nhỏ hẹp trên xe buýt khiến cậu cảm thấy khó chịu, cậu muốn trò chuyện với chị gái mình bên cạnh, nhưng vừa quay đầu lại thấy Thôi Trường Gia đang nhắm mắt, dường như đã ngủ.

Khuôn mặt Thôi Trường Gia rất bình thản, Thôi Thừa Trạch nhìn chị gái trong lòng không hiểu sao lại run lên, hình như từ khi gia đình gặp nạn, chị gái cậu vẫn luôn sợ hãi, tại sao bỗng nhiên trở nên quyết đoán và can đảm vậy? Khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu, cậu đột nhiên cảm thấy chị gái mình thật xa lạ.

“Nhìn gì vậy?”
Thôi Trường Gia bỗng nhiên mở miệng, dọa Thôi Thừa Trạch giật cả mình.

“À… Em xem chị ngủ chưa á? Chị, chị ngủ đi.


Thôi Trường Gia bọc áo khoác lông nhung màu đen, đáp: “Ừ.



Một cơn mưa, cái lạnh của mùa thu, ngày hôm qua còn có thể mặc áo gió, nhưng hôm nay chỉ có thể mặc áo khoác nhung.

Thật ra cô không thích cái áo khoác nhung này lắm, đen thui, bên trong còn hơi cứng, mặc vào không thoải mái lắm.

Lúc ấy bị người ta đuổi ra khỏi nhà, chỉ được phép mang theo một chút quần áo, lúc đó tình huống gấp gáp, trong lúc cuống quít, cô vơ vội một vài thứ rồi ra ngoài.

Cô không nhiều quần áo lắm, quần áo của những người trong gia đình cũng không nhiều, vẫn phải nghĩ biện pháp nhanh chóng kiếm tiền, nếu không mùa đông này sẽ khó mà vượt qua được.

Thật ra Thôi Trường Gia không ngủ được, cô nhắm mắt lại cũng chỉ để nghỉ ngơi, không lâu sau điện thoại di động của Thôi Thừa Trạch ong ong vang lên.

Rung một lúc lâu, Thôi Thừa Trạch mới bắt máy, giọng nói của hắn hạ xuống rất thấp.

“Alo.


“A Trạch, khi nào cậu trở về?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận