Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại


Người từng hết lời ca ngợi ‘Thôi tổng tốt bụng’, nhưng sau khi Thôi Văn Tuyền xảy ra chuyện, ngay cả mặt mũi cũng không lộ, không chỉ không lộ mặt mũi, ngay cả tiền hàng thiếu nợ cũng không trả.

“Chị, phải làm sao đây?” Thôi Thừa Trạch nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Thôi Trường Gia vỗ vỗ cánh tay cậu, chỉ vào chiếc xe Mercedes đậu trước cửa hàng đồ gia dụng, “Ông ta nói không có ở đây thì không có ở đây thật ư? Đừng ngớ người nữa, đi theo chị!”
Thứ Thôi Trường Gia vừa chỉ chính là xe của Hà Lương Tài, Hà Lương Tài là người sĩ diện, sau khi kiếm được tiền lập tức mua Mercedes - Benz, đi đâu cũng phải lái, xe của ông ta rất dễ nhận biết.

Khu nhà ở huyện Kiều Đầu có hai tầng, bên dưới là nội thất bình thường, bên trên là đồ nội thất cao cấp, phòng làm việc của nhân viên cùng phòng nghỉ của Hà Lương Tài đều ở tầng hai.

Thôi Trường Gia dẫn Thôi Thừa Trạch lên thẳng tầng hai, không ai chú ý tới bọn họ, dù sao nơi này cũng là cửa hàng đồ gia dụng, người đến người đi rất nhiều.

Tầng hai thuộc về đồ nội thất cao cấp, trong đó không thiếu vài bộ bàn ghế gỗ lim.

Thôi Trường Gia đi nhìn một vòng, thấy rất nhiều đồ nội thất có logo Thôi thị.


“Hai vị, muốn xem cái gì?”
Thôi Trường Gia mang theo Thôi Thừa Trạch dạo qua một vòng, đứng trước một bộ bàn ghế gỗ tử đàn đẹp đẽ, cô vuốt ve hoa văn trên đó, chậm rãi nói, “Văn phòng lãnh đạo cần thêm một bộ bàn ghế, tôi thấy bộ này không tồi, đây là gỗ gì?”
Nhân viên cửa hàng giới thiệu, “Ánh mắt của cô thật tốt, đây là kiểu dáng mới, gỗ tử đàn, một bộ trị giá tám nghìn tám, đi kèm với sáu cái ghế.

Nhắc thêm cho mọi người biết, bộ bàn ghế này để trong văn phòng rất sang trọng!”
Thôi Trường Gia nghiêm túc mặc cả với nhân viên cửa hàng, “Tám nghìn tám, bộ này đắt vậy, rẻ nhất là bao nhiêu?”
“Đồ vật chúng tôi bán đều không thấp hơn tám nghìn năm, nếu cô thật lòng muốn mua, tôi có thể để giá tám nghìn hai.


“Tám nghìn hai vẫn quá đắt.

” Thôi Trường Gia nhíu mày nói tiếp: “Nơi chúng tôi không tiện báo cáo, lãnh đạo chúng tôi nói ông ấy quen biết Hà tổng các anh, anh đi hỏi Hà tổng xem sáu nghìn được không.



Nhân viên cửa hàng vừa nghe thấy Thôi Trường Gia nhắc tới ‘Hà tổng’, lập tức cười hỏi, “Các cô ở sở nào?”
“Sở cung cấp điện Đông Quan.


Sở cung cấp điện Đông Quan, vừa vặn khống chế khu nội thất này.

“Sáu nghìn chắc chắn không được rồi, nếu hai vị thật sự muốn mua, tôi đi xin cái giá thấp nhất cho hai vị được không?”
Thôi Trường Gia trừng mắt, không vui nói: “Giá cả anh báo không thành thật, tôi làm sao báo cáo cho lãnh đạo đây?”
Nhân viên cửa hàng vội vàng nói, “Tôi đi hỏi xem giá thấp nhất có thể cho hai vị là bao nhiêu.


Thôi Trường Gia gật gật đầu, “Nhanh lên, báo giá kèm hóa đơn, nếu không không cách nào thanh toán được.


Nhân viên cửa hàng xoay người đi, Thôi Thừa Trạch không biết phải làm sao lôi kéo quần áo Thôi Trường Gia gọi một tiếng ‘Chị’.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận