Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần


Ngón tay bị khoang miệng mềm mại bao lấy, truyền đến một trận ngứa ngáy tê dại.

Đầu ngón tay Cố Minh Hoài hơi run, theo phản xạ muốn rút tay ra.
Dung Dữ lại cầm lấy tay anh, dùng dưỡi nhẹ nhàng liếm, hàng mi rũ xuống, vẻ mặt chăm chú, cánh môi đỏ thẫm mê người.
Đầu óc Cố Minh Hoài chợt trống rỗng.
Giá trị linh trí tăng lên hẳn 2%.
Lúc trước ôm cả ngày trời chỉ tăng một chút, bây giờ mới liếm một cái đã tăng tận 2%.

Dung Dữ như phát hiện ra đại lục mới, vội vã liếm mút mấy cái, không để ý vẻ mặt Cố Minh Hoài dần không đúng.
"Này Cá Nhỏ, nhả ra." Giọng anh hơi trầm xuống.
Dung Dữ hàm hồ đáp: "Đợi chút đi mà."
Đầu lưỡi kia lại móc nhẹ lên ngón tay Cố MInh Hoài.
Hô hấp Cố Minh Hoài hơi ngưng, vội vàng cầm điện thoại dùng tay phải mở khóa, trên màn hình hiển thị thanh toán thành công.
"Rồi đấy, nhả ra." Ánh mắt Cố Minh Hoài u ám.
Dung Dữ: Có phải anh ta cảm thấy tao rất lẳng lơ không?
Vòng Huyết Ngọc: Nghe lời thật lòng không? Hắn cảm thấy anh rất dơ.
Dung Dữ: Không thể nào, hắn cũng thanh toán cho tao rồi, chẳng lẽ không phải mỹ nhân kế thành công à?
"Cậu muốn ăn cái gì đều mua cho cậu." Hô hấp Cố Minh Hoài hơi loạn, cực kỳ chịu đựng, "Đừng cắn tay tôi, tay người có ít nhất bốn mươi nghìn vi khuẩn, trong miệng cậu còn nhiều hơn."
"..."
Dung Dữ mặt không biến sắc phun ra.
Cố Minh Hoài lập tức chạy tới phòng vệ sinh rửa tay.

Hôm nay số lần với thời gian anh ở trong phòng vệ sinh hơi nhiều, đều là nhờ ơn Dung Dữ ban tặng.
Dung Dữ không tin được ngồi trên giường, giận đến suýt bốc khói.
"Hắn lại dám chê tao!"
Vòng Huyết Ngọc cười trên nỗi đau của người khác: Đã nói rồi, hắn bệnh sợ dơ.
Chủ thần đại nhân sao có thể bị Đại ma vương như mi đầu độc được.
Dung Dữ ôm chăn thành một cục, trên mặt đầy vẻ không phục: "Tao càng muốn chữa cho hắn."
Vòng Huyết Ngọc: Anh thì có cách gì?
Dung Dữ hung dữ nói: "Cách thì luôn có."
Chê hắn bẩn à? Hắn chưa bao giờ chịu ấm ức như vậy, nhất định phải xả cục tức này.
- --
Cố Minh Hoài đứng trước gương thẫn thờ nhìn ngón tay.
Đầu ngón tay còn cảm nhận được ướt át, làm người ta nhớ lại cảnh cậu thanh niên cúi đầu ngậm lấy ngón tay.

Không còn vảy cá lạnh lẽo trơn nhớt, cảm giác kia rất ấm áp, mềm mại, thoải mái.
Trong chốc lát lại không muốn rút ra.
Cố Minh Hoài chợt tỉnh hồn, vội vàng mở nước rửa tay.
Chết thật, vừa nãy anh đã suy nghĩ gì chứ.
Xem ra không những phải rửa tay mà còn phải rửa cả mặt, để đầu óc tỉnh táo hơn chút.
...
Mười phút sau Cố Minh Hoài mới đi ra, sắc mặt cũng đỡ hơn nhiều.
Chẳng qua ánh mắt anh nhìn Dung Dữ có chút không được tự nhiên.
Anh chân thành dặn dò Dung Dữ: "Cá Nhỏ à, bây giờ cậu cũng được coi là nửa người, thói xấu lúc làm cá phải sửa đi, không thể cắn tay tôi nữa."
Nếu Dung Dữ còn là cá có lúc cũng ngậm ngón tay anh, khi đó Cố Minh Hoài cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ làm người lại khác.
Dung Dữ nhìn anh: "Tôi đói."
Cố Minh Hoài nói: "Đồ ăn sắp tới rồi.

Tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu, có nghe không?"
Dung Dữ miễn cưỡng đáp: "Biết rồi."
Cơ mà biết là một chuyện, làm hay không là chuyện khác.
Đáng tiếc Cố Minh Hoài không hiểu cái bẫy trong câu này, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cậu cá nhỏ cuối cùng cũng nghe lời được một lần.
Thưởng cho hắn một bữa tiệc cũng được.
Cố Minh Hoài hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước bản thân quyết tâm không được nuông chiều Dung Dữ.
Hai mươi phút sau shipper tới, Cố Minh Hoài xách đồ ăn vào, không cần nhìn cũng biết bên trong lại là một đống đồ làm anh buồn nôn.
Anh chia thức ăn thành hai phần, một phần phong phú một phần thanh đạm, anh và Dung Dữ mỗi người một phần, sau đó vào bếp lấy hai đôi đũa bạc, trước giờ anh không dùng đũa tiện lợi.
Cố Minh Hoài định tách ra ăn với Dung Dữ, nếu không sớm muộn gì anh cũng chết đói.
Dung Dữ tỏ vẻ không sao, có đồ ngon cho hắn ăn là được, hắn không hề có hứng thú với mấy món cơm canh đạm bạc của Cố Minh Hoài.
Cố Minh Hoài mang phần kia vào phòng cho Dung Dữ, còn mình ra bàn ăn.

Hai người không liên quan nhau, mỗi người một bên, vui vẻ giải quyết vấn đề ăn tối.
Hôm nay không vận động mạnh, nên giá trị nguồn nước còn 85%, tạm thời không cần bận tâm.

Giá trị linh khí thì ngừng ở 68%, cứ chậm chạp không đến 80%.
Dung Dữ: "Đã ôm một ngày một đêm, sao linh khí tăng ít thế?"
Vòng Huyết Ngọc: Kiến thức thông thường, hồ bơi vừa xả nước ra vừa bơm nước vào, mực nước cũng không cao lên được.
Dù đã hút linh khí cả ngày, nhưng đê duy trì trạng thái người cá chính là đang tiêu hao linh khí.

Một bên hấp thụ một bên tiêu hao, tất nhiên sẽ chậm.
Dung Dữ: "Được, tao còn nhiều thời gian."
Vòng Huyết Ngọc nhắc nhở: Thời gian của anh không còn nhiều nữa, nến Trường Minh của Trì Ngư chỉ có thể duy trì một năm, trong một năm này mà đèn hồn không sáng, thì sẽ tắt.
Nói cách khác, trong vòng một năm Dung Dữ phải hoàn thành nhiệm vụ.
Dung Dữ vẫn không có cảm giác gấp rút gì: "Vội cái gì, còn tận một năm, tao chơi 364 ngày, còn một ngày để đầu trâu mặt ngựa giải quyết."
Vòng Huyết Ngọc:...Anh vui là được.
Nếu là người khác nó chắc chắn sẽ cười vào mặt vì không biết lượng sức mình.

Nhưng ngoại trừ Đại ma vương.
Hắn thật sự làm được.
- -
Cố Minh Hoài ăn xong liền vào phòng lấy hộp giấy ở đầu giường đem vứt, sau đó hỏi Dung Dữ: "Đêm nay cậu muốn về hồ bơi không?"
Dung Dữ ôm chặt cái gối, như dính vào trên giường: "Đêm nay tôi ngủ ở đây."
Cố Minh Hoài xoay người đi.
Dung Dữ ngồi dậy: "Anh đi đâu đấy?"
Cố Minh Hoài nhàn nhạt nói: "Tôi ra phòng khách ngủ."
Chỗ đuôi cá quét lên, ga giường chăn nệm đều phải đổi.

Dù sao Cố Minh Hoài cũng không thể nằm trên cái giường này được nên nhường hẳn phòng cho Dung Dữ.
Buổi chiều cùng Dung Dữ ngồi trên giường xem phim đã là giới hạn cuối cùng của anh.
Dung Dữ lập tức nhích đến cuối giường kéo vạt áo anh: "Không cho đi!"
Nếu Cố Minh Hoài không ngủ ở đây, mình hắn còn có ý nghĩa gì nữa!
Cố Minh Hoài nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy vạt áo mình: "Buông ra."
Nói xong lại thấy hơi buồn cười, hình như mấy ngày nay anh nói nhiều nhất là hai từ 'Buông ra' với 'Nhả ra'
Có thể thấy cậu cá này rất dính người.
Dung Dữ thả thì thả, nhưng thay vì tiếp tục nắm áo hắn lại kéo lấy tay Cố Minh Hoài, rõ ràng không muốn cho anh đi.
Cố Minh Hoài cảm thấy nhức đầu: "Cá Nhỏ à, rốt cuộc thì cậu muốn gì?"
Dung Dữ đáp: "Tôi muốn anh ngủ cùng tôi."
Cố Minh Hoài: "Thế không thích hợp."
Dung Dữ nhỏ giọng: "Nhưng tối qua chúng ta cũng ngủ chung, chẳng lẽ anh quên rồi à?"
Cái giọng điệu như thể anh phụ tình này là sao, anh chỉ ngủ trong hồ bơi một đêm chứ đâu phải xảy ra tình một đêm?
Dung Dữ chết cũng không buông: "Chẳng lẽ không đúng hả? Đã nói lấy thân báo đáp rồi mà."
Cố Minh Hoài buồn cười: "Cậu đã lấy thân báo đáp một ngày, đã được rồi."
"Nhưng tôi nghe người phàm nói, " Dung Dữ tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh, "Lấy thân báo đáp là chuyện cả đời."
Đôi mắt kia như hồ nước trong veo mơ màng, giọng điệu khi thốt ra câu này lại vô cùng ngây ngô.
Cố Minh Hoài chợt không thốt ra được câu từ chối.
Ma quỷ xui khiến, anh đồng ý rồi.
"Tôi có thể ở lại." Cố Minh Hoài thẫn thờ nói, "Nhưng với điều kiện.

Mỗi người một chăn, chắn chính giữa, không được vượt qua ranh giới, cũng không được để đuôi lên người tôi."
Dung Dữ lập tức ngã người về sau, vùi mình vào đống chăn nệm mềm mại: "Được thôi."
Cố Minh Hoài nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ: "Giờ thì đi rửa mặt."
Với cái bệnh sợ dơ này của Cố Minh Hoài, một ngày tắm mười lần cũng không thấy nhiều, nên anh muốn người khác phải sạch sẽ chỉnh tề.
Cả thân cá của Dung Dữ nằm ì trên giường, không muốn nhúc nhích: "Hôm nay đã tắm rồi mà, cũng không ra ngoài, không cần tắm lại đâu."
Thái độ Cố Minh Hoài cứng rắn: "Không được.

Không tắm không được nằm trên giường tôi."
Dung Dữ vươn tay về phía anh: "Thế kéo tôi dậy đi."
Cố Minh Hoài cắn răng: "Ngay cả sức ngồi dậy cậu cũng không có hả?"
Dung Dữ lười biếng: "Không có."
"..." Cố Minh Hoài đưa tay kéo người lên,"Rồi."
Cánh tay Dung Dữ lại giơ lên: "Bế tôi vào phòng tắm."
"Cậu có thể tự đi----" Cố Minh Hoài vừa nhìn thấy đuôi cá đã nuốt lại lời định nói, cố gắng hòa nhã nói: "Tôi lấy nước cho cậu."
Cuối cùng Cố Minh Hoài lấy nước cho Dung Dữ đánh răng rửa mặt, rồi lại bê thau nước vào phòng tắm.
Giờ phút này chủ tịch Cố đang hoài nghi sâu sắc đời người, sao trong một đêm anh lại biến thành người hầu thế này?
Hầu hạ Dung Dữ rửa mặt xong, chủ tịch Cố lại chui vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ.
Dung Dữ lấy điện thoại của Cố Minh Hoài chơi cá lớn nuốt cá bé.
Cá lớn há miệng to như chậu máu lạnh lùng nuốt hết bọn cá nhỏ xung quanh.
Nơi Ma vương đi qua, không còn một ngọn cỏ.
Một lúc sau đã trở thành vua biển cả.
Hắn mất hứng thú để điện thoại xuống: "Hầy, kẻ mạnh nhất luôn cô độc nhất."
Vòng Huyết Ngọc: Ma không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.
Cửa phòng tắm mở, Cố Minh Hoài cả người đầy hơi nước đi ra.

Anh dùng khăn lông lau nước sau gáy, sau đó lên giường, tắt đèn, ngủ, không một động tác dư thừa.
Dung Dữ hỏi: "Sao ngủ sớm thế?"
Cố Minh Hoài nhắm mắt: "Hôm nay muốn ngủ sớm một chút."
Anh đau não.
Dung Dữ nói: "Nắm tay."
Cố Mình Hoài: "Ừ?"
Dung Dữ nhắc nhở: "Lấy thân báo đáp."
"..." Cố Minh Hoài cam chịu đưa tay cho hắn.
Hai người mỗi người đắp một cái chăn, hai bàn tay nắm lấy nhau, mười ngón gắn kết, cho đến khi Dung Dữ ngủ say.
Cố Minh Hoài cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc cậu cá nhỏ này không chịu nằm yên, dù sao với cái tính quậy của hắn, chuyện gì cũng làm được.
Không ngờ Dung Dữ lại nằm vô cùng đàng hoàng, tay chân cũng không quơ quào chút nào.
- -- Nhưng anh vui mừng quá sớm.
Hình như Dung Dữ ngủ mơ cảm thấy nóng, vô thức đá chăn khỏi người.
Cố Minh Hoài suy nghĩ một chút, vẫn đắp chăn lại cho hắn, tránh cho hắn bị lạnh khó chịu.
Cậu cá nhỏ này không thích uống thuốc đắng, yếu ớt như thế, bệnh xuống chỉ có nước chịu khổ.
Dung Dữ lại như không cảm kích sự quan tâm này, lại đá chăn.
Cố Minh Hoài lại đắp lên.
Dung Dữ lại đá tiếp.
...!Cố Minh Hoài chẳng buồn đắp nữa, nhắm mắt ngủ, mặc kệ hắn.
Y như dự đoán, Dung Dữ xoay người chui vào chăn anh, kéo chăn qua đắp, tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.
Bây giờ là hai người đắp chung chăn, thân mật ôm nhau.
Toàn thân Cố Minh Hoài cứng ngắc.
Anh định đẩy cậu thanh niên trong ngực ra, nhưng không hiểu sao người Dung Dữ rất nặng, đẩy cũng bất động.
Cố Minh Hoài chỉ có thể cẩn thận nhích từng chút về mép giường.
Dung Dữ không ôm được, lại được voi đòi Hai Bà Trưng, trở mình lăn qua đó.
Cố Minh Hoài cũng không ngu, lạnh lẽo hỏi: "Này Cá Nhỏ, cậu giả bộ ngủ?"
Không có ai đáp lại.
Hơi thở Dung Dữ đều đều, ngủ rất say.
Cố Minh Hoài hỏi một mình không ai trả lời, mới bình tĩnh nhích tiếp sang bên cạnh, lần này thật sự tới mép giường, không còn chỗ để lùi nữa.
Dung Dữ cũng theo đó mà nhích, không những chiếm chỗ của Cố Minh Hoài, còn muốn để đuôi cá lên.
Cố Minh Hoài vừa nhìn thấy đuôi cá đã rợn cả người, theo phản xạ né ra---
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Cố Minh Hoài rớt khỏi giường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui