Làm vòng Huyết Ngọc giận bốc khói xong, tâm trạng Dung Dữ vui hẳn, cả người mới có sức, chậm rãi mở mắt ra.
Quả nhiên, miễn Vòng Nhỏ đau khổ là hắn vui rồi.
Sở Trác thấy hắn tỉnh, vẻ mặt vui mừng: "Em tỉnh rồi, có đau đầu không?"
Nhìn đồng hồ cát, lúc này đã là nửa đêm canh ba, Sở Trác vẫn luôn ngồi bên cạnh trông chừng hắn.
Trong mắt y đầy tơ máu, nếu Dung Dữ còn chưa tỉnh, y sẽ không chợp mắt.
Người bệnh tim sao có thể thức khuya như vậy.
Nhưng thân thể Sở Trác cũng không ốm yếu.
Sở vương ban đầu còn suốt ngày đánh đánh giết giết, đến hai mươi sáu tuổi mới phát bệnh bỏ mạng, tim thế đã khỏe mạnh lắm rồi.
Chẳng qua trái tim khỏe mạnh này, chịu được ngàn quân, một đường sinh tử, lại không chịu nổi chút kinh sợ vì Dung Dữ mang đến.
Dung Dữ dùng giọng mũi 'ừ' nhẹ, đầu hắn như có hồ dính đặc quánh, gương mặt nhợt nhạt không chút hồng hào, giọng mũi đó lại như tiếng hừ nhẹ của bé mèo con.
'Bé mèo con' nhỏ nhẹ nói: "Đau."
Ban đầu Sở Trác còn muốn trách hắn tùy hứng tự chuốc khổ, nhưng bây giờ lại không nỡ nói nặng một câu: "Cô đút thuốc em uống."
Dung Dữ: Đồ ác độc!
Gì mà không nỡ, lực sát thương của một câu này còn ghê hơn trách móc nhiều.
Dung Dữ lắc đầu, lùi vào trong, dùng hành động bày tỏ sự kiên quyết không chịu uống.
Sở Trác không thể chiều hắn nữa: "Lần này em không được tùy hứng, ban ngày chiều em, nên em mới bệnh như bây giờ.
Thấy em ngất, cô thật sự..."
Thật sự rất sợ.
Tim đột nhiên ngừng đập, chẳng qua chỉ là như thế.
Dung Dữ nhắm mắt giả chết.
Sở Trác bưng chén thuốc thổi thổi: "Cô rót thẳng vào đấy."
Dung Dữ mím môi, kéo chăn che đầu, rúc cả người vào chăn gấm, vậy sẽ không nhìn thấy Sở Trác nữa.
Sở Trác: "..."
"Giận rồi, không để ý cô nữa à?
Sở Trác nhìn một cục trên giường, thở dài nói: "Em giận cái gì? Cô mới là người nên giận.
Ban đầu định tối đến cho em một bất ngờ, em thì hay rồi, dọa cô..."
Dung Dữ lật chăn, ngồi dậy: "Bất ngờ gì?"
Sở Trác: "...Lần này thì lanh lắm."
Y mang đến một bức tranh mở ra cho Dung Dữ xem: "Vẽ cho em."
Dung Dữ nhìn bức tranh trước mặt.
Là hồng mai nở rộ trong tuyết.
Giống hệt khung cảnh ban ngày thấy, một nhành cây giữa gió tuyết, đầu cành nở rộ đóa hồng mai tươi đẹp, trong bức tranh không có gió rét thổi bay cánh hoa yêu kiều, đóa hoa mãi đậu trên cành như thuở ban sơ.
Chỉ mấy nét vẽ đã vẽ ra được hồn của đóa mai.
Vết mực vẫn chưa khô, vừa nhìn đã biết mới vẽ không lâu.
Dung Dữ ngắm mãi, nói: "Cả buổi chiều, anh vẽ cái này à?"
"Đúng vậy." Sở Trác nói, "Vì em nói muốn vẽ nó, để nó mãi nở trên cành."
Dung Dữ thôi không nhìn nữa: "Tấu chương cũng không phê, cứ làm chuyện vô bổ, anh không đàng hoàng làm việc gì cả."
Sở Trác cuộn bức tranh lại: "Em thích là tốt rồi."
Dung Dữ hắt nước lạnh: "Vẽ xấu muốn chết, em không thích."
Vòng Huyết Ngọc: Nói tào lao, Chủ Thần đại nhân vẽ tốt hơn anh nhiều đấy nhé.
Có điều lần này vòng Huyết Ngọc thông minh rồi, nó chỉ oán thầm thôi, không để Dung Dữ nghe.
Nó sợ nó nói ra thì lại góp thêm chút củi cho tràng hỏa táng của Chủ Thần đại nhân.
Tuy giờ đã chậm, lửa cũng cháy hừng hực rồi, thêm hay bớt một củi lửa gì cũng như nhau...!
"Xấu đến thế à?" Sở Trác không tin.
"Cô không phải chỉ biết đánh đánh giết giết." Sở Trác như tự khen, "Xuất thân vương tộc, sao có thể không biết chút cầm kỳ thi họa.
Tuy không vẽ tốt như em, nhưng không kém.
Tạm thời em vẽ không được...!Cô sẽ vẽ thay em."
"Phong cảnh em thấy, hình ảnh em muốn lưu giữ, cô sẽ vẽ lại cho em."
"Nhưng em phải chăm sóc tốt thân thể.
Còn rất nhiều phong cảnh em chưa thấy, cô chưa từng vẽ, em không chăm sóc tốt bản thân, làm sao ra ngoài ngắm phong thái thế gian, vạn vật cùng đất trời?"
Dung Dữ im lặng.
Sở Trác lại cầm chén thuốc lên, dịu dàng nói: "Nghe lời, uống thuốc, coi như cô xin em, nhé?"
Nếu Dung Dữ dễ dàng cảm động ngoan ngoãn thì hắn đã không phải Ma vương.
Dung Dữ lạnh lùng nói: "Không."
Có nói nhiều hơn thì vị đắng của nước thuốc có giảm chút nào không?
Không.
Thế nên đều là phí lời.
Sở Trác: "..."
"Khụ khụ!" Báo ứng đến liền, Dung Dữ mới nói không một cái đã ho long trời lở đất.
Mỹ nhân khoác áo phong phanh ngồi tựa vào đầu giường, tóc dài xõa rối tung, ho đến mức mặt tái nhợt, trong mắt cũng dâng lên tầng nước mắt sinh lý.
Dáng vẻ đó làm người nghe sốt ruột, người nhìn chẳng nỡ.
Nhất là Sở Trác không muốn thấy hắn như thế.
Dung Dữ đã chống cự đến vậy, nếu mạnh tay ép uống, sợ là hắn sẽ sặc.
Sở Trác im lặng một giây, cuối cùng như quyết định gì đấy, nói: "Mạo phạm."
Dung Dữ: "?"
Sở Trác ngửa đầu uống một miệng thuốc, cúi người hôn lên môi Dung Dữ.
Con ngươi Dung Dữ phóng đại, trong mắt đầy vẻ 'Anh đừng đến đây'.
Nhưng thân thể bệnh tật của hắn không thể đẩy nổi Sở Trác ra.
Gần trong gang tấc, lông mi gần như đan vào nhau, hai người đều cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Nước thuốc đắng nghét bị đẩy qua miệng, cả khoang miệng lập tức bị vị đắng khó chịu xâm chiếm, răng môi ngậm chặt bị mạnh bạo cạy ra, cả nước thuốc lẫn nước bọt hòa vào nhau chảy xuống cổ họng.
Dung Dữ giãy dụa muốn né tránh, bị Sở Trác giam cầm chặt chẽ không thể động đậy.
Hắn không vùng vẫy nữa, muốn đẩy nước thuốc về lại miệng Sở Trác, mà thế lại giống như đón ý hùa theo nụ hôn bất đắc dĩ.
Một nụ hôn rất dài rất dài.
Lúc tách ra, Dung Dữ khẽ thở hổn hển, chân mày nhíu chặt, hai mắt rưng rưng --- đơn giản là vì đắng chịu không nổi.
Nom như bị bắt nạt tàn nhẫn.
Dung Dữ tức muốn há miệng mắng người, Sở Trác lanh tay nhét viên mứt hoa quả vào miệng Dung Dữ.
"..." Đầu lưỡi Dung Dữ cuốn lấy mứt hoa quả, ăn xong một viên, lại lập tức nổi giận muốn mắng.
Sở Trác lại đút cho hắn một viên.
Vẫn là mứt hoa quả ngon.
Dung Dữ im lặng nuốt miếng mứt, lần thứ ba lên giọng: "Anh---" Anh tự hủy rồi, anh nghe thấy chưa Mặt Trời, anh tự hủy rồi!
Ánh mắt Sở Trác nhàn nhạt ý cười: "Mứt còn rất nhiều, em muốn ăn không?"
Dung Dữ đổi lời ngay tức khắc: "Anh đem đến đây."
Sở Trác che miệng, ráng giấu độ cong nơi khóe môi: "Uống hết thuốc, sẽ cho em."
Dung Dữ: "Anh---" Anh tự hủy tại chỗ dùm đi!
Sở Trác cười tủm tỉm: "Hay là, em muốn cô hôn em?"
Dung Dữ dữ dằn nhìn y chằm chằm, không chút nghĩ ngợi nói: "Đến."
Hắn đã trải nghiệm đủ đau khổ vì bệnh tật của loài người rồi, còn khó chịu hơn cả uống thuốc.
Cái nào cũng có hại thì chọn cái ít hại hơn, đau lâu không bằng đau ngắn, vậy hắn cố mà uống cho xong.
Nhưng muốn đắng thì cùng nhau đắng, không thể để mình hắn chịu khổ được.
Sở Trác ngớ người.
Lẽ nào...!Em ấy đã bắt đầu có ý với mình rồi?
Sở Trác chợt cong mi mắt: "Tất nhiên cô bằng lòng đồng cam cộng khổ với em."
Dung Dữ thầm nghĩ, cam thì mình em cam, khổ thì anh chịu khổ với em, còn những thứ khác thì bỏ.
Lại một nụ hôn phủ xuống.
Dung Dữ tựa vào đầu giường, tóc đen mượt như tơ lụa xõa xuống gối dây dưa cùng tóc của Sở Trác.
Sở Trác nắm cổ tay hắn, qua răng môi truyền cho Dung Dữ toàn bộ nước thuốc đăng đắng hòa lẫn với tình ý ngọt ngào.
Đắng không?
Thuốc tất nhiên đắng.
Ngọt không?
Yêu sao lại không ngọt.
Ngọt ngào trong lòng Sở Trác áp đảo vị đắng trong miệng, thật muốn hôn đến thiên trường địa cửu.
Dung Dữ sống không còn gì luyến tiếc, sao còn chưa kết thúc vậy!
Muốn hôn thì bình thường cho anh hôn đủ cũng được, đâu phải không cho, đừng có giày vò người khác lúc không đúng thời điểm được không.
Thuốc dù nhiều nhưng uống mãi cũng hết, Sở Trác tiếc nuối lùi lại, lúc này Dung Dữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Trác dùng khăn tay sạch từng chút lau đi nước thuốc bên môi Dung Dữ: "Ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm mai đầu sẽ hết đau."
Dung Dữ tựa vào đầu giường, từ từ trượt lại vào chăn.
Sở Trác cũng chui vào: "Tối nay cô ngủ cùng em."
Dung Dữ liếc y.
Ngày nào bọn họ chả ngủ chung?
"Anh vẫn nên trở về đi thôi, lỡ em lây bệnh cho anh, anh cũng phải chịu tội." Dung Dữ miễn cưỡng nói.
Chẳng thể sinh hoạt chồng chồng, giường một người nằm vẫn thoải mái hơn, lăn qua lộn lại kiểu gì cũng được.
Bây giờ thân thể Dung Dữ đụng vào là rụng xương ngay, Sở Trác nào dám làm gì với hắn.
Sở Trác tự động xem lời này như quan tâm y, ấm lòng hết sức: "Không trông bên cạnh em, cô sẽ lo lắng đến mất ngủ."
Dung Dữ: "Ở bên cạnh em không phải còn mất ngủ hơn à? Phải chăm sóc em cả đêm."
Sở Trác lắc đầu: "Ở cạnh em ta mới ngủ ngon được."
Dung Dữ không nói nữa, nhắm mắt ngủ mất.
Ngay lúc nãy hắn chợt nhớ đến Trưởng Ngục ở Tinh Tế bị mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, cần ôm gối cá chép đỏ mới miễn cưỡng ngủ được.
Nếu Sở vương không phải người ở thế giới này, hắn thật sự nghi rằng bệnh tim của Mặt Trời là do hắn gây ra.
Sở Trác nhìn hắn ngủ say, mới vén hết tóc của Dung Dữ trên gối đầu ra sau lưng, để tóc không chọc vào mặt hắn.
Y có chút tâm tư, cố ý để lại một lọn tóc trước người Dung Dữ, cùng quấn quýt với tóc mình.
Kết phát vì phu thê, ân ái lưỡng bất nghi.*
(Thời nhà Hán, Tô Vũ có câu thơ này, nghĩa là: kết tóc là vợ chồng, cả hai yêu thương nhau không nghi ngờ gì) (daovien.net)
Y muốn cùng người này, bạc đầu giai lão.
- -
Hôm sau, Dung Dữ tỉnh dậy, Sở Trác không có bên cạnh, y phải vào triều...!
Cơ mà sự thật không phải vậy, thế là đánh giá thấp độ ngủ nướng của Dung Dữ rồi.
Dung Dữ ngủ thẳng đến lúc Sở Trác bãi triều quay lại, phê mấy chồng tấu chương, hắn vẫn chưa dậy.
Hôm qua Sở Trác chưa phê tấu chương mà vẽ cho Dung Dữ bức tranh, vậy nên hôm nay dồn một núi việc, chỉ đành nhân lúc Dung Dữ chưa dậy, gấp rút xử lý hết.
Dung Dữ dậy rồi, Sở Trác nào còn tâm tư làm việc, chỉ để ý mỗi hắn thôi.
Ngày thường Dung Dữ cũng không dậy trễ như hôm nay, vì hôm qua bị bệnh, vừa ngủ đã chẳng biết trời trăng mây gió gì.
Hắn ngủ chừng cả buổi chiều mới tỉnh, thấy Sở Trác không bên cạnh, phản ứng đầu tiên là đi tìm.
Hắn đi chân trần, vòng qua tấm bình phong đã thấy Sở Trác đang vùi đầu làm việc sau án kỷ.
"Khụ khụ!" Dung Dữ lại ho khan hai tiếng, sụt sịt mũi.
Bệnh cảm cũng không thể mới một ngày đã hết, huống chi thể chất của hắn còn yếu hơn người bình thường.
Sở Trác lập tức ngẩng đầu, thấy hắn chỉ mặc áo lót mà đã ra ngoài, vội bước đến bế người về giường nhét vào chăn: "Sao em hay quên thế, chưa mặc quần áo đã đi ra, giày cũng không mang, muốn bệnh cảm nặng hơn đúng không?"
Giọng Dung Dữ khàn khàn: "Trí nhớ của em rất tốt."
Phải khắc cốt ghi tâm đến mức nào, mới khiến hắn mỗi lần tỉnh dậy không thấy Mặt Trời, nhất định phải đi tìm mới yên tâm.
Nếu nói ám ảnh tâm lý, chẳng ai nặng bằng hắn.
"Em đừng nói nữa.
Cô rót cho em chén trà làm dịu giọng."
Sở Trác rót chén nước ấm, sợ Dung Dữ cầm lại đổ nên đút cho hắn.
Mà Dung Dữ cũng ngoan ngoãn uống hết.
Sở Trác lấy quần áo thường mặc vào cho hắn, loại phục vụ này, Sở vương bệ hạ làm quen tay đến mức khiến người ta đau lòng.
"Hôm nay em muốn vẽ gì?" Sở Trác nửa ngồi xổm mang giày cho hắn, "Cô vẽ cho em."
Thanh niên gửi gắm tình cảm vào tranh, tất nhiên Sở Trác muốn hắn vui vẻ.
Dung Dữ nói: "Không phiền anh, em thấy anh còn nhiều việc chưa làm xong."
Hắn không muốn xem vẽ.
Người thích vẽ là Cơ Ngọc, không phải hắn.
Hắn muốn ăn nhiều một chút, đồ ăn ngon mới làm hắn vui.
Tiếc rằng thân thể này, dạ dày cũng yếu, không thể tiêu hóa đồ dầu mỡ.
"Đều không có chuyện gì quan trọng." Sở Trác đứng dậy, "Vẽ cho em một bức tranh cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Dung Dữ ngẫm nghĩ: "Vậy hay là vẽ hoa đi."
"Thích hoa đến thế?" Sở Trác đi đến bàn đọc sách, bày một tờ giấy lớn ra: "Vẫn là hoa mai như hôm qua à?"
Dung Dữ: "Hoa sen."
Tay nhấc bút của Sở Trác hơi khựng: "Hoa sen..."
Dung Dữ hừ nhẹ: "Sao? Không biết vẽ?"
"Cô đang suy nghĩ nên dùng màu gì.
Hoa sen có rất nhiều loại, xanh trắng tím hồng, đủ loại màu sắc.
Thanh liên trong trẻo lạnh lùng, thích hợp với quân tử đoan chính, rất xứng với dáng vẻ của em..."
Dung mạo và phẩm chất của Cơ Ngọc, cực kỳ hợp với Thanh liên.
Ánh mắt Dung Dữ lạnh lùng thờ ơ.
Sở Trác hạ bút, thế mà lại là màu đỏ thẫm, vẽ ra một đóa Hồng liên.
"Nhưng cô cảm thấy, Hồng liên càng tôn lên tâm hồn em.
Mạnh mẽ tựa liệt hỏa, lại mặc sức cháy bỏng." Sở Trác gác bút, cười nói: "Em nói xem có đúng không, Tiểu Liên Hoa?"
Dung Dữ giương mắt nhìn.
Sở Trác cũng nhìn sang, tựa như xuyên qua dung nhan thanh lãnh như tuyết, chạm vào linh hồn nóng bỏng thiêu đốt của hắn..