Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Cốt truyện của "Yếu Đuối" đọc hỏny xỉu.
"Gràooo!" Thanh âm khàn khàn khó nghe phát ra từ cổ họng mục nát kèm theo một gương mặt hôi thối. Dung Dữ nheo mắt, nhìn thấy một "con người" mặt mày xám ngoét, móng tay nhọn hoắt, con ngươi gần như rớt ra khỏi hốc mắt đang há cái miệng to chảy đầy nước dãi, hàm răng chỉ cách da hắn chưa đến một centimet.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Dung Dữ vung dao găm trong tay dứt khoát ghim thẳng vào đầu quái vật.
Đâm vào rút ra, máu đẫm cả con dao sáng loáng, quái vật đó nát đầu lập tức gục xuống không động đậy nữa.
Dung Dữ nhanh nhẹn né tránh máu và dịch não văng ra, phát cáu: "Truyền tống đến lúc này, mi muốn hù chết ta hả!"
Vòng Huyết Ngọc lười giải thích vấn đề địa điểm thời gian truyền tống là ngẫu nhiên: Anh còn sợ tang thi á?
Dung Dữ: "Nó làm cay mắt ta!"
Sinh vật xấu như thế kề sát mặt hắn, Dung Dữ cảm thấy mắt mình bị ô nhiễm.
Vòng Huyết Ngọc:...Vậy xin lỗi nhé, anh bị một đám sinh vật cay mắt bao vây rồi.
Dung Dữ giương mắt nhìn, một đám tang thi cụt tay cụt chân vẹo đầu trẹo cổ đánh hơi được mùi người sống đang từ bốn phương tám hướng bao vây về phía này.
Hắn đang đứng giữa một con đường lớn, chính giữa vòng vây không thể thoát được.
Xung quanh một đám đông tang thi đang vây đến, ít nhất cũng phải hơn trăm con, đoán chừng tang thi của cả con đường này đều bị hấp dẫn chạy đến.
Với bản lĩnh của Dung Dữ, trực tiếp mở một con đường máu cũng không phải không thể. Nhưng Vòng Nhỏ đã nhắc đến từ "tang thi", Dung Dữ đã từng xem phim liên quan, biết nếu trong quá trình công kích bị tang thi cắn trúng sẽ bị nhiễm virus biến thành đồng loại của bọn chúng, đó chẳng phải vừa mở đầu đã BE.
Muốn xông ra dễ dàng mà không bị thương khó như lên trời.
Một khi bị thương, tất cả chấm dứt.
Huống chi Dung Dữ không thích cận chiến, hắn không chịu được cảnh bị máu tanh và nước dãi ghê tởm của tang thi văng vào người.
Dung Dữ nhắm mắt không muốn nhìn những gương mặt đã mục rữa đó: "Vòng Nhỏ, giải trừ phong ấn."
Cần gì phải xông vào xáp lá cà, hắn còn có thể công kích từ xa.
Vòng Huyết Ngọc: Anh phải hứa với tôi, nhất định phải khống chế được, không thể thiêu rụi cả thế giới này...
Dung Dữ nghĩ giây lát: "Thế giới này đúng là hơi yếu, giải 1% trước đi."
Ở thế giới Thần Ma có thể tung hoành ngang dọc như thế giới 6666 mà ngọn lửa của hắn đã đốt được hết tất cả, thế giới này rõ ràng vẫn do con người làm chủ, lỡ như hủy diệt thế giới vậy nhiệm vụ cũng xong đời.
Vòng Huyết Ngọc vừa nghe, động tác lập tức nhanh nhẹn hơn nhiều: Được, giải cho anh! Anh ra tay kiềm chế chút nha, gần đây còn có nhà dân, bên trong có thể còn người sống, đừng đốt nhà đó...
Một giây tiếp theo, đầu ngón tay Dung Dữ dấy lên một đốm lửa.
Hắn ném đốm lửa lên người một tang thi, sau đó ngọn lửa từ cái xác nhanh chóng lan ra cả đại quân. Vòng vây kín không kẽ hở cháy thành một vòng lửa lớn hừng hực, chỉ trong chớp mắt đám tang thi kinh khủng đã tan thành mây khói, chẳng chừa lại chút tro cốt nào.
Mới chốc lát mà tang thi cả con đường đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Dung Dữ nhẹ thổi đốm lửa trên đầu ngón tay: "Cảm giác có pháp lực đúng là tốt."
Vòng Huyết Ngọc:...
Đối với Đại Ma Vương, khôi phục một phần trăm sức mạnh thì độ khó của thế giới này đã xuống cấp F.
Thế này thì dù có đi ngang qua ổ tang thi cũng không thành vấn đề!
Dọn dẹp tang thi xong cả con đường trống trải đến sợ. Nơi mắt nhìn đến không có dấu hiệu sinh mệnh, giống như trên thế giới chỉ còn lại mình Dung Dữ.
Không biết bên trong toà dân cư phía xa xa còn người sống hay không. Rơi vào hoàn cảnh thế này nếu không thiếu lương thực thì mọi người chẳng ai dám bước chân ra khỏi cửa.
Dung Dữ đi trên con đường xe chạy: "Nói rõ ngắn gọn cốt truyện đi."
Vòng Huyết Ngọc: Xong ngay đây.
—
Thế giới này đánh số 5627, là một thời đại tận thế.
Ban đầu là xã hội hiện đại bình thường sau đó vì một trận mưa mà trật tự hoàn toàn rối loạn.
Ngày 18 tháng 4 năm 2026, các nơi trên thế giới đổ một trận mưa đỏ dẫn tới chấn động toàn cầu. Mới đầu mọi người còn lấy hiện tượng quái dị này làm đề tài buôn dưa lê cười cợt, nhưng ngày càng nhiều báo cáo sự kiện con người sau khi dầm mưa thì biến thành quái vật cắn người, lúc bấy giờ không ai cười được nữa.
Sau khi mưa đỏ tạnh, 50% con người đã bị biến thành tang thi. Biểu hiện cụ thể là mất lý trí, chức năng thân thể thoái hóa, mặt mũi xám xanh tay chân cứng ngắc, thấy người sống thì nhào đến cắn, nước miếng dính vào máu của người nào là người đó sẽ bị lây nhiễm.
Lúc đó loài người hốt hoảng sợ hãi, không có biện pháp nào đối phó chúng. Mọi người đã sống trong xã hội hòa bình an nhàn đã lâu nên không thể cầm vũ khí chiến đầu với tang thi, khi đối mặt với tang thi nhào đến chỉ biết đờ ra chịu chết. Khoảng chừng một tháng sau, số người nhiễm bệnh đã đạt tới con số 80% khủng khiếp.
Sau này khi loài người nhận ra đám tang thi hành động chậm chạp, chỉ cần vượt qua nỗi sợ nhấc chân chạy mới có khả năng sống sót thì đám tang thi này lại xuất hiện biến dị đáng sợ.
- -- Bọn chúng tiến hóa.
Tang thi ăn nhiều thịt người, khớp xương cơ thể dần khôi phục lại sự nhanh nhẹn, sức lực cũng mạnh hơn thậm chí còn bộc phát các loại dị năng như cầu lửa sấm sét. Khuôn mặt của tang thi cấp cao hồi phục lại không khác người bình thường là bao, còn có trí khôn cơ bản dễ dàng lẩn núp trong nhân loại.
Loài người lại rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng trời không tuyệt đường người, trong nhân loại bắt đầu xuất hiện người có dị năng. Bọn họ phát hiện tang thi không hẳn là vô địch. Nhược điểm trí mạng của bọn chúng nằm sau gáy hơn nữa trong não còn có tinh hạch giúp con người thăng cấp dị năng.
Những con người may mắn sống sót ở khắp nơi trên thế giới dần thích ứng được thời đại mới khốc liệt, bọn họ thành lập căn cứ của những người sống sót, tập hợp những người có sức mạnh rồi lại phân một lần nữa, kẻ mạnh làm vua.
Phái nam trưởng thành trở thành quân chủ lực săn giết tang thi, ngay cả đàn bà trẻ thơ cũng học cách cầm vũ khí chém giết chúng. Mỗi một người ở đây vì sống sót mà chiến đấu.
Bây giờ là tháng 10 năm 2027, loài người đã sống trong thời tận thế này một năm rưỡi. Số lượng xác sống dừng lại ở 90%, con người chỉ còn lại 10%, đáng được gọi là "chủng tộc thiểu số".
Đứa con số mệnh tên Tịch Vọng, trước ngày tận thế xứng đáng là một thiên chi kiêu tử, là "con nhà người ta" trong miệng của các bậc phụ huynh. Từ nhỏ cậu đã là thần đồng học nhảy cấp, mới 14 tuổi đã lên đại học, 20 tuổi tốt nghiệp tiến sĩ, 22 tuổi là một trong những nghiên cứu viên trẻ tuổi nhất trong sở Nghiên Cứu Vi Khuẩn Quốc Gia của nước H, lý lịch huy hoàng đến mức chỉ dùng "bật hack" để hình dung.
Nhân tài đứng đầu như vậy, ở tận thế cũng sẽ là đối tượng quan trọng mà quốc gia cần bảo vệ.
Dựa theo con đường được định sẵn của đứa con số mệnh, những ngày đầu tận thế cậu sẽ được quân đội hộ tống an toàn đến căn cứ ở thành phố A, có một gian phòng thí nghiệm rộng lớn và một đám trợ thủ dốc lòng làm thí nghiệm. Cuối cùng cậu sẽ nghiên cứu ra cách ngăn chặn bệnh độc tang thi, giúp tang thi biến lại thành con người, mang đến tương lai tương sáng cho nhân loại. Cậu được đội cho cái mũ "Chúa cứu thế", đạt được vinh dự cao nhất của loài người. Dù cậu không có dị năng loài người cũng xem cậu như thần.
Cậu đã dâng hiến cả đời mình cho nghiên cứu khoa học.
Vậy bây giờ là tình huống gì?
Tịch Vọng lại không được quân đội đưa đi như cốt truyện ban đầu mà một mình (những nhân viên nghiên cứu khác đều biến thành xác sống) cầm giữ trong sở nghiên cứu ban đầu cả năm --- một mình nghiên cứu ra vacxin phòng bệnh tang thi bán thành phẩm.
Thiên tài không hổ là thiên tài, vậy mà cũng nghiên cứu ra được.
Một nửa còn lại dù thế nào vẫn không thể hoàn thành một mình được. Tài nguyên trong sở nghiên cứu có hạn, cậu đã hết đạn hết lương thực, phải lên đường đến căn cứ lớn nhất cả nước ở thành phố A tìm trợ giúp, báo cáo thành quả khoa học mình nghiên cứu ra.
Từ thành phố A đến thành phố Z đường sá xa xôi, chỉ một mình Tịch Vọng mà muốn đến đó an toàn là chuyện bất khả thi. Cậu có cái đầu thông minh nhưng lại không có thân thể khỏe mạnh càng không có bất kỳ dị năng gì.
Trên đường đi cậu gặp được tiểu đội của mấy người sống, đi nhờ được mấy chuyến xe, cuối cùng lại mỗi người mỗi ngả vì mục tiêu khác biệt. Thành phố A quả thật là căn cứ lớn nhất an toàn nhất mà người trong nước ai cũng công nhận, nhưng không ai bằng lòng mạo hiểm tính mạng vượt hơn nửa đất nước để đến đó, bọn họ chỉ muốn đặt chân ở các căn cứ nhỏ gần, cũng từng khuyên Tịch Vọng đi cùng bọn họ. Tịch Vọng hiểu suy nghĩ của họ nhưng cũng bày tỏ từ chối --- chỉ có căn cứ ở thành phố A mới có nhiều nhân tài và phòng thí nghiệm đủ hoàn thiện, có thể giúp đỡ nghiên cứu của cậu.
Trước khi chính thức thành công, thành quả nghiên cứu khoa học là bí mật tuyệt đối, Tịch Vọng không nói cho bất kỳ ai. Bạn bè không hiểu sự cố chấp của cậu chỉ đành chúc cậu lên đường bình an.
Tịch Vọng lại một mình xuất phát, lần này ánh sáng may mắn không chiếu đến cậu nữa. Cậu tìm được một đoàn xe cũng đi đến thành phố A, bên đó vô cùng nhiệt tình mời cậu gia nhập, tất nhiên Tịch Vọng cầu còn không được.
Tịch Vọng dâng hiến cả đời cho sở nghiên cứu nên cách đối nhân xử thế rất ngây thơ, không hiểu lòng người phức tạp hiểm ác. Trong thời tận thế, tang thi không phải người, người cũng chưa chắc là người.
Bạn đồng hành của đoàn xe lần này không hề hiền lành như tiểu đội trước, bọn họ đi được xa như thế là vì luôn thu nạp "bạn đồng hành" trên đường sau đó lúc bị tang thi bao vây mới ném người ra ngoài, dùng một mạng đổi lấy cơ hội chạy trốn.
Lần này, Tịch Vọng là vật hy sinh đó.
Khi đoàn xe rơi vào hiểm cảnh một lần nữa, Tịch Vọng bị đẩy xuống hấp dẫn sự chú ý của tang thi. Đoàn xe thuận lợi chạy đi mà Tịch Vọng chỉ có một con dao găm phòng thân, vũ lực của cậu không thể chống được cả đại quân tang thi chen chúc, cuối cùng chết không toàn thây.
Trước khi chết ngay cả dao găm cậu còn cầm không nổi nhưng lại siết chặt một cái USB, bên trong là tất cả tài liệu nghiên cứu.
Tịch Vọng chết.
Hy vọng của nhân loại cũng bị dập tắt.
—
Sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức, Dung Dữ như có điều suy nghĩ. Đối với cái chết thảm của đứa con số mệnh vào lúc này, đám người lấy cậu ra làm kẻ chết thay không thoát khỏi liên can nhưng nếu xét ngọn ngành, ban đầu Tịch Vọng không được quân đội đưa đi cũng rất khả nghi.
Rốt cuộc vấn đề ở đâu?
Rắc rối này sợ rằng phải chờ hắn đến căn cứ thành phố A mới tìm được câu trả lời.
Còn bây giờ.
Hắn hơi đói.
Đoàn xe hoàn toàn xem Tịch Vọng như người chết thay thì làm sao lãng phí lương thực cho cậu, ba ngày một bữa không chết đói là được.
Pháp lực của Dung Dữ có mạnh đến đâu, bây giờ vẫn đang là thân thể người phàm, không ăn cơm sẽ trở nên suy yếu.
Dung Dữ đi theo dọc đường xe chạy, thỉnh thoảng còn đụng phải hiện trường tai nạn xe cộ. Tố chất thân thể của nguyên chủ rất không ổn, chỉ tốt hơn Cơ Ngọc ở thế giới trước một chút, mới đi mấy bước đã thở không ra hơi.
May là bây giờ có thể dùng lửa công kích nếu không với thể chất này, gặp mấy lần thi triều* đã có lòng mà hết lực.
(*giống trong plant vs zombie, có những đợt tất cả xác sống ùa vào tấn công.)
Ven đường đậu một chiếc xe dạng ván trượt* cho trẻ em, kinh khủng là trên cái ván còn có một cái đầu người, trên đầu bị lủng một lỗ to. Hiển nhiên đây là một con tang thi bị người chặt đầu rồi móc tinh hạch.
Ánh mắt Dung Dữ sáng rực, lập tức đá đầu lâu ra, dùng nó để đỡ phải đi bộ.
Vòng Huyết Ngọc:...Lần này không ngại bẩn nữa à?
Giọng điệu Dung Dữ miễn cưỡng: "Không còn cách nào khác, sợ mệt hơn."
"Không biết lần này chủ nhân mi có thân phận gì." Dung Dữ suy đoán, "Theo như mấy thế giới trước lần nào hắn cũng tạo một hình tượng Jack Sue* cho mình, đoán chừng là người mạnh nhất căn cứ."
(*Giống Mary Sue và Tom Sue, những nhân vật hoàn mỹ không tì vết.)
Dung Dữ đạp trên ván trượt trẻ em trượt đến một cửa hàng tiện lợi. Cửa hàng này trông có vẻ đã bị càn quét mấy lần, cửa thủy tinh bị đập bể hết, trên kệ hàng không còn một chút đồ.
Bên trong còn có mấy tang thi dặt dẹo lảng vảng vừa thấy người sống đi vào lập tức gào lên muốn nhào tới.
Dung Dữ búng tay một cái thiêu rụi bọn chúng.
Vòng Huyết Ngọc rùng mình: Thật ra anh xem thường bọn chúng là được mà, động tác nhanh nhẹn bọn chúng cũng không cắn được anh, bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu chết thảm quá đi.
Chủ yếu là do mỗi lần nó nhìn Đại Ma Vương dùng lửa đốt tang thi lại khiến nó nhớ từ mấy thế giới trước đến nay nó toàn góp thêm củi cho lò hỏa táng Chủ Thần đại nhân...
Khủng khiếp như vậy đấy.
Ánh mặt Dung Dữ lạnh lùng: "Ai bảo bọn chúng xấu xí làm cay mắt ta?"
Kệ hàng bên ngoài trống trơn, Dung Dữ tìm được kho hàng. Cánh cửa sắt cứng đến lạ lùng, mấy đoàn người trước cũng không thể đá văng nó.
Dung Dữ nhấc tay đã làm cánh cửa nóng chảy.
Tang thi bên trong lập tức nhào đến.
Dung Dữ đang muốn hỏa táng nó tay bỗng nhiên khựng lại, ngọn lửa trên đầu ngón tay tắt lụi.
Tang thi trước mặt đầu rối bù mặt dơ hầy quần áo tả tơi. Trên quần áo đầy những đốm máu nâu, tóc loà xoà che khuất mặt mũi. Ngón tay xám xanh không đeo bất cứ thứ gì, móng tay vừa dài vừa sắc.
Một con tang thi cấp thấp nhất.
Vòng Huyết Ngọc ngạc nhiên nói: Này, sao anh mềm lòng vậy? Ê từ từ, sao khí tức trên người tang thi này quen vậy ta...
Dung Dữ nói: "Có vẻ như chủ nhân nhà mi uống nhầm thuốc rồi."
Hết chương 84.
Kể cũng lạ, Dung Dữ ghét lạnh ghét xấu mà mấy lần anh Chiêu biến thân cứ chạm vào điểm mấu chốt của người ta =)))))))) cơ mà người ta vẫn vui vẻ ôm ôm =)))))))