Các thớt tr.ên diễn đàn của trường trực tiếp hoả bạo, số người tham gia thảo luận không ngừng gia tăng.
# Nhan Chuẩn CP p.hát đường, hình minh hoạ bế công chúa #
11L: “Thế mà lại là bế công chúa, u là trời, khóc thét."
13L: "Vác cờ CP Nhan Chuẩn tiến về phía trước, ai cũng không đuổi kịp tôi, hí hí....."
89L: “A a, mẹ ơi CP tui đu là thật!"
1212L: “Chụp hình chụp hình, đường này đã get."
Lý Chuẩn bế Nhan Thanh một đường thẳng đến phòng y tế.
Giáo y tranh thủ thời gian lướt xem truyện tranh của CP hai người, đang xem đến đoạn lái xe lửa, đột nhiên cửa phòng y tế bị người đẩy vào.
Giáo y đang nhìn lén truyện tranh vô cùng hoảng sợ, thiếu chút nữa quỳ xuống kêu: Hiệu trưởng, tôi không có lười bi.ếng.
Sau đó, hắn thấy được Lý Chuẩn ôm Nhan Thanh đi vào.
Nhan Thanh đang ở trạng thái hôn mê, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, rất có cảm giác uể oải sau khi làm loại chuyện kia.
Một màn này, giống với truyện tranh đang điên cuồng lái xe mà giáo y vừa đọc.
(Lái xe là kiểu bậy bậy á mấy thím, kiểu như đang XXOO hoặc đang nghĩ bậy trong đầu).
Giáo y hoảng thần chớp mắt một cái, buột miệng thốt ra: "Sao trò không chịu tiết chế một chút, làm cho người ta hôn mê luôn rồi này."
Lý Chuẩn vội vã bế Nhan Thanh đặt lên tr.ên giường, không chú ý nghe giáo y nói gì, chỉ nói: “Giáo y, thầy mau lại kiểm tra cho cậu ấy một chút, Nhan Thanh bị bóng rổ đập hôn mê."
Giáo y: “A? Bị bóng rổ đập sao? Thầy còn tưởng rằng……”
Lý Chuẩn: “Cho rằng cái gì? Thấy lại nhìn Nhan Thanh trước đi ạ."
Cho rằng hai đứa đã làm chuyện không thể miêu tả.
Giáo y chột dạ mà cười cười, sau đó bước nhanh đi tới, đầu tiên kiểm tra tì.nh huống Nhan Thanh trước, xác nhận không bị chấn động não, sau đó nhẹ giọng nói: "Mấy đứa chơi bóng sao cứ thích dùng mặt tiếp bóng thế? Đây là truyền thống của lớp 1 bọn em à?"
Lý Chuẩn không trả lời câu hỏi của giáo y? Hắn nói: "Đại khái là bao giờ cậu ấy tỉnh vậy thầy ơi?"
“Khó mà nói, bất quá hôm nay hẳn là có thể tỉnh lại.” Giáo y mới vừa nói xong, quang não đeo tr.ên tay bắt đầu vang lên, có người gửi tin nhắn cho y.
Giáo y ấn, người nọ lại tiếp tục gửi.
Lý Chuẩn liếc mắt nhìn giáo y một cái, nói: “Nếu là có việc gấp thì thầy cứ đi trước, em sẽ ở lại chăm sóc cậu ấy, chờ đến khi Nhan Thanh tỉnh lại."
Giáo y cười cười, nói: "Sao lại thế được? Chức trách của bác sĩ là cứu tử phù thương.......!Bất quá, thầy tin tưởng em đối với Nhan Thanh là thật sự......!Quan tâm, ừm, thầy đi trước nha, có việc gì cứ gọi cho thầy, thầy sẽ dùng thời gian nhanh nhất trở về."
Giáo y thiếu chút nữa thuận miệng nói ra ‘Hai người là thật sự ’, cũng may phản ứng nhanh, lâm thời sửa miệng.
"Được.” Lý Chuẩn nói.
Giáo y đi rồi.
Phòng y tế chỉ còn lại có Lý Chuẩn cùng Nhan Thanh.
Lý Chuẩn ngồi ở mép giường, nhìn Nhan Thanh say ngủ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch thoạt nhìn có vẻ càng thêm vô h.ại, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt kiêu ngạo, ương ngạnh khi tỉnh.
Ngày thường chọc người ta chán ghét bao nhiêu thì hiện tại khiến người ta yêu thích bấy nhiêu.
Lý Chuẩn thấy Nhan Thanh ch.ảy mồ hôi, lấy khăn lông lau lau mắt cậu, đầu ngón tay không thể tránh né đụng vào mồ hôi mỏng tr.ên trán cậu, thời điểm rút tay về, hắn ẩn ẩn ngửi thấy một mùi dâu tây rất dễ ngửi.
Mùi hương kia như ẩn như hiện, khiến cho người ta nuốt nước miếng.
Lý Chuẩn đang chuẩn bị đuổi theo mùi hương tìm nơi p.hát ra.
Cửa phòng y tế lại một lần bị người đá văng.
Từ Khải sao sao hồ hồ thanh âm truyền vào.
“Nhan ca, Nhan ca không có việc gì đi?”
Từ Khải cùng một đám người ch.ạy vào, gào xong sau p.hát hiện Nhan Thanh còn ở tr.ên giường ngủ, lập tức đè thấp thanh âm nói: “Chuẩn ca, Nhan ca còn chưa tỉnh sao?”
Lý Chuẩn ngón tay cái cùng ngón trỏ cho nhau chà xát, lạnh mặt nói: "Chưa.”
Từ Khải đi đến mép giường, tùy tiện đặt mông ngồi vào mép giường, cái mông lớp còn thiếu điều đè ép tay Nhan Thanh.
“Nhan ca thật đáng thương, thế mà lại bị bóng rổ đập cho hôn mê."
Mới vừa tỉnh còn không có mở mắt ra Nhan Thanh: “……”
Cờ hó này mau cút cho bố, không cần nhắc bố mày đâu.
“Bất quá Nhan ca, chúng ta đã giúp mày giáo huấn thằng Lý Soái, Ngụy Hướng Viễn nửa hiệp sau còn chỉ đè ép mình nó, hắn ngay cả bóng cũng không được ch.ạm vào, sau khi hết trận thằng đó tức p.hát khóc luôn, cho mày hả giận.
Nếu không phải vội tới xem mày thì tao đã ở lại quay video cho mày xem rồi." Từ Khải lại tự nhiên tự nói nói.
Thời điểm Lý Chuẩn nghe được tên Ngụy Hướng Viễn, hắn nhấc mí mắt lên nhìn y, ánh mắt có chút ý vị không rõ.
“Từ Khải, màu đừng nói nhiều nữa, mày cứ lải nhải như thế sẽ làm ảnh hưởng Nhan ca nghỉ ngơi." Vĩ Ngư lại gần nói.
Phía sau y còn đứng Bạch Dương, Bạch Dương gấp đến đỏ mắt, nhìn Nhan Thanh muốn nói hai câu, nhưng lại không biết nói cái gì, nên nói cũng đều bị Từ Khải nói xong, chỉ có thể đứng ở bên cạnh lo lắng suông.
Nhan Thanh nhịn trong chốc lát, cảm thấy không giả vờ được nữa mới làm bộ tỉnh lại, hơi hơi run run mở mắt.
“Nhan ca, mày tỉnh rồi.”
“Nhan ca……”
“Nhan Thanh.”
Nhan Thanh muốn bò dậy, tê một tiếng, p.hát hiện cái mũi cùng sọ não vô cùng đau đớn, Từ Khải vội vàng giang hai tay muốn đỡ Nhan Thanh một chút, nhưng động tác của Lý Chuẩn còn nhanh hơn y, ngay khi y vừa động thì Lý Chuẩn đã nâng Nhan Thanh dậy.
Một bàn tay còn ôm eo Nhan Thanh.
“Nhan ca, cậu cảm thấy thế nào?” Thể Ủy đi lên hỏi.
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi, hỏi đến đầu Nhan Thanh đau nhức, trong lúc nhất thời đã quên mất có một bàn tay tr.ên eo không phải là của mình.
Cậu đè đè huyệt Thái Dương, nói: “Có chút khó chịu, thi đấu kết thúc chưa?"
"Ừ ừ, kết thúc rồi, bọn tao ngược lớp 2, tiện thể đả k.ích Lý Soái.
Hiện tại nó bị Viễn ca chỉnh đến hoài nghi nhân si.nh, ha ha ha ha ha, đặc biệt hả giận.”
"Ồ, cảm ơn nhé.” Nhan Thanh mím môi, nói: “Tao muốn uống nước.”
Mới vừa nói xong, Lý Chuẩn đổ cho cậu một ly.
“Cảm ơn.” Nhan Thanh tiếp nhận uống hết một chén nước, sau đó nhìn về phía Bạch Dương xinh đẹp p.hát sáng lên, lại nhìn Bạch Dương đứng bên cạnh Ngụy Hướng Viễn.
Càng nhìn càng đau đầu.
Hai người kia nhìn qua, quan hệ rất xa lạ.
Giống như hai người hoàn toàn không quen biết nhau.
Nhan Thanh càng ngày càng không hiểu cái cốt truyện này, Lý Chuẩn làm Bug không đi theo con đường bình thường, thường xuyên phá vỡ cốt truyện.
Nhưng tại sao hai nhân vật chính cũng có vấn đề thế này?
Cậu đã chuẩn bị thúc đẩy cốt truyện, kết quả còn bị một quả bóng đập vào đầu.
Cái cốt truyện rác rưởi này đúng là không có thiên lý.
“Nhan ca, cậu thấy thế nào? Mũi có đau không? Có chóng mặt hay không?” Bạch Dương đi tới, đôi mắt hồng hồng, đau lòng nhìn Nhan Thanh.
Nhan Thanh thấy tiểu Bạch Dương nước mắt, thân thể bản năng đi theo đau lòng, giơ tay như đại ca ca, lau đi nước mắt của y, nói: "Tôi không có việc gì, ngoài ý muốn thôi, Nhan ca của cậu không có yếu ớt như vậy đâu."
“Nhan ca, ngươi không có việc gì thì tốt, vừa rồi nhìn cậu bị ngất xỉu tôi cũng bị hù ch.ết." Bạch Dương nói xong nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Nhóm Alpha phía sau lập tức cảm thấy đau lòng.
Đây là thuộc tính mị lực mà tác giả cho y sao, chỉ cần rơi nước mắt sẽ khiến cho Alpha đau lòng.
Bao gồm Nhan Thanh, cũng trốn không thoát kịch bản cốt truyện, nhìn thấy Bạch Dương lau nước mắt liền nhịn không được mà đau lòng.
Nhưng mà……
Cái cốt truyện khỉ gió này có đạo lý gì hay không?
Cậu ở trước mặt vai chính công chính quy Ngụy Hướng Viễn thể hiện cái gì?
Hướng đi này, chẳng lẽ cho cậu lên sân khấu tự mình đóng vai tì.nh địch của nam chính công hả?
“Uống nước.”
Nhan Thanh nhìn về phía Ngụy Hướng Viễn mà p.hát ngốc, bỗng nhiên trong tay được đưa tới một chén nước, cậu không hiểu được nhìn về phía Lý Chuẩn, nói: "Không phải tôi vừa mới uống xong sao?"
Lý Chuẩn mặt không cảm xúc, nói: "Nói nhiều, nên uống nhiều nước."
Nhan Thanh mím môi, nói: “Không nói nhiều mà.”
Nhưng cậu vẫn là ngoan ngoãn lại uống một chén nước.
Uống xong mắc tiểu.
Niệu độn đi.
Thời điểm Nhan Thanh ở trong WC, còn nỗ lực suy nghĩ làm sao để đẩy lại cốt truyện, suy nghĩ ước chừng năm phút, rửa tay xong đi ra trước mặt mọi người, nói: “Hôm nay chúng ta thi đấu thắng, không bằng tôi mời mọi người đi hát Karaoke? Mọi người thấy thế nào?"
Trước hết nghĩ biện pháp để Bạch Dương cùng Ngụy Hướng Viễn ở chung một chỗ, còn lại thì tùy theo hoàn cảnh mà hành sự.
"Tao muốn đi."Từ Khải vĩnh viễn là người tích cực hưởng ứng nhất.
"Mọi người thì sao?” Nhan Thanh nói.
Bạch Dương lộ vẻ lo lắng, nói: “Nhan ca, cậu vừa mới tỉnh lại, lúc này nên về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn."
"Hầy, không cần, tôi khoẻ lắm, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, giáo y cũng nói tôi không có việc gì, không tin mọi người có thể hỏi Lý Chuẩn." Nhan Thanh nói.
“Chuẩn ca, có đúng thế không?" Từ Khải thật đúng là hỏi.
Lý Chuẩn ánh mắt từ tr.ên mặt Nhan Thanh dời đi, nhìn thẳng vào mắt Từ Khải, "Ừm, nhưng tốt nhất là vẫn lên nghỉ ngơi thì hơn."
Từ Khải nói: "Đấy, vẫn là nên nghỉ ngơi."
Ngụy Hướng Viễn: “Đúng vậy, hôm nay nghỉ ngơi trước đi, chờ chúng ta trở thành quán quân bóng rổ league thì đi chúc mừng cũng không muộn.”
Bạch Dương gật đầu nói: “Nhan ca, cậu trở về nghỉ ngơi đi.”
Vĩ Ngư theo phe mọi người: “Tán thành.”
"Mời mấy người đi KTV miễn phí cũng không thèm đi?" Nhan Thanh tức giận đến thổi thổi khí.
“Chúng ta có thể đi, nhưng Nhan ca ngươi không thể.” Vĩ Ngư nói.
"Tao qua bên kia ngủ bù là được chứ gì?" Nhan Thanh lui một bước nói.
Hôm nay vốn nên là thời gian Ngụy Hướng Viễn cùng Bạch Dương quen biết, cậu không muốn bỏ lỡ hôm nay.
Cảm giác nếu hôm nay bỏ lỡ thì về sau cốt truyện sẽ ngày càng không thể đoán trước.
Nếu cốt truyện bi.ến hóa không ảnh hưởng đến cậu thì cậu cũng lười quản.
Nhưng cậu không dám xác định.
Nhan Thanh sợ cốt truyện bi.ến hóa quá lớn, sẽ khiến bí mật của cậu sẽ lòi ra.
Cậu không muốn phải đi xem mắt Alpha nữa.
Vô luận là như thế nào thù cậu cũng không muốn điều này xảy ra.
“Nhan ca, hay là bọn mình về nhà mày ăn cơm đi? Mày phụ trách nghỉ ngơi, bọn tao phụ trách nấu cơm.
Còn đi KTV thì chờ mình được quán quân bóng rổ league rồi hẵng đi." Vĩ Ngư đề nghị.
Nhan Thanh trợn trắng mắt, nói: "Bọn mày nấu cơm? Bọn mày biết nấu sao?”
Từ Khải k.ích động nói: "Bọn tao thì không biết, nhưng không phải là có Chuẩn ca ở đây sao? Đúng không, Chuẩn ca?”
Lý Chuẩn nói: "Tôi biết nấu, nhưng sẽ không nấu cho mấy người ăn."
Từ Khải: “…… Vì, vì cái gì?”
Lý Chuẩn nói: “Truyền thống của Lý gia, học bếp là vì tức phụ." (*)
*Tức phụ là vợ nha
Nhan Thanh:?????
Thân, cậu nói lại lần nữa xem?
Từ Khải trợn tròn mắt, “Nhưng không phải năm ngoái cậu có làm cơm rang thịt bò cho Nhan ca sao?"
Vĩ Ngư ở bên cạnh gật đầu, nói: “Không sai, việc này tao cũng nhớ rõ.”
Thể Ủy dây thần kinh khuyết tật, tổng kết nói: “Cho nên Chuẩn ca xem Nhan ca như tức phụ sao?"
Chúng đồng học: “……” K.ích thích như vậy sao?
Lý Chuẩn lười bi.ếng đến nhấc mí mắt lên, "Tính huống đặc thù là ngoại lệ, cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi."
Nhan Thanh vội vàng đáp lời: “Đúng đúng, Lý Chuẩn là vì muốn làm bạn của tao nên mới nấu cơm cho tao ăn.
Kỳ thật tao cũng mới ăn có hai lần, bọn mày đừng có suy nghĩ lung tung."
Chúng đồng học: “……” Ồ, vậy mà ăn tận hai lần.
Nhan Thanh bị bọn họ nhìn chằm chằm đến xù lông, hét lên: "Đờ mờ, ánh mắt kia là có ý gì đấy? Tao là Alpha, Lý Chuẩn cũng là Alpha, quan hệ của bọn tao vô cùng thuần khiết.
Có phải bọn mày lượn diễn đàn nhiều quá nên bị fan CP tẩy não rồi không?"
Từ Khải nói: “Nói đến cái này, Nhan ca, mày với Chuẩn ca lại nổi tr.ên diễn đàn rồi."
Nhan Thanh nghe thấy cái này, khí thế lập tức tắt, héo đi héo đi nói: “Không cần nói cho tao, cũng không cần cho tao xem, tao không muốn biết.”
“Thật sự không xem sao? Còn có người mở thớt viết short fic cơ, ha ha ha ha hài lắm, tao đọc mà tao suýt cười ngất." Từ Khải cười ha hả ha, thuận tay mở quang não ra, mở thớt được y ghim tr.ên diễn đàn cho Nhan Thanh xem.
Nhan Thanh liếc mắt một cái liền thấy được trong đó một tầng lầu đối thoại.
101L: Nhan Thanh: Nếu em là Omega, anh có thể yêu em thêm một chút không?
Lý Chuẩn: Đồ ngốc, dù em có là một con heo thì anh vẫn sẽ yêu em mà.
Nhan Thanh: Anh xấu lắm!
Lý Chuẩn: Anh còn có thể tệ hơn kìa, buổi tối muốn thử không?
Nhan Thanh:????
"Trời ạ, tao muốn báo cáo thớt này, còn cái đứa viết cái short dầu mỡ này nữa."
“Lấy danh nghĩa gì để báo cáo?” Từ Khải hiếu kỳ hỏi.
“Vô chứng điều khiển.” Nhan Thanh nghiến răng nghiến lợi.
_____________________.