“Vừa lúc là cái gì cơ?” Lý Chuẩn hỏi.
"Đệt……” Từ Khải nỗ lực bẻ tay Nhan Thanh ra định giải thích.
"Thời gian không còn sớm, tôi muốn đi tắm để ngủ, mọi người ai về nhà nấy đi." Nhan Thanh ở sau lưng Từ Khải, ánh mắt uy hiếp, ở bên tai Từ Khải thấp giọng nói: "Dám nói ra tin tức tố của bố thì bố xử ch.ết mày."
“Vì cái gì?” Từ Khải nhỏ giọng nói thầm: "Mùi kẹo sữa dâu tây không phải rất ngọt sao? Omega thích ăn ngọt sẽ rất thích tin tức tố của mày."
Ánh mắt Từ Khải có phần hâm mộ, chân chân thật thật hâm mộ.
Nhan Thanh nhìn thấy ánh mắt y liền có một cổ xúc động muốn đánh tên này tàn phế.
Hâm mộ cái rắm.
Một Alpha, sao không có mùi khí phách uy vũ? Vì cái gì lại là cái mùi ẻo lả này.
Kẹo sữa dâu tây gì đó, nghe là liền biết nên là mùi của một Omega mảnh mai.
Nhưng thân thể cậu cùng hai chữ mảnh mai cách xa vạn dặm.
Thời điểm Nhan Thanh tắm rửa, nghĩ đến Lý Chuẩn nói tr.ên người cậu có mùi kẹo sữa dâu tây, cau mày ngửi ngửi tay mình, chỉ có mùi sữa của sữa tắm.
Căn bản là không có cáu mùi dâu tây nào.
Cái tên Lý Chuẩn chắc là mũi chó.
Cuối tuần, Nhan Thanh ở trong nhà chơi game, Cơ Khí quản gia bỗng nhiên từ ngoài cửa cầm mấy hộp chuyển p.hát nhanh tiến vào, cậu treo máy nhân vật trong trò chơi, duỗi người đứng lên, đi qua mở cái hộp xem bên trong là gì.
Gỡ xong mặt cậu liền tái đi.
Tổng cộng có ba cái hộp, tất cả đều là dâu tây, vẫn còn ướt át, đỏ đến mê người.
Một đám lớn lên vừa to đẹp, vừa tươi, vừa mở hộp ra mùi hương liền ùa tới.
"Đệt, ai đưa dâu tây?”
Nhan Thanh đen mặt tìm địa chỉ gửi, là một địa chỉ xa lạ, nhìn tỉ mỉ thì là địa chỉ của một vườn trái cây, cách mơi này cũng không quá xa.
Nhưng cậu không biết là ai gửi tới.
Cho nên, rốt cuộc là ai gửi dâu tây qua cho cậu?
Nội tâm Nhan Thanh tuy rằng vô cùng kháng cự, nhưng rốt cuộc cũng không cưỡng lại mùi hương mê người của dâu tây, để cơ khí quản gia rửa sạch đưa đến một đĩa, vừa ăn vừa tự hỏi là là người gửi dâu tây qua cho mình.
Từ Khải sao?
Nhưng tên kia không có khả năng quen biết ai trong vườn trái cây.
Chẳng lẽ là Lý Chuẩn?
Nhưng ngày hôm đi dạo siêu thị, cậu đã xác minh mình không thích ăn dâu tây.
Trong tì.nh huống không biết rõ cậu có thích ăn dâu tây hay không thì Lý Chuẩn sẽ không tự ý gửi, đã thế còn gửi đến ba hộp.......!Nếu cậu thật sự không thích thì hành động của hắn chính là đang khiêu khích.
Lý Chuẩn muốn trở thành bạn với cậu, thành ý mười phần, theo lý thuyết sẽ không làm ra hành động như nện đá vào chân mình.
Loại trừ Từ Khải cùng Lý Chuẩn, còn ai vào đây?
Ngụy Hướng Viễn?
Nhưng Ngụy Hướng Viễn sẽ không vô duyên vô cớ gửi dâu tây cho mình.
Bạch Dương sao?
Anh trai Bạch Dương- Bạch Thư rất thích ăn dâu tây, Nhan Quyết thậm chí còn vì Bạch Thư tự mình mua một vườn trái cây, chuyên môn dùng để gieo trồng dâu tây.
Từ từ.
Vườn dâu của anh trai là ở nơi nào?
Nhan Thanh click mở thiết bị đầu cuối cá nhân, mở tin nhắn ra.
【 Nhan Thanh: Ca, anh gửi dâu tây cho em à? 】
【 Nhan Quyết: Ừ, vườn trái cây nhà mình lớn rồi, màu xanh lục không ô nhiễm, tẩu tử của mày nói hương vị không tồi nên kêu anh gửi qua cho mày một ít.
】
【 Nhan Thanh:…… Cho nên là tẩu tử nói đưa cho em anh mới đưa? 】
【 Nhan Quyết: Không thì sao? Mày một đại nam nhân ăn dâu tây làm gì, loại dâu tây này giống kiều quý, một gốc cây chỉ cho ra vài quả, hơn nữa đây là giống cây đã được cải tiến, Omega ăn vào sẽ càng đẹp da.
】
【 Nhan Thanh:…… Chủng loại chuyên môn cải tiến vì Omega? 】
【 Nhan Quyết: Xem như đi, Alpha cũng có thể ăn, nhưng bởi vì do cơ địa nên so với dâu tây bình thường không khác biệt gì.
Nhưng Omega ăn vào da sẽ rất đẹp, tẩu tử mày mới ăn một thời gian, làn da càng mịn màng hơn so với trước kia, mày có Omega nào mình thầm mến thì đưa cho người ta ăn cũng tốt.
】
Nhan Thanh:…… Rồi xong.
Nhan Thanh cảm thấy dâu tây trong miệng tức khắc không còn thơm ngon nữa, nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong.
Này mẹ nó nào phải dâu tây, đây rõ ràng là đao giết người vô hình.
Nhan Thanh đau khổ trong lòng nhiều chút.
Từ sau khi cậu phân hoá thành một Omega cao cấp, tin tức tố p.hát si.nh thay đổi, không ngừng cải tạo thân thể cậu, khiến cậu từ một Alpha rắn rỏi dần dần trở thành một Omega mềm mại.
Nếu cậu ăn hết cả ba hộp, cơ bụng của cậu có khi hợp lại thành một mất.
Không thể ăn.
Nhưng cũng không thể tùy tiện tặng người, đưa cho Omega càng dễ khiến người ta hiểu lầm.
Nhan Thanh vừa nghĩ vừa ăn, không cẩn thận liền ăn hết một đĩa dâu tây lớn.
Dâu tây này ăn xong còn có chút nghiện, ăn nhiều hơn một chút cũng không sao, lại bảo cơ khí quản gia rửa sạch một đĩa nữa mang lại đây.
Nhan Thanh lại ăn hết.
Cuối cùng ăn xong một hộp lớn, ngày hôm sau tỉnh lại, lúc rửa mặt sờ vào da, mịn y như lòng trắng trứng.
Nhan Thanh:……
Hiệu quả này cũng quá khủ.ng bố.
Dư lại hai hộp, Nhan Thanh không dám ăn, tìm cái cớ đưa cho Lý Chuẩn.
Cậu tự mình đưa tới cửa nhà Lý Chuẩn.
Mỗi tay xách một hộp đứng ngoài cửa nhà hắn.
Cửa nhà Lý Chuẩn vừa mới mở ra đã ngửi thấy một mùi hương dâu tây thơm ngọt, còn mơ hồ mang theo mùi kẹo sữa dâu tây.
"Anh trai tôi có một vườn dâu tây, hai hộp này đều hái từ vườn ra, hương vị không tồi nên tôi mang đến cho cậu hai hộp." Nhan Thanh nói ra lý do mà mình đã chuẩn bị trước.
"Không phải cậu không thích ăn dâu tây sao? Sao anh cậu còn gửi cho cậu?" Lý Chuẩn không có nhận dây tây mà đứng tránh ra một bên để cậu đi vào.
Nhan Thanh vốn dĩ tính toán cho dâu tây xong sẽ đi luôn, nhưng giờ mà đi thì có chút không phù hợp, đành phải căng da đầu đi vào."
C.ởi giày, đi tr.ên sàn nhà bằng gỗ.
Cậu đặt hai hộp dâu tây đặt ở phòng khác, đứng không nhúc nhích, nói: “Dâu tây tôi để chỗ này, tôi còn có việc, đi trước nha."
"Ba ba tôi gửi cho tôi hai hộp khô bò của Kham Tháp Tinh, cậu có ăn không?" Lý Chuẩn hỏi.
Nghe thấy đồ ăn, hai chân Nhan Thanh bất động, thay đổi chú ý, tay co thành nắm đấm đặt bên miệng ho nhẹ hai tiếng, nói: “Vậy nếm một chút đi.”
Cậu không phải tham ăn.
Đây chỉ là có qua có lại.
Cậu mới vừa tặng Lý Chuẩn dâu tây, ăn khô bò của hắn chắc cũng không sao đi?
Nhan Thanh thực mau thuyết phục chính mình, ngồi lên sô pha chờ.
Lý Chuẩn cầm hai bao khô bò lại đây, đưa cho Nhan Thanh, nói: "Cậu ăn trước thử xem, nếu cậu thích, tôi đưa cho cậu một nửa."
Nhan Thanh lập tức xé mở miệng túi, cầm một miếng lên ăn, khô bò ăn rất ngon, nhai rất ngon, cắn một miếng vị cay cay nhưng không át đi hương vị khô bò, ngược lại càng khiến khô bò ăn lên càng có vị.
Nhan Thanh tắc đến tràn đầy quai hàm, giống như một chú hamster giấu đồ ăn, híp mắt nói: “Ăn ngon.”
Mau đưa cho bố đi.
Đưa một nửa.
________________.