Sau Khi Giả Chết Đầu Cô Đầy Màu Xanh Chỉ Là Chuyện Nhỏ

15.

Hoàng đế không hề tỏ ra ngoài ý muốn khi hắn bại trận đi về.

Ông ấy kéo tay Hoàng hậu trào phúng vài câu: “Ồ, làm sao thế? Là ai thề mỗi ngày là: Chỉ có phụ hoàng mới có ý chí sắt đá làm trở ngại bọn ta! Ta và Thu Thu tâm ý tương thông từ lâu! Hả?”

Thậm chí ông ấy còn cố tình mô phỏng giọng điệu của Lý Tắc.

Lý Tắc không để ý đến ông ấy, quay đầu giận dỗi một mình.

“Bảo ngươi hẹn người đi chơi Tết Trung Thu, ngươi có hẹn được không?” Hoàng hậu gắp đồ ăn cho trượng phu, lấp kín cái miệng của ông ấy.

Vừa hỏi ra miệng Lý Tắc càng dỗi hơn.

“Thu Thu nói, quay về bồi mẫu hậu là chuyện đương nhiên. Còn đi với ta thì…” Hắn hung hăng dùng đũa chọc chọc cái đĩa: “Không cần phải đi cùng vì không được thích hợp.”

“Phụt.” Hoàng hậu phì cười, sau đó mở to mắt xin lỗi nhi tử: “Xin lỗi nha nhi tử, dù mẫu hậu biết ngươi rất thảm nhưng mà không nhịn được.”

Hoàng đế cũng cười một tiếng, ông ấy lấy khăn lau khóe miệng cho thê tử: “Bồi mẫu hậu ngươi thì không được. Trung thu, mẫu hậu ngươi phải bồi với trẫm. Nếu ngươi không có chỗ nào chơi thì đến Ngự Thư Phòng phê tấu chương đi.”

Cảm ơn đã dùng mấy lời xúc phạm đó đâm vào tim ta.

Vẻ mặt Lý Tắc vô cảm mà cáo lui.

Đông Cung còn có một ít quân sư quạt mo, hắn kéo từng người từng người lại cùng suy nghĩ đối sách.

Nhìn đôi mắt sáng long lanh của nhi tử dần chuyển sang mê man ngu ngốc, trong lòng hoàng đế lặng lẽ thở dài.

Đúng là bọn họ nợ Diệp gia.

“Quay về thôi!” Hoàng đến mắng hắn: “Đúng là đồ không có tiền đồ!”

Nhi tử ngốc cúi đầu nghe ông ấy mắng, vẻ mặt càng lúc càng đau buồn, đôi mắt ngập nước như đúc ra một khuôn với Hoàng hậu.

Trong lòng Hoàng đế mềm nhũn, ngay cả hơi thở cũng thả lỏng không ít.

Thôi, dù sao cũng là do mình sinh ra, không thể trách người khác được.

Ông ấy bóp mũi nhi tử ngốc nghếch của mình chỉ điểm: “Ngươi theo đuổi cô nương nhà người ta, mỗi ngày chỉ cho thấy tấm lòng thì muốn cưới nàng của mình có ích gì đâu?”

“Ta còn đưa lễ vật cho nàng, nàng cũng không nhận mà.” Lý Tắc cực kỳ khó chịu.

Hắn đem chìa khóa tư khố cho nàng nhưng nàng bảo không cần.

Hắn đưa vật phẩm trang sức tự làm qua, nàng lại hỏi rõ ràng: “Ngươi đang cho tỷ tỷ hay là cho…”

Lý Tắc không còn gì để nói.

Từ trước đến nay cái gì hắn cũng nguyện ý nhường nàng, chia sẻ với nàng, lần đầu tiên mới biết còn có nhiều vấn đề đến vậy. Là tỷ tỷ lớn lên từ nhỏ cũng được, là người trong lòng cũng được, không phải đều là Diệp Tự Thu sao?

Không có ngày nào là hắn không muốn cưới nàng hết.

Hoàng đế cười lạnh: “Thật ra ngươi làm thế chưa chắc đã đúng. Hơn nữa, người Thái Tử cầu mà không được thì có thế gia nào dám cưới nàng ấy? Ngươi cứ tiếp tục như thế hằng ngày, nháo đến mức ai ai cũng biết. Chưa qua bao lâu, nếu nàng ấy không từ chối ngươi nữa thì cũng chỉ còn cách xuống tóc đi làm ni cô trong miếu.”

“Hoặc là chết cũng được.”

Lý Tắc bị dọa cho nhảy dựng lên, bất chấp hết tôn ti trật tự, vội vàng nói: “Sao ngươi có thể nói như vậy chứ? Tại sao lại bảo ta đối xử với nàng ấy như thế? Cho dù là phụ hoàng thì cũng không được nói những câu đả thương người khác.”

Hoàng đế thản nhiên nhìn hắn: “Bây giờ việc ngươi làm không phải là như vậy hay sao? Ngươi nghĩ thử xem, sau khi ngươi đánh Thuần Vu Ngọc, còn có ai dám nhắc đến hai chữ Tự Thu nữa không?”

“Lý Tắc, ngươi là Thái tử, là hoàng đế tương lai. Khắp thiên hạ này đều là thần dân của ngươi. Diệp Tự Thu cũng giống như vậy. Nếu ngươi đã muốn nàng ấy thì có rất nhiều cách, có rất nhiều người sẽ đưa nàng ấy đến tận nơi cho ngươi.”

Lý Tắc tức giận đến mức môi cũng run run. Ở trong lòng hắn, Diệp Tự Thu chưa từng có quan hệ gì đối với mấy người đại thần ở tiền triều.

Diệp Tự Thu là Diệp Tự Thu.

Tính tình của Lý Tắc tốt nên nội tâm cũng có sự kiêu ngạo của chính mình.

Trong lòng hắn, mảnh chân tình thật thà vô cùng trân quý, những vật bảo trên cả thiên hạ cũng không thể bị nhiễm bẩn. Ngay cả phụ hoàng hắn cũng không được có quyền nhục mạ nó, lăng mạ Diệp Tự Thu.

“Ngài đừng đem cái này bôi lên người Thu Thu.” Hắn hít hít cái mũi: “Cô là thật lòng yêu thích nàng ấy. Cho dù cuối cùng nàng ấy vẫn không chịu tiếp nhận Cô, thì Cô cũng sẽ không bắt ép.”

Hoàng đế dẫn dụ từng bước: “Nếu ngươi đã xác định như thế vậy ngươi nghĩ thử xem nàng ấy muốn cái gì? Vì sao từ chối ngươi?”

Nói đến chỗ này, hoàng đế cảm thấy trái tim hơi đau nhói.

Trẫm sinh ra đứa nhi tử thế nào mà ngốc nghếch đến mức như vậy chứ? Theo đuổi thê tử mà còn cần lão tử tự mình giảng dạy. Lão tử đã cho nó danh phận tôn quý nhất thiên hạ, cho nó những thứ tốt đẹp nhất, vậy cũng không làm được gì.

Ông ấy phất phất tay, ý bảo Lý Tắc đi ra ngoài, đừng ở lại làm phiền mình.

Lại nghĩ nếu còn không hiểu rõ nữa thì tốt nhất nên thành thành thật thật làm người cô đơn đi.

Lý Tắc cút đi trong sự mê man.

Hoàng hậu nhìn thoáng qua trượng phu, trực tiếp xé màn kịch của ông ấy: “Nói giống như chàng lợi hại vô cùng ý. Ba năm sau khi chúng ta thành hôn, cũng không biết là ai chẳng nói được mấy câu ngon ngọt với ta. Hại ta tưởng mình đang gả cho tên đầu gỗ. Không phải Tắc Nhi càng giỏi hơn chàng à?”

Hoàng đế im lặng.

Năm đó, phụ hoàng ông ấy không dạy cho ông ấy biết làm thế nào để thê tử vui, cũng chưa từng cho điều kiện tốt như vậy.

Ông ấy không chớp mắt chỉ là hoàng tử có được trân bảo đáng yêu nhất thế gian, vừa vui mừng vừa sợ hãi, làm sao dám ngả ngớn mạo phạm bà ấy chứ? Chỉ đành như gần như xa mà thôi.

Hoàng đến nhìn thê tử đang chê cười mình, giống như tuổi trẻ, sầm mặt tức giận, uy hiếp muốn phạt bà ấy.

Có điều bà ấy đâu sợ.

16.

Lý Tắc trở về Đông Cung, bắt đầu nằm ườn ra.

Có đôi khi hắn là người trục tính, dùng câu nói của mẫu hậu thì chính là “Cảm tính này không thích hợp ở trong cung cấm, hơn nữa, hành động của thiếu niên lại mang theo cảm tính hỗn hợp từ đơn thuần và cố chấp’.

Hắn cảm thấy tình yêu là câu chuyện vô cùng đơn giản.

Hắn thích nàng, đưa hết tất cả sự nhiệt tình cho nàng, trong trẻo như băng nóng bỏng như lửa.

Không cần băn khoăn bất cứ thứ gì.

Mà nàng, cũng chỉ cần thích hắn một chút thôi cũng được.

Là như thế này sao?

Lý Tắc không thể không thừa nhận, Diệp Tự Thu là người không giống với hắn.

Nàng dạy hắn làm sao để đưa ra quyết sách, điều vĩnh viễn ưu tiên chính là suy xét được lợi và hại, tiếp theo mới đưa ra theo cảm tính.

Hình như nàng chỉ bộc lộ chút tính tình của nữ nhi ở trước mặt mẫu hậu, còn ở bên ngoài, nàng vĩnh viễn là Diệp tiểu thư dịu dàng như nước.

Phụ hoàng từng vỗ tay tán thưởng nàng, nói nàng rất giống ông ấy.

Lý Tắc càng suy nghĩ càng thấy bực, như hiểu như không.

Hắn chuẩn bị lâm triều, nhưng vẫn cầm lệnh bài chuẩn bị phi ngựa ra khỏi cung đi tới Diệp phủ.

Thời gian lâm triều không tính là quá sớm, ít nhất là các đại thần không cần thức đêm chuẩn bị, nhưng lúc này mặt trời cũng chỉ vừa mới ló lên.

Diệp Tự Thu lúc nào cũng thức dậy sớm, nhận được tin tức liền nhanh chóng đi ra nghênh đón.

Nhưng người thiếu niên sở hữu đôi chân dài đã trực tiếp đi tới hành lang cách khuê phòng nàng không xa.

“Sao ngươi lại tới đây sớm như vậy?” Diệp Tự Thu có thể tưởng tượng được sau khi hạ triều các đại thần sẽ về bàn tán chuyện này như thế nào.

Nàng thở dài trong lòng.

Lý Tắc nhìn thần sắc của nàng liền biết nàng không vui.

Phụ hoàng nói đúng. Hắn trách cứ bản thân mình quá xúc động.

Nhưng tới cũng đã tới rồi, dù sao cũng phải nói ra.

Hắn lắp bắp một lát, không biết nên nói sao cho đúng.

Diệp phủ treo đèn trăng tròn sáng chói.

Hắn quyết định nói từ câu chuyện đèn.

“Thu Thu có nhớ không, mấy năm trước, khi chúng ta cùng nhau đi ra ngoài cung xem đèn lồng tết Nguyên Tiêu. Nàng sợ ta đi lạc nên luôn cầm lấy cổ tay của ta. Đó là lần đầu tiên ta cải trang đi dân gian, cực kỳ vui sướng.”

Dưới ánh đèn, thiếu nữ quay đầu cười với hắn một cái, bàn tay kia cầm chiếc đèn mẫu đơn tinh xảo.

Nàng cực kỳ thông minh, chỉ cần nhìn qua câu đố đã giải được đáp án.

Bên cạnh là công tử trẻ tuổi hiếu thắng muốn giành lấy phần thưởng tặng cho người trong lòng, chỉ có Lý Tắc ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn. Có người cười nhạo hắn tránh sau lưng nữ tử, hắn chẳng thèm để ý, còn khoe khoang chiếc đèn hoa đăng mà Diệp Tự Thu đã thắng rồi đưa cho hắn.

Hắn nói với Diệp Tự Thu: “Chắc chắn mấy người đó đang ghen tị với ta.”

Bọn họ nắm tay nhau đi qua ‘bách bệnh’, đi hết kinh thành, ‘chỉ cần chỗ nào có người là đi qua chỗ ấy’, như vậy mới có thể tránh tai họa, trốn khỏi vận xui.

Bọn họ nắm tay nhau đi qua từng dàn đèn phát sáng.

Bên cạnh là những ngọn núi giả đong đưa, khói lửa bốc lên từ ngọn đè dầu, phi tiêu bắn qua, ca nữ ngồi trên xe hoa cười duyên dáng gọi thật to, cổ tay trắng như tuyết khẽ lắc qua lắc lại, ý đồ muốn ném trúng lang quân trong lòng.

Nhưng Lý Tắc chỉ thấy Diệp Tự Thu ở bên mình.

Nhìn thấy trâm hoa trên mái tóc nàng, nhìn thấy trang sức trên tai nàng.

Đôi bông tai là sáng nay hắn chọn, cũng do tự tay hắn làm.

Có đôi tình nhân lớn gan khẽ nói chuyện ‘lẳng lơ’, dùng môi cọ qua mặt của người trong lòng, khi đi qua, bọn họ còn đang đan xen mười ngón tay vào nhau.

Có lẽ bắt đầu từ khi đó, Lý Tắc ngây thơ đã hiểu được đôi chút.

Hắn cũng muốn chạm vào mặt nàng như thế, cùng dắt tay nàng đi.

Giống như đôi tình nhân vừa nãy, giống như sự ngọt ngào yêu thương của phụ hoàng và mẫu hậu, cùng đi đến hết quãng đời còn lại với hắn.

17.

Mới nói mở đầu, Lý Tắc đã tự hiểu, hắn dứt khoát ngồi lên lan can của hành lang.

Không nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn mới lấy dũng khí nói hết tất cả.

Hắn nói: “Khi đó có rất nhiều chuyện ta đều dựa vào sự dạy dỗ của nàng, dựa vào lưng của nàng. Bây giờ không giống như vậy, ta đã từng phát hỏa vì không xem xong tấu chương. Cứ nghĩ thiên hạ làm gì ở trên đó? Mỗi người đều viết ở trên giấy nhưng Cô trưởng thành ở trong cung làm sao mà gặp bọn họ được?”

“Tết Nguyên Tiêu, nàng nói cho ta biết, những người dân đó sẽ thường quây quần cùng nhau ăn tết. Nếu có thể làm một quân vương tốt thì mỗi năm bọn họ cũng sẽ ăn tết vui vẻ như thế này.”

“Lần đầu tiên ta cảm thấy hiểu được khái niệm cụ thể của bá tánh. Nhưng ta cũng rất sợ hãi, ta sợ ta sẽ làm không tốt. Từ nhỏ đến lớn, ta là người nhát gan.”

“Nàng nắm tay ta qua cầu, giống như khi còn bé nói cho ta biết mình đã sai ở đâu. Không sao đâu, có nàng sẽ đứng phía sau ta.”

Lý Tắc vừa nói xong đã muốn khóc, nhưng cảm thấy quá mất mặt. Vốn dĩ nàng đã ghét bỏ hắn không thành thục rồi.

m thanh của hắn nghèn nghẹn: “Là nàng sủng ta thành cái dạng này. Bây giờ nàng nói không cần là không cần thì ta phải làm sao bây giờ?”

Diệp Tự Thu im lặng.

Lý Tắc cố cứu lấy tự tôn của mình: “Đương nhiên, ta cũng cố gắng trưởng thành, ta cũng cố gắng trở thành người bảo vệ cho phụ hoàng cho mẫu hậu và bảo vệ cho nàng. Mặc dù hiện tại năng lực của ta còn chưa thể nào làm tốt được.”

“Phụ hoàng đã răn dạy ta.”

Vốn dĩ Lý Tắc chuẩn bị nhiều câu tán dương để nâng cao bản thân nhưng nghĩ đến việc mình có đức hạnh gì mà Diệp Tự Thu không biết sao.

Lời nói đến bên miệng lại trở thành: “So với người khác thì ta tốt hơn nhiều. Nàng cứ tin tưởng ta đi. Chỉ cần ta có đồ gì ta nhất định sẽ chia cho nàng hết.”

“Nàng muốn cái gì cũng được.” Hắn vội vàng muốn chứng minh, liên tục hỏi nàng: “Nàng muốn cái gì?”

Miệng lưỡi vụng về, ngay cả câu thơ tình cũng không ngâm được, văn từ đã học như biến mất ở trong bụng.

Diệp Tự Thu có thể nghĩ đến vô số cách để từ chối tâm tư của hắn.

Nhưng đối với hắn, rất nhiều lời nàng nói không nên, rất nhiều tâm kế nàng không dùng ra được. Cứ kéo dài kéo mãi.

Hắn chân thành tha thiết như thế.

Mặt trời đang dần dần ló rạng, ánh mắt của thiếu niên càng sáng chói hơn.

Hắn vẫn đang nói: “Chỉ cần trong lòng nàng có ta, ta thật sự sẽ không kém so với người khác đâu.”

Diệp Tự Thu nhắm mắt, bỏ qua chuyện thích hợp hay không, nàng thực sự không hề bị đả động hay sao?

Đó tâm ý sạch sẽ của thiếu niên.

Bỏ lỡ là sẽ mất, chẳng bao giờ có được nữa.

18.

Cho đến ngày hôm nay, DIệp Tự Thu cũng không biết bản thân lựa chọn Lý Tắc có phải là điều đúng đắn hay không.

Nàng đã từng nghi ngờ tình ý nóng bỏng của thiếu niên có thể kéo dài bao lâu.

Có thể là bởi vì tên nhóc này lớn lên không thông minh lắm, trước mắt xem như không có xu thế biến mất.

Khi nhàn rỗi, hắn sẽ làm trang sức cho nàng, mỉm cười nói cho dù không làm Thái tử thì làm thợ thủ công cũng có thể nuôi sống nàng.

Hắn không kiêng dè gì hết có chuyện là cứ nói cho nàng nghe, hỏi ý kiến của nàng.

Hắn còn thấy vô cùng đắc ý, nói có ai có thể cưới được thê tử đáng giá như hắn không?

Diệp Tự Thu chưa bao giờ ngừng nghe thấy cái tên này nở lỗ múi ra khoe với phụ hoàng của mình, nói tất cả ý tưởng đều là Tự Thu dạy cho hắn.

Khiến cho hoàng đế tức giận mắng hắn máu chó ngập đầu.

Dần dà, Diệp Tự Thu đã không còn từ chối nữa.

Cho dù tương lai như thế nào, thời khắc này Lý Tắc đáng giá.

Lý Tắc chưa từng từ chối nàng cái gì, luôn luôn nói ta đang tiến bộ, nàng hãy thích ta nhiều một chút đi, thích ta giống như ta thích nàng ý.

Cái gì vậy chứ, Diệp Tự Thu đá hắn một cái.

Lý Tắc rất am hiểu việc moi đường cho bản thân.

Diệp Tự Thu mang trang sức hắn làm, không chê hắn làm không bằng thợ thủ công trong cung, hắn sẽ cọ cọ bảo: Nàng thật yêu ta!

Diệp Tự Thu luôn cố gắng giữ gìn mặt mũi cho hắn, sau đó truyền tới lỗ tai của Lý Tắc, sau khi về Đông Cung nhất định đòi hoan hảo với nàng, làm nũng với nàng: Thu Thu yêu ta đúng không? Cho dù nàng trả lời như thế nào thì kết quả đều bị hắn lăn lộn rất tàn nhẫn.

Ngày sinh nhật sáu mươi tuổi của hoàng đế, có người hầu lục soát ra được long bào ở chỗ Đông Cung.

Không biết là được ai chỉ thị là trực tiếp trình tới ngự tiền.

Quần thần xung quanh sợ đến mức quỳ rạp xuống mặt đất.

Lý Tắc cũng có chút căng thẳng, theo bản năng bảo vệ Diệp Tự Thu ở sau người.

Diệp Tự Thu đẩy tay hắn: “Đừng lo lắng.”

Lý Tắc nhìn phụ hoàng, không hề tức giận, chỉ có nhìn hắn với ánh mắt tiếc nuối: “Nếu ngươi thực sự có dã tâm này thì đúng là món quà tốt nhất thiên hạ mà trẫm có được.”

Buổi tối, ngươi một nhà dùng tiệc, hoàng đế càng nghĩ càng giận, đạp chân Lý Tắc.

“Nhìn Tự Thu mà xem, đúng là không có tiền đồ.”

Lý Tắc không phục: “Có ai làm hoàng đế như ngài không? Các đời đều tranh giành ngôi vị hoàng đế có ai mà không đấu đến mức ngươi sống ta chết chứ?”

Hoàng đế nói: “Đúng vậy, phụ hoàng ngươi cũng đấu tranh mới có được, suýt mất mạng vài lần, làm gì được mệnh tốt như tên tiểu tử nhà ngươi? Ngươi giết trẫm đi thì vị trí này chính là của ngươi, đồ không biết tiến thủ!”

Hoàng hậu nghe xong thì phì cười không ngừng.

Diệp Tự Thu nghĩ, đây có lẽ là gia đình hoàng gia ấm áp nhất, cũng chỉ có bầu không khí như vậy mới dưỡng ra bảo bối như Lý Tắc.

Sau tiệc mừng thọ, Lý Tắc bị ám sát rất nhiều lần, lần nghiêm trọng nhất thậm chí suýt chút nữa đã thăng thiên luôn rồi.

Diệp Tự Thu nhìn Lý Tắc đang nằm trên giường, lồng ngực bực bội vô cùng, ngọn lửa cứ cháy phừng phừng lên. Ngày ấy nghiêm trị toàn bộ cung nhân đi theo hầu hạ Lý Tắc.

“Nếu còn có lần sau, thì các ngươi đừng hòng sống nữa.” Vẻ mặt nàng vô cùng hung ác nham nhiểm.

Lý Tắc cũng bị dọa sợ, nửa ngày không dám nói lời nào.

Người bệnh run rẩy dỗ dành: “Phu nhân, nàng…. Nàng đừng nóng giận.”

Diệp Tự Thu không thể nghe thấy lời của Lý Tắc, nhìn vết thương của hắn, nàng càng bực hơn, không ai biết khi thấy Lý Tắc bị thương nàng cảm thấy như thế nào.

Không được, ta phải đánh chết cái đám kia!

Ta đã mất đi nhiều người rồi, những gì còn lại đừng ai hòng cướp đi.

Diệp Tự Thu thương nghị với hoàng đế hồi lâu, cuối cùng quyết định ngầm đưa Lý Tắc đi dưỡng thương.

Khi hoàng đế bàn kế hoạch giả chết với Lý Tắc, Diệp Tự Thu đang ngồi đằng sau bình phong.

Nàng biết bệ hạ cố ý cho nàng nghe, nghe hắn không yên lòng với nàng, nghe tâm ý của hắn.

Bệ hạ nói: “Tự Thu, ngươi đừng cô phụ nó.”

Dùng hoàng quyền cảnh cáo đồng thời là lời thỉnh cầu của phụ thân.

Ông ấy già rồi.

Thời gian trước mắt, hoàng đế cũng không thể không hạ thấp cái đầu cao ngạo xuống. Ông ấy không yên lòng về nhi tử của mình.

Kế hoạch lần này vì muốn diệt trừ tai họa ngầm lưu lại.

Cho dù có bất cứ tâm tư nào thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không buông tha.

Làm phụ mẫu, luôn muốn rải cho con cái con đường bằng phẳng nhất. Dù Lý Tắc không hợp tâm ý với ông ấy, dù Lý Tắc chưa đạt được yêu cầu của ông ấy.

Thiên tử được nuôi dưỡng thành người hồn nhiên, có lẽ suốt cuộc đời này Lý Tắc sẽ không thể đạt được độ cao như phụ thân nhưng cùng lắm sẽ giữ được chi quân vốn có.

Có điều đây là đứa con duy nhất của ông ấy và người mình yêu, là tâm can bảo bối, là nghịch lân của ông ấy.

Hoàng đế che chở hắn từ khi bi bô tập nói đến khi trưởng thành, bây giờ đã không còn cách nào che chở hắn đến đường cuối được.

Nếu cô nương này thực sự có dã tâm trở thành Võ hậu thứ hai, hoàng đế cũng hy vọng nàng có thể che chở hắn giống như trước kia hoàng đế đã từng che chở.

Diệp Tự Thu không phải là Thái tử phi tốt nhất, so với nữ tử tầm thường thì nàng nguy hiểm hơn nhưng lại là người mà nhi tử thích.

Hoàng đế không lay chuyển được hắn, nên đành thỉnh cầu Diệp Tự Thu.

Hắn yêu ngươi như thế, ngươi làm ơn hãy quý trọng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui