Sự việc này cũng kinh động đến những người có mặt ở đây.
La Nhất Phong nhìn hai hàng cấm vệ đang giương cung về phía bọn họ, lại liếc thấy vẻ đắc ý của Trịnh Tông, trong lòng trầm xuống.
Lão già này điều động quan binh từ lúc nào, sao bọn họ lại không hề hay biết?
La Nhất Phong có lẽ không để ý, trong lúc hai bên đang mải mê giao chiến, Trịnh thừa tướng đã phái người đi truyền lời cho bộ hạ dưới trướng lão ta điều thêm quân vào hoàng cung.
Bởi vậy, cục diện lúc này lại có chút nghiêng về phía lão.
"Tất cả các ngươi tốt nhất dừng lại cho ta, nếu không muốn bị bắn thành tổ ong."
Hình Thiên khẽ cau mày, nếu hắn không bị nội thương, cái đám quân binh này sớm đã bị một chưởng của hắn san phẳng, còn có thể đứng đó uy hiếp hay sao? Đáng tiếc...!người tính không bằng trời tính.
Nghĩ vậy, hắn bực bội liếc Diệp Lăng Ân một cái, lại thấy y nhếch khóe môi, bình tĩnh nói:
"Ngươi thua rồi!"
Hình Thiên câu môi cười: "Vậy sao?"
Trịnh Tông hướng đám đông đang hỗn chiến hô to, thành công khiến hai phe dừng lại, cảnh giác lui về một bên.
Ánh mắt đám người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đối phương, tay gắt gao nắm chặt vũ khí tùy thời phản kích.
Hắc y nhân còn sống sót sau khi nhận được ám hiệu của chủ tử mình liền nhanh chóng tụ hợp đến phía sau Diệp Lăng Ân.
Bên phía Hình Thiên cũng là như vậy.
Huynh đệ La gia trở lại bên cạnh tiểu thái tử, được đám cấm vệ của Hồ Vân Trừng bao vây che chắn ở bên trong.
Trịnh Tông thản nhiên chắp tay sau lưng, đến nước này rồi lão cũng không thèm làm bộ làm tịch nữa, lão trưng ra vẻ mặt hiền lành mà một người ông nên có, bộ dáng giống như nói cho tiểu thái tử nghe, thực tế là hướng đám người La Nhất Phong đưa ra uy hiếp:
"Thái tử điện hạ, ngươi tốt hơn hết là viết chiếu chỉ "nhường ngôi" đi.
Nể tình "mẫu tử" giữa ngươi và hoàng hậu, bản tướng có thể để ngươi làm một vương gia nhàn tản, cả đời không lo ăn mặc.
Nếu không, loạn tên không có mắt, chẳng may bắn trúng ngươi ta cũng bó tay thôi."
Lời dụ dỗ này đối với một đứa nhóc ham chơi như Lý Minh Triết quả thật là rất hấp dẫn.
La Nhị Gia không đợi thằng nhóc lên tiếng đã vạch trần những lời hoa ngôn xảo ngữ kia:
"Ta nói này tiểu tử, ngươi nếu nghe theo lời của lão già kia, không đợi ngươi hưởng thụ vinh hoa, nhân sinh lạc thú thì đã bị lão trừ khử rồi.
Giống như phụ hoàng của ngươi đấy, bị cha con lão uy độc dược, nằm liệt giường rồi chết thôi.
Biết không?"
Trịnh Tông: "..."
Lý Minh Triết khẽ rùng mình một cái, nghĩ đến tình cảnh đau ốm liệt giường của phụ hoàng, nó không khỏi cảm thấy sợ hãi:
"Ông nói dối, ta mới không tin đâu.
Có giỏi thì ông lại đây, chúng ta cùng thương lượng, đến lúc đó ta mới tin tưởng ông được."
Trịnh Tông: "..."
Huynh đệ La gia: "..."
Thằng nhóc này ham chơi học dốt thật đấy à? Cái này mà cũng có thể nghĩ ra được?
Trịnh Tông nhíu mi, tất nhiên là lão không thể đi qua bên đó.
Mặt lão sa sầm, tiếp tục uy hiếp:
"Ngươi đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Vậy cũng đừng trách lão phu."
Cánh tay lão từ từ giờ lên cao, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi phía trước.
Lúc này lão chỉ cần phất tay một cái, hàng vạn mũi tên sẽ bay ra ghim vào đám người đang cản trở trước mặt kia.
Đúng lúc này, một loạt tiếng nổ lớn vang lên, huynh đệ La gia nghe thấy âm thanh này không khỏi mừng rỡ.
Đây là tiếng đạn khói do bọn họ tự chế, như vậy, người đến chắc là Lê Lâm.
Bởi vì đạn khói được ném ngay giữa đội hình cung thủ đang bao vây ở bên ngoài, chốc lát liền che khuất tầm nhìn của bọn chúng, khiến cho đám binh sĩ này lâm vào hỗn loạn.
Lê Lâm dẫn đầu đội ngũ nhanh chóng xông lên giải quyết, cứ như thế, sự bảo đảm của Trịnh Tông phút chốc đã mất đi năng lực uy hiếp, hoàn toàn trở thành cá chậu chim lồng.
Đợi khói bụi tan đi, mọi người bấy giờ mới trông thấy rõ cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Chỉ thấy đám quân binh bao vây trước đó giờ phút này người ngã ngựa đổ, kẻ may mắn sống sót thì không ngừng rên rỉ ôm lấy chỗ bị thương, chật vật không thể tả.
Mắt Trịnh Tông co rút, lão không dám tin nhìn Lê Lâm: "Làm sao các ngươi thoát ra được?"
Không phải lão đã phái quân lính bao vây Bình An hầu phủ rồi sao?
Lê Lâm không trả lời ông ta, hắn liếc mắt nhìn đám người La Nhất Phong, gật đầu một cái.
Đoạn lại quan sát hai nhóm người khác đang đứng một bên xem kịch vui.
Lúc trông thấy La Tứ Thiếu được một nam nhân ôm trong lồng ngực, không nhịn được khóe môi giật giật.
Tên mặt than này bị thương nặng như vậy à?
Trịnh Tông không thấy hắn trả lời, giận dữ hướng Lâm Chấn Uy đang ôm cánh tay bị thương chất vấn:
"Không phải ta đã bảo ngươi phái người bao vây Bình An hầu phủ rồi sao, làm thế nào bọn chúng lại vào cung được?"
"Bẩm thừa tướng, đúng là thuộc hạ đã cắt cử quân binh trông giữ, còn vì sao bọn chúng thoát ra thuộc hạ cũng không rõ.
Có khi nào..."
Lời tiếp theo gã không nói ra được, nếu thật sự như gã nghĩ, vậy thì bọn họ lần này đã bị mắc mưu rồi, nghĩ đến đây mồ hôi lạnh không nhịn được lại tuôn ra.
Như muốn chứng thực suy nghĩ của gã, Lê Lâm chậm rãi nhếch môi:
"Thừa tướng đại nhân không cần hỏi nữa, đám quan quân kia đều đã quy hàng rồi.
Không những vậy, toàn bộ cấm vệ quân ở kinh thành cũng đã bị chúng ta khống chế, sẽ không có người nào tiếp ứng cho các ngươi nữa đâu."
Trịnh Tông lui về sau, cả người lung lay một chút, lão không tin nói: "Sao có thể...!làm sao có thể như thế? Các ngươi lấy đâu ra năng lực này?"
Rõ ràng quyền điều binh khiển tướng đang nằm trong tay lão, cái tên Lê Văn Quân kia lấy đâu ra binh mã để chống lại lão chứ?
Ngay lúc Trịnh Tông hoang mang, phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập, lão ngước mắt nhìn, lập tức đồng tử co lại:
"Trần Trung?"
Trần tướng quân đi tới đối diện lão, khuôn mặt cương nghị trầm ổn, ánh mắt lại không giấu được sự sắc bén:
"Trịnh Tông, ngươi lợi dụng chức vị lén lút cho người hạ độc hoàng thượng, điều động quân lính bao vây hoàng cung bức thái tử thoái vị, phạm vào trọng tội.
Còn không mau chịu trói?"
Trịnh thừa tướng lấy lại tinh thần, từ trong miệng phun ra một tràng cười khẩy:
"Trần Trung, ngươi lấy tư cách gì mà nói lão phu? Bản thân ngươi vốn là trọng phạm của triều đình, bây giờ lại tự ý điều động binh mã, không phải cũng đang tạo phản hay sao?"
Lão vừa dứt lời, một âm thanh bình tĩnh vang lên: "Lệnh điều động binh sĩ là của bản hầu, thừa tướng có ý kiến gì?".