Thực ra, Hình trang chủ cũng chỉ muốn hù dọa thiếu niên mặt lạnh này một chút.
Mặc dù hắn không thích nữ nhân nhưng cũng chưa từng thích nam nhân nào cả.
Với hắn thì La Tứ Thiếu chỉ là một người mà hắn cảm thấy thú vị, muốn giữ bên người tiêu khiển mà thôi.
Chỉ tội cho La Tứ Thiếu, con đường tìm kiếm người thân ngày càng xa.
Cũng không biết có thể thoát ra khỏi đầm rồng này được hay không.
Hình Thiên đứng bên giường chậm rãi cởi áo khoác, động tác của hắn nhìn như lơ đãng nhưng ánh mắt sắc bén vẫn luôn đánh giá từng chi tiết trên người La Tứ Thiếu, miệng nở nụ cười như có như không:
"Phu nhân đừng sợ, loại chuyện này từ từ rồi sẽ quen thôi."
Thành công làm cho khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân biến sắc, Hình Thiên bấy giờ mới cười phá lên.
Hắn leo lên giường với tay kéo thiếu niên về dưới thân, một tay chống bên sườn y, tay còn lại mơn trớn cần cổ thon nhỏ, thích ý nói:
"Coi phu nhân kìa, sao lại căng thẳng như vậy."
La Tứ Thiếu vẫn trợn mắt cảnh giác nhìn hắn.
Hình Thiên bất đắc dĩ thu lại vẻ đùa giỡn: "Được rồi, tạm thời tha cho phu nhân đấy."
Hắn nói xong bèn buông tay, xoay người nằm xuống bên cạnh y.
La Tứ Thiếu thấy vậy không nhịn được nói: "Giải huyệt đạo cho ta."
Hình Thiên chớp mắt: "À, vi phu quên mất." Sau đó hắn giơ tay điểm lên vài huyệt đạo trên người y.
Sau đó nữa La Tứ Thiếu giật giật bả vai, phát hiện tuy rằng đã cử động được nhưng toàn bộ nội lực đều bị phong bế: "..."
Giải cái em gái mi chứ giải! Như này thì hắn làm sao thoát khỏi đây được.
Vô cùng thấu hiểu ý tứ trong cái nhìn "lạnh nhạt" của mỹ nhân, Hình Thiên nhún vai:
"Như thế là được rồi, ta chỉ sợ phu nhân khôi phục võ công lại bỏ ta mà đi, như vậy ta sẽ buồn lắm."
La Tứ Thiếu: "..." Coi như ngươi lợi hại.
***
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy nam nhân bên cạnh đã đi từ lúc nào, La Tứ Thiếu bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra.
Y rời giường, phát hiện mọi thứ từ nước rửa mặt, khăn lau,...!đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, khuôn mặt ngẩn ra một lúc.
Từ nhỏ sống trên núi cùng sư phụ và các sư huynh muội, y đã quen mọi thứ đều phải tự mình làm, hiện tại được người hầu hạ đúng là có chút không quen.
Tuy nhiên rất nhanh y đã lấy lại tinh thần, không để ý đến ánh mắt tò mò lén lút của các nha hoàn, ung dung lấy nước súc miệng rửa mặt.
Điều không ngờ là y thế mà có thể mặc nam trang.
Tối hôm qua tuy rằng y nháo loạn một hồi, thế nhưng cũng chưa thay đổi hỉ phục, người khác nhìn vào chỉ có thể cho là tân phu nhân biết võ công thôi, chắc chắn không thể biết thân phận thật sự của y được, tên trang chủ kia như thế nào lại muốn công khai.
Chẳng lẽ không thấy mất mặt hay sao?
Đầu La Tứ Thiếu ngập tràn dấu chấm hỏi, vài nha hoàn thấy y yên lặng nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên khay, muốn tiến lên giúp y thay đổi liền bị y không tiếng động tránh thoát.
"Tự ta mặc, các ngươi mau ra ngoài hết đi." Y cũng không có thói quen thay đồ trước mặt người lạ, bèn cất giọng lạnh nhạt nói.
Mặc kệ tên kia có ý gì, có thể không cần mặc nữ trang là tốt nhất.
Mấy nha hoàn nghe vậy liền vâng dạ rồi lui ra ngoài.
La Tứ Thiếu cầm quần áo đi ra sau tấm bình phong thay.
Y phục làm bằng tơ lụa màu lam nhạt khoác lên người y thực vừa vặn, hoa văn phía trên được thêu vô cùng tinh tế, mặc lên người thoải mái nói không nên lời.
La Tứ Thiếu chẹp miệng, nhà tên trang chủ này thật đúng là giàu có.
Lúc rời khỏi đây y có nên cướp một ít hay không?
Đúng lúc này, Hình Thiên từ bên ngoài đi vào, trông thấy dáng vẻ của y, hai mắt chợt lóe lên tia sáng kinh diễm.
Sau một hồi trắng trợn quan sát, hắn khẽ cười nói:
"Phu nhân quả thật là thiên tư quốc sắc, mặc kệ là nam hay nữ đều có thể mê đảo một đám người a."
La Tứ Thiếu: "..."
"Phu nhân nếu sửa soạn xong rồi, vậy chúng ta dùng bữa sáng thôi." Nói rồi hắn liền phân phó nha hoàn mang đồ ăn lên.
La Tứ Thiếu chần chừ một lát, sau đó mặt vô biểu tình đi theo hắn ngồi xuống chiếc bàn tròn trong phòng.
Không ngoài dự liệu, bên trên đều là những món ngon tinh xảo mà y chưa từng thấy qua.
"Không biết phu nhân thích ăn gì nên ta bảo đầu bếp làm những món sở trường để phu nhân nếm thử."
Hắn vừa nói vừa gắp một cái bánh bao nhân hải sản đặt vào chén La Tứ Thiếu, mỉm cười nói: "Phu nhân ăn thử xem có ngon không."
Đám nha hoàn hầu hạ một bên sớm đã trợn to mắt ngạc nhiên, có lẽ không thể tin được nam nhân dịu dàng chu đáo trước mắt này lại là trang chủ hỉ nộ vô thường của bọn họ.
Vị công tử...!à không...!"phu nhân" thanh lãnh xinh đẹp này đúng là có bản lĩnh.
La Tứ Thiếu mới không thèm để mắt đến ân cần dịu dàng của hắn, mĩ vị dâng tận miệng, không ăn thật là có lỗi với bản thân nha.
Còn vấn đề chạy trốn ấy à? Ài...!có thực mới vực được đạo, tạm thời cứ dẹp qua một bên đi..