Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Thương Hải lâm vào trầm mặc gần như cứng ngắc.
Hắn suy nghĩ về cảm xúc lúc này của mình, hoặc nên thấy có cảm xúc gì.
Sau đó Kỷ Thương Hải phát hiện, hắn chỉ có thể nghĩ tới người mẹ đau khổ yếu đuối và chính bản thân hắn, ngày xưa trải qua những khoảnh khắc vô phương giải thoát.
Không phải mọi người và mọi chuyện đều xứng đáng được tha thứ.
Vì thế Kỷ Thương Hải quyết định không tha thứ cho Kỷ Phi.
Nhưng sau đó, những lời cuối cùng Kỷ Phi nói với Kỷ Thương Hải hiện lên trong đầu hắn.
Kỷ Phi nói: "Tao và mày là cùng một loại người, kết cục cuối cùng cũng giống nhau."
Câu này giống như kim đâm vào cạnh ngón tay, vô hại nhưng khó bỏ qua.
Nếu Kỷ Thương Hải học được bài học nào từ Kỷ Phi.
Thì đó là lúc hắn nhận ra Lăng Vân Phàm thực sự có thể chọn không tha thứ cho những việc trước đây hắn đã làm.
Và nếu hắn muốn tiếp tục giữ Lăng Vân Phàm ở bên mình, hắn không được trở thành loại người như Kỷ Phi.
Kỷ Thương Hải nhíu mày, chậm rãi thở ra, định bỏ đi những suy nghĩ hỗn loạn, tiếp tục làm việc.
Đúng lúc đó điện thoại di động của hắn reo lên, là Lăng Vân Phàm đang gọi.
Kỷ Thương Hải vội vàng bắt máy: "Alo? Vân Phàm, có chuyện gì vậy?"
Lăng Vân Phàm do dự: "À... chỉ là… cậu, bây giờ cậu đang bận à? Tôi... tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Kỷ Thương Hải đem tài liệu trước mặt dời sang một bên: “Tôi không bận, cậu nói đi.”
"Chỉ là..." Lăng Vân Phàm có vẻ rất bối rối, "Chỉ là... đàn em Omega chơi cùng đội với tôi trước đây, cậu còn nhớ không?"
Kỷ Thương Hải khẽ cau mày: "Nhớ."
Lăng Vân Phàm hít một hơi thật sâu và kể lại toàn bộ sự việc: "Là như này. Cậu ta đến studio của chúng tôi để thực tập, nhưng cậu ta chỉ thực tập có ba tháng rồi quay lại trường."
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải siết chặt điện thoại, dùng sức gần như bóp nát nó, không chút suy nghĩ mà đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Đúng lúc này, âm thanh từ điện thoại di động vang lên khiến Kỷ Thương Hải tỉnh lại.
Lăng Vân Phàm thắc mắc tại sao đầu bên kia của điện thoại lại không có âm thanh: "Alo? Cậu có nghe thấy không?"
Kỷ Thương Hải đột nhiên dừng lại.
Những giọng nói ồn ào, chói tai vang lên trong đầu hắn.
Một giọng nói hét lên yêu cầu hắn lao vào phòng làm việc Niệm Dung và đưa Lăng Vân Phàm đi đến một nơi mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy.
Nhưng một giọng nói khác lại nói, đừng trở nên giống cha con.
"Alo? Kỷ Thương Hải?" Lăng Vân Phàm càng ngày càng bối rối, "Tín hiệu không tốt sao?"
"Tôi đang nghe." Giọng nói của Kỷ Thương Hải vang lên, trong giọng điệu không chút cảm xúc, "Thật sao? Cậu ta đến phòng làm việc của cậu để thực tập, chỉ làm thực tập sinh trong ba tháng thôi, phải không?"
"Đúng vậy." Phản ứng bình tĩnh của Kỷ Thương Hải khiến Lăng Vân Phàm có chút không biết phải làm sao.
Kỷ Thương Hải: "Tôi hiểu rồi, còn có chuyện gì không?"
Lăng Vân Phàm: "...Hả? Chỉ là...không, không nữa...không có gì khác."
Kỷ Thương Hải: "Ừm, khi nào cậu tan làm? Tôi tới đón cậu."
Lăng Vân Phàm: “Hôm nay không tăng ca nên sáu giờ là về rồi.”
Kỷ Thương Hải: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Vân Phàm ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Phản ứng của Kỷ Thương Hải rất khác với những gì cậu tưởng tượng.
Nhưng điều này cũng không làm cho Lăng Vân Phàm cảm thấy thoải mái, ngược lại cậu càng cảm thấy vô cùng lo lắng, cảm thấy Kỷ Thương Hải dường như đang đi từ cực đoan này sang cực đoan khác.
Lăng Vân Phàm lo sợ bất an cả ngày, không tập trung làm việc được, tan sở liền hỏi Kỷ Thương Hải: “Cậu có điều gì muốn nói với tôi không?"
Kỷ Thương Hải gật đầu cười, sau đó hỏi: "Tối nay cậu muốn ăn gì?"
"Gì?" Lăng Vân Phàm sửng sốt một lúc lâu, "Vậy... vậy thì bánh canh hoặc mì đi."
Kỷ Thương Hải giúp Lăng Vân Phàm thắt dây an toàn: "Được, đi thôi."
Lăng Vân Phàm hoang mang gãi đầu, nghĩ có lẽ Kỷ Thương Hải thực sự không quan tâm đến việc mình và đàn em Omega trở thành đồng nghiệp.
Lăng Vân Phàm lại nghĩ, cảm thấy đây là một điều tốt, dù sao Kỷ Thương Hải không còn tỏ ra kiên trì và mong muốn kiểm soát mình một cách bệnh hoạn nữa.
"Đi ăn ở đâu?" Tâm trạng Lăng Vân Phàn nhẹ nhõm hơn.
Kỷ Thương Hải cười nhẹ: "Về nhà tự nấu được không?".
"Ừm." Lăng Vân Phàm đồng ý ngay, "Vậy làm mì trứng cà chua nhé.".
"Được." Kỷ Thương Hải khởi động xe, lái xe về phía nhà mình, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, nhưng gân xanh trên tay cầm vô lăng lại nổi lên do dùng lực quá mạnh.
-
Buổi tối, Lăng Vân Phàm ngủ sớm, nhưng Kỷ Thương Hải lại không ngủ được.
Kỷ Thương Hải ngồi ở bên giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lăng Vân Phàm, lợi dụng sự yên tĩnh nhất thời nhắc nhở mình, những gì mình có không phải là ảo giác.
Lúc này, Lăng Vân Phàm rên rỉ, uể oải mở mắt ra, vươn tay sợ soạng, lòng bàn tay vỗ vỗ người Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải không biết tại sao Lăng Vân Phàm lại đột nhiên tỉnh lại, vội vàng nằm xuống, ôm cậu vào lòng.
Giọng của Lăng Vân Phàm mơ hồ đến mức gần như không thể nghe thấy, cậu hỏi: “Cậu gặp ác mộng à?"
Kỷ Thương Hải nghi hoặc: "Không có."
"Ồ, vậy là tôi mơ thấy cậu đang gặp ác mộng.” Lăng Vân Phàm nói ngắt quãng, "Nên tôi muốn gọi cậu dậy ngay lập tức."
Lời nói lung tung khiến lòng Kỷ Thương Hải ấm áp lạ lùng, hắn thì thầm: "Cảm ơn cậu, Vân Phàm."
Lăng Vân Phàm vỗ vỗ lưng Kỷ Thương Hải, vì buồn ngủ mà trong tiềm thức lẩm bẩm: "Ngủ đi, có tôi ở đây, yên tâm, cậu gặp ác mộng tôi sẽ đánh thức cậu ngay, đừng sợ."
“Ừm, không sợ nữa." Kỷ Thương Hải không còn cảm thấy có lỗi với mình, hắn cảm nhận được hơi ấm áp sát trên cơ thể Lăng Vân Phàm, liền nhắm mắt lại.
-
Ngày hôm sau, ngay khi Lăng Vân Phàm đến studio Niệm Dung, Đường Vận đã nói với cậu: "Tiểu Lăng, tối nay chúng ta ăn liên hoan nhé. Chào mừng thực tập sinh Tiểu Ngụy"
Lúc này Lăng Vân Phàm chưa nói gì, nhưng giữ nguyên một BUG mà cậu đã phát hiện ra trong buổi sáng cho đến khi tan làm, sau đó nói với Đường Vận "Anh Vận, code này có lỗi. Sáng sớm mai sẽ cần, tôi phải nhanh chóng sửa cho xong. Tối nay tôi sẽ tăng ca, không đi ăn liên hoan, mọi người đi vui vẻ nhé."
Lăng Vân Phàm cứ vậy mà thuận lợi trốn thoát khỏi buổi liên hoan có Ngụy Tiêu, nhưng cậu cũng phải ở lại studio và tăng ca để sửa lỗi.
Cậu ước tính sẽ mất khoảng hai giờ để sửa lỗi, sau đó gọi cho Kỷ Thương Hải: “Hôm nay tôi phải tăng ca rồi.”
Kỷ Thương Hải dừng lại một chút, sau đó hỏi: "Khoảng mấy giờ là xong?”
Lăng Vân Phàm: “Chắc khoảng tám giờ.”
Kỷ Thương Hải: "Được, 8 giờ 30 tôi đón cậu ở bãi đậu xe ngầm."
Lăng Vân Phàm: “Không cần lần nào cũng phải đón tôi, mệt lắm, tôi tự đi xe buýt về cũng được."
Kỷ Thương Hải: "Tôi muốn đón.”
Lăng Vân Phàm không từ chối: "Được rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Vân Phàm bắt đầu tập trung sửa lỗi trong code, việc sửa chữa suôn sẻ hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, sau khoảng một tiếng rưỡi, code đã có thể chạy được.
Lăng Vân Phàm duỗi người dựa vào ghế chờ kết quả cuối cùng của bài kiểm tra chạy code, lúc này cậu cảm thấy cơ thể mình hơi nóng, tay chân như bốc cháy, nóng rát.
Lăng Vân Phàm thở ra, đứng dậy muốn mở cửa sổ, nhưng không ngờ lại thấy cửa sổ văn phòng đang mở, làn gió buổi tối mát mẻ nhẹ nhàng thổi vào.
Lăng Vân Phàm chợt nhận ra điều gì đó, cậu mở điện thoại và lấy lịch ra, khi nhìn thấy dấu hoa thị ghi ngày tháng, Lăng Vân Phàm dùng mu bàn tay lau mồ hôi mỏng trên cổ và lẩm bẩm một mình: “A, chết mất, đến kỳ dịch cảm..."
Lăng Vân Phàm đang nghĩ nhanh chóng gọi Kỷ Thương Hải, không ngờ cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, Ngụy Tiêu bước vào.