Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Khi Lăng Vân Phàm cúp máy, cậu vẫn lo lắng không biết Kỷ Thương Hải ở một mình có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng lúc sau cậu quay đầu lao vào công việc nên không kịp suy nghĩ việc khác.

Vài ngày sau, theo lời Đường Vận, tâm hồn Lăng Vân Phàm quẩn quanh trên đỉnh đầu khi gõ bàn phím mãi.

Tâm hồn cậu quẩn quanh mãi cho đến khi vừa đủ sức đứng vững đến ngày nghỉ phép.

Ngày nghỉ phép, tan làm Kỷ Thương Hải đến đón Lăng Vân Phàm.

Vài ngày không gặp nhau, Lăng Vân Phàm nghĩ phải thể hiện sự phấn khích bằng cách chạy như trên tivi, ôm chầm lấy Kỷ Thương Hải.

Vậy nên gặp mặt, Lăng Vân Phàm xông tới một cái...

Rồi ngủ gục xuống đất.

Khi Lăng Vân Phàm tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái ở nhà.

Sau đó, Lăng Vân Phàm nghe nói sau khi kiệt sức ngất đi, Kỷ Thương Hải đã hung hãn đi tìm Kỷ Thương Khung.

Theo lời chị nhân sự kể, vẻ mặt của Kỷ Thương Hải ngày hôm đó giống như muốn giết anh trai mình rồi cho nổ tung phòng làm việc.

Đương nhiên, Kỷ Thương Hải không thành công trong việc mưu sát.

Không phải Kỷ Thương Hải nhớ nhung tình huynh đệ, mà là sau khi trò chơi mới ra mắt, Kỷ Thương Khung đã mất ngủ mấy đêm, linh hồn anh đã thăng thiên nên cũng không quấy rầy Kỷ Thương Hải ra tay.

Đương nhiên, tiền thưởng mấy tháng của Studio Niệm Dung cao đến mức mọi người đều cảm kích những ngày đau khổ đó.

Tóm lại, khi Lăng Vân Phàm tỉnh dậy thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Sau khi ngủ ngon giấc, tinh thần cậu càng thêm hưng phấn, cậu mò mẫm tìm điện thoại di động gọi cho Kỷ Thương Hải.

Cuộc gọi vừa kết thúc, Kỷ Thương Hải cầm điện thoại xuất hiện ở cửa phòng.

"Hả?" Lăng Vân Phàm ngái ngủ nói: "Em tưởng anh đến công ty rồi. Hôm nay không phải thứ Tư sao?"

Kỷ Thương Hải ngồi ở bên giường, sờ sờ mái tóc mềm mại trên trán Lăng Vân Phàm, cười nói: "Anh nghỉ thêm."

"Ra vậy." Lăng Vân Phàm nằm ngửa ra, ngáp dài, nghĩ bụng Kỷ Thương Hải có định nhắc lại lời hứa trước đó không nhỉ.

Lăng Vân Phàm chờ Kỷ Thương Hải đưa ra yêu cầu, nhưng hắn lại nói: "Đã gần trưa rồi, muốn ăn gì?"


Lăng Vân Phàm ngạc nhiên.

Không lẽ muốn cho ăn no rồi mới thịt sao?

Lăng Vân Phàm cũng không ngại ngùng, liệt kê một đống món mình thích ăn.

Kỷ Thương Hải nói: "Được, chúng ta ra ngoài ăn đi."

Sau đó Lăng Vân Phàm đứng dậy khỏi giường, đi tắm, rửa sạch mọi mệt mỏi, tâm trạng thoải mái theo Kỷ Thương Hải tới nhà hàng.

Buổi chiều, Kỷ Thương Hải cũng không vội về nhà cùng Lăng Vân Phàm, mà là dẫn Lăng Vân Phàm đi thủy cung mới mở trong thành phố.

Thủy cung này, Lăng Vân Phàm từng nói với Kỷ Thương Hải muốn đến xem, nên hắn nhớ kỹ.

Buổi chiều hôm đó, cả hai ngồi thật lâu dưới tấm kính nước khổng lồ, để cả thế giới chìm trong màu xanh biếc chảy lăn tăn sóng, tâm trạng thanh thản an lành, thời gian cần phải tranh giành bây giờ chỉ lặng lẽ trôi qua.

Lăng Vân Phàm quay sang nhìn Kỷ Thương Hải, thấy hắn cũng đang nhìn lại mình, ánh sao rải rác trong đôi mắt huyền diệu che lấp bóng hình cậu.

Lăng Vân Phàm cười cười, nắm tay Kỷ Thương Hải, nghĩ rằng có lẽ đó là ý nghĩa của sự bầu bạn.

Tham quan thủy cung xong, hai người trở về nhà, Lăng Vân Phàm không còn vòng vo với Kỷ Thương Hải nữa: "Nói đi, anh muốn em làm gì?"

Nhưng Kỷ Thương Hải lại giả vờ ngây thơ: "Ah? Ừm...anh còn phải nghĩ kỹ nữa."

Lăng Vân Phàm nhìn hắn, đại khái có thể đoán được Kỷ Thương Hải đang lo lắng cái gì.

Chẳng qua là trong lòng có những suy nghĩ không thích hợp, lại sợ nhớ lại chuyện từng bị tổn thương trước đây.

"Còn phải suy nghĩ nữa?" Lăng Vân Phàm không thương tiếc phơi bày Kỷ Thương Hải, cười đùa: "Những ngày này anh còn chưa nghĩ đủ sao?"

Kỷ Thương Hải: "Anh..."

Lăng Vân Phàm: "Không sao, nói đi, anh muốn làm gì với em? Đây là lời hứa em đã đồng ý, bất cứ việc gì anh muốn em cũng sẽ đồng ý hết."

"Vậy..." Sắc mặt Kỷ Thương Hải chớp nhoáng biến đổi, hắn ôm lấy eo Lăng Vân Phàm, kề sát vào tai cậu thì thầm: “Anh Phàm à, anh muốn…”

-


Mười lăm phút sau, Kỷ Thương Hải ngồi trên ghế sofa phòng khách có vẻ hơi căng thẳng, hai tay chụm lại, ngón tay cái quấy qua quẫy lại móng tay nhau, trong ánh mắt lo lắng còn ẩn giấu chút kỳ vọng.

Đúng lúc đó, từ phòng trong truyền đến tiếng nói của Lăng Vân Phàm: "Đã thay xong, anh vào được rồi."

Kỷ Thương Hải bật dậy, lại thấy mình không đủ bình tĩnh, hít sâu vài hơi, hơi giảm bớt phần phấn khích thái quá rồi bước nhanh vào phòng.

Nhưng trong phòng lại không có cảnh tượng mà hắn tưởng tượng, mà tràn ngập bình yên..

Lăng Vân Phàm đứng trước tấm gương dài trên sàn, mặc một bộ đồng phục học sinh trung học rộng thùng thình màu xanh trắng, cậu vuốt thẳng cổ áo rồi quay lại nói với Kỷ Thương Hải: "Anh tìm đâu ra bộ quần áo này thế?"

Kỷ Thương Hải không trả lời, chỉ ngây người nhìn Lăng Vân Phàm.

Năm tháng qua đi đã không làm Lăng Vân Phàm mất đi tinh thần, Lăng Vân Phàm đút hai tay vào túi, đứng thẳng, mỉm cười thoải mái, trông vẫn nghị lực như hồi cấp ba, nhưng kém xanh xao và non nớt hơn một chút.

"Chờ chút, em chỉnh lại tóc đã." Lăng Vân Phàm vén tóc lên, cười hỏi: "Như thế có giống ngày xưa không?”

Lăng Vân Phàm nói mấy câu cũng không nhận được phản ứng, không khỏi nhìn về phía Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải đứng ở nơi đó, ánh mắt thâm trầm, yết hầu lăn qua lăn lại.

Lăng Vân Phàm nào có không hiểu Kỷ Thương Hải đang nghĩ gì.

“Kỷ Thương Hải.” Lăng Vân Phàm chậm rãi đi tới, trêu chọc nói: “Em mặc đồng phục học sinh mà, anh sao thế?”

Kỷ Thương Hải: “Chính vì mặc đồng phục…”

Lăng Vân Phàm nhướng mày: "Anh được lắm, không biết ngày xưa ở trường anh hay nghĩ đến những chuyện như này không nhỉ?"

“Anh Phàm." Kỷ Thương Hải nhìn cậu, thủ thỉ gọi.

Tiếng gọi này, như đang tìm kiếm khung cảnh mùa xuân, như đang thay thế cho hắn ở lớp 11, hắn đứng giữa đám đông nhộn nhịp, hắn nhìn thấy Lăng Vân Phàm được bao quanh bởi những người bạn, hắn mở miệng nhưng không nên lời, cô đơn và bất lực, thốt nên câu "Anh Phàm".

Lăng Vân Phàm bước tới, ôm lấy cổ Kỷ Thương Hải, hôn hắn, sau đó cười nói: "Rõ ràng thích em như vậy, nhưng ở trường trung học anh phải tỏ ra ngầu, đi đâu cũng chống lại em."

"Bởi vì anh Phàm em không để ý tới anh, ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn." Kỷ Thương Hải rũ mi, giọng điệu có chút đáng thương.


Lăng Vân Phàm sợ nhất hắn nói chuyện như vậy, vội vàng giơ tay đầu hàng: "Lúc đó em thật sự không nhận ra anh thích em."

"Anh thích em." Kỷ Thương Hải vòng tay qua eo Lăng Vân Phàm, nắm lấy lớp vải mềm mại mỏng manh của bộ đồng phục học sinh, nói:, "Lúc còn học trung học, anh luôn giả vờ đi qua hành lang trước lớp em, dùng khóe mắt để tìm thấy hình bóng của em. Vào thời điểm đó, em thường đứng trò chuyện với bạn bè ở hành lang hoặc ngồi đọc sách trên ghế. Nếu em ngồi đọc sách trên ghế, anh sẽ lặng lẽ đứng ở cửa một lúc.”

"Vậy nếu lúc đó em đang nói chuyện với bạn trong hành lang thì sao?" Lăng Vân Phàm tò mò hỏi.

Kỷ Thương Hải hôn lên cổ cậu: "Anh sẽ lặng lẽ đi qua, nhưng..." Hắn ngừng lại.

Lăng Vân Phàm: "Nhưng sao?"

Kỷ Thương Hải: "Nhưng trong lòng sẽ nghĩ tới một số chuyện."

Lăng Vân Phàm giả bộ không hiểu: "Chuyện gì?"

"Những chuyện như thế này." Kỷ Thương Hải từ đâu rút ra một cái thắt lưng, chuẩn bị trói tay Lăng Vân Phàm.

Nhưng Lăng Vân Phàm không để nguyện vọng của hắn thành công, một tay ấn chặt thắt lưng, dễ dàng trói tay Kỷ Thương Hải lại.

Lăng Vân Phàm nắm chặt đầu dây kéo mạnh, chỉ trong nháy mắt, thắt lưng đã siết chặt hai cổ tay trắng ngần của Kỷ Thương Hải.

Nhìn hai tay bị trói, Kỷ Thương Hải hơi ngạc nhiên.

Lăng Vân Phàm đắc ý đến mức đút một tay vào túi lớn, tay kia nắm lấy thắt lưng, nói một điều hoàn toàn không phù hợp với bộ quần áo mình đang mặc: “Phong thủy chuyển đổi, cũng là lúc em phải trói anh lại.”

Kỷ Thương Hải lại mỉm cười, hắn cong mắt: "Được."

"Khụ khụ." Lăng Vân Phàm bị nụ cười dịu dàng của hắn làm mặt đỏ bừng, gượng ép giả vờ lạnh lùng hung dữ: "Anh phải chuẩn bị tâm lý đấy, em sẽ trói anh suốt đời, nhốt anh trong nhà, mỗi ngày chỉ được thấy em thôi.”

Kỷ Thương Hải: "..."

Lăng Vân Phàm: “Em cũng sẽ cởi quần áo của anh…”

Đang nói chuyện, cậu chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mùi hương nồng nặc tràn ra từ cơ thể Kỷ Thương Hải, bởi vì hai người ở quá gần, Lăng Vân Phàm cảm giác được có vật gì đó cứng cứng đè lên người mình.

Lăng Vân Phàm cúi đầu nhìn: "..."

Kỷ Thương Hải: "..."

Hai người trầm mặc hồi lâu, sau đó Lăng Vân Phàm nói: "Kỷ Thương Hải, anh thật hết cứu."

Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng mỉm cười, bước tới cắn vào môi Lăng Vân Phàm: "Anh Phàm, anh đã sớm không cứu được nữa rồi."


"Kể từ khi gặp em, anh đã vô phương cứu chữa.”

-

-

Hai người hôn nhau rồi ngã xuống giường

Khi Lăng Vân Phàm hở dốc vì bị hôn, cậu nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay Kỷ Thương Hải từ khóe mắt, liền nhanh chóng đưa tay giúp hắn cởi trói.

Kỷ Thương Hải cảm thấy tiếc nuối nhưng không ngăn cản, vì với tay bị trói hắn không thể làm những điều hắn muốn với Lăng Vân Phàm.

Ngay khi thắt lưng trên cổ tay được tháo ra, Kỷ Thương Hải không thể chờ đợi nữa, duỗi tay vào quần của Lăng Vân Phàm. Quần của cậu có dây thun, dễ dàng bị kéo xuống đến đầu gối.

Lăng Vân Phàm muốn cởi áo sơ mi của mình, nhưng Kỷ Thương Hải lại dùng ánh mắt sáng quắc ngăn cản: "Cứ mặc vào đi."

"Được." Lăng Vân Phàm dừng tay lại, “Hôm nay anh muốn làm gì thì làm... ừm..."

……

Nơi cũ

……

Không biết có phải là do hắn nhịn quá lâu hay không, Lăng Vân Phàm cảm thấy tối hôm đó Kỷ Thương Hải đặc biệt quấn người, đến sau cùng cậu đã mệt mỏi kiệt lực đến nỗi không muốn cử động ngón tay nào, chờ Kỷ Thương Hải chịu buông tha, Lăng Vân Phàm trực tiếp nhắm mắt lại không để ý nữa, ngã đầu ngủ..

Sáng hôm sau mở mắt ra, Lăng Vân Phàm vẫn còn buồn ngủ, mơ hồ không rõ bản thân đang ở đâu.

Lăng Vân Phàm mơ mơ màng màng chốc lát, quay đầu nhìn thì thấy Kỷ Thương Hải đang yên ổn ngủ bên cạnh, trán nhẹ dựa vào vai cậu, dáng vẻ ngủ yên bình, mang vài phần giống bộ dạng yếu ớt vô hại của hắn thuở nhỏ.

Lăng Vân Phàm không khỏi đưa tay chạm vào mái tóc đen mềm mại của Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải kêu nhẹ một tiếng, thanh âm thấp không rõ ràng: "Anh Phàm..."

Lăng Vân Phàm tưởng hắn đã tỉnh, lắng nghe kỹ hơn mới phát hiện ra Kỷ Thương Hải đang nói mớ.

Lăng Vân Phàm cảm thấy buồn cười, nín thở lắng nghe, hy vọng có thể nghe thấy Kỷ Thương Hải nói gì.

Không ngờ, Kỷ Thương Hải đau đớn cau mày, mơ hồ cầu xin: "Vân Phàm, em nhìn anh một cái......nhìn anh....”

Lăng Vân Phàm nhíu mày, vươn tay ôm chặt Kỷ Thương Hải vào lòng, xoa lưng an ủi hắn, lẩm bẩm: "Chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi mà sao cứ lo sợ thế."

“Quên đi.” Lăng Vân Phàm suy nghĩ lại, ôm chặt người kia hơn, cười hôn nhẹ vào thái dương, "Phía trước còn rất nhiều ngày bên nhau mà!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận