Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

"Trên đời có kì tích, phải không?"

Nhìn vào đôi mắt tràn đầy chờ mong của Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm không nói ra được một câu phủ định nào cả, cậu gật gật đầu: " Đúng vậy."

Kỷ Thương Hải ngay lập tức mỉm cười. Hắn nói: "Nói tóm lại, năm lớp 12, chúng ta đã hẹn hò."

"Chúng ta không nói chuyện này cho người khác biết, mặc dù mối quan hệ này đã bị che giấu, nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì đây chính là bí mật thuộc về đôi ta. "

"Tôi thường xuyên tìm kiếm hình bóng của cậu trong đám người. Khi tôi nghe có ai đó gọi tên cậu, hoặc đề cập đến lớp của cậu, tôi sẽ ngay lập tức quay đầu lại nhìn. Điều khiến tôi mừng rỡ như điên đó chính là, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy cậu, đều sẽ phát hiện cậu cũng đang nhìn tôi "

" Năm lớp 12 chúng ta rất bận rộn, chúng ta không có thời gian để chơi đùa, vì vậy buổi hẹn hò đầu tiên là ở sân thể dục của trường, thời gian nghỉ ngơi sau tiết tự học buổi tối."

" Tôi cùng cậu chẫm rãi đi bộ trên sân thể dục. Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó, gió mát buổi chiều, bầu trời tối trống trải, hương thơm của cây cỏ khô quyện lấy trong mũi tôi. Chúng ta nói về các vấn đề trong lớp học, khi đi tới một góc tối của sân trường, tôi dũng cảm vuốt nhẹ vào tay cậu. Ban đầu cậu có chút ngơ ngác, nhưng sau đó cậu cười và nắm lại tay tôi. Tôi cảm thấy như cậu không chỉ nắm lấy tay tôi, mà còn nắm luôn cả trái tim tôi."

" Những cuộc hẹn hò tương tự rất giống với lần đầu tiên. Chúng ta ở sân thể dục trong giờ nghỉ học buổi tối, khi tôi nắm lấy tay cậu, trái tim tôi cứ như muốn nổ tung."

Kỷ Thương Hải tiếp tục kể, "Lần đầu tiên tôi hôn cậu, là sau khi chúng ta hẹn hò được một tháng. "

Lăng Vân Phàm không thể tin được: "Hôn tôi?"

"Đúng vậy", Kỷ Thương Hải cười nhẹ. "Đó là vào ngày cuối mùa xuân hoặc đầu mùa hè, khi côn trùng kêu vang ồn ào, thời tiết dần trở nên ấm áp. Bởi vì kỳ thi đại học đang đến gần, nên chúng ta kết thúc tiết tự học buổi tối rất muộn. Tôi dẫn cậu đến lối vào khu cư xá, nghe cậu oán giận về việc học nặng nề. Tôi yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi hoa bách nhàn nhạt."

"Tôi nhìn lên thì thấy một cây cẩm lai bên cạnh chúng ta. Ánh trăng sáng lửng lơ qua những chiếc lá rậm rạp, chiếu rọi vào chân mày và mắt cậu. Tôi bỗng nhiên hỏi cậu: 'Tớ có thể hôn cậu không?'"

"Cậu hoảng sợ và khó xử, má và tai cậu dần trở nên đỏ ửng. Nhưng cuối cùng, cậu gật đầu."

"Và rồi tôi cúi xuống và nhẹ nhàng chạm vào môi cậu. Nó nhẹ hơn cả lông chim thoáng qua mặt tôi. Tôi không thể cảm nhận được môi cậu khô hay ướt, mềm hay cứng, nhưng tôi sẽ mãi nhớ hương thơm của cây cẩm lai ngày đó."

Kỷ Thương Hải rõ ràng đang bịa chuyện, nhưng hắn nói rất trơn tru, vô cùng chân thực.

Có vẻ như hắn đã tưởng tượng ra những cảnh này vô số lần trong đầu.

Quá khứ của hắn và Lăng Vân Phàm không có cuộc tranh luận hay xung đột nào, chỉ có đầy sự ngây ngô cùng rung động.

Lăng Vân Phàm ngắm nhìn Kỷ Thương Hải lưu loát kể chuyện, nhìn vào đôi mắt như mỉm cười trong trẻo của hắn, nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào mình, tựa như ánh mắt của hắn chưa từng dời đi.

Bỗng nhiên, Lăng Vân Phàm nhận ra một điều.

Kỷ Thương Hải thật sự rất thích cậu.

Suy nghĩ này đến đột ngột đến nỗi khiến Lăng Vân Phàm cũng bị sửng sốt một chút.

Đáng lẽ cậu nên nhận ra điều này vào thời điểm trước đó.

Ví dụ, khi Kỷ Thương Hài đưa cậu về nhà, chăm sóc cậu rất chu đáo.

Ví dụ, khi Kỷ Thương Hải nói dối, nói rằng hắn là bạn trai của cậu.

Ví dụ, khi Kỷ Thương Hài không chút do dự trả lại nợ cho cậu.

Nhưng trước đây, suy nghĩ này chỉ phát qua tâm trí cậu như một con chuồn chuồn bay trên mặt nước, không để lại chút dấu vết gì cả.

Lúc này, một trận giông bão dường như bùng phát từ đâu đó, làm tan đi tâm trạng bình tĩnh của Lăng Vân Phàm thành những gợn sóng cộng hưởng khó tan.

Khi hai người bước ra cổng trường, Lăng Vân Phàm vẫn còn mơ hồ một chút.

Kỷ Thương Hải vẫy tay trước mặt Lăng Vân Phàm, lo lắng hỏi: " Làm sao vậy? Sao lại đờ nguời ra thế?"

Lăng Vân Phàm phục hồi tinh thần lại, xấu hổ lấy ngón tay cào má. "Hôm nay cậu nói nhiều chuyện của tôi quá, tôi chỉ đang suy nghĩ thôi."

"Thật sự hôm nay tôi nói quá nhiều." Kỷ Thương Hải thanh thản xin lỗi. " Có phải đã làm phiền cậu rồi không?"

Lăng Vân Phàm nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: "Không, không, làm sao cậu làm phiền tôi được? Tôi chỉ không tập trung thôi."

Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng cong môi, ý cười chân thành.

Khi hai người đang nói chuyện, họ băng qua đường và đến một con phố đối diện trường.

Ở góc phố yên tĩnh đó, một cửa hàng hoa mới mở có những bông hoa sặc sỡ, rực rỡ trước cửa gỗ màu sữa. Tấm biển đen treo trên cửa, chữ viết tay lịch sự và thanh thoát: "Mừng khai trương, tất cả hoa hồng giảm 20%."

Kỷ Thương Hải vô tình nhìn vào tấm biển đen nhỏ treo trước cửa hàng hoa.

Khẽ suy nghĩ một lúc, hắn cười nói với Lăng Vân Phàm: "Ở đó có một cửa hàng hoa mới khai trương, cậu có muốn vào xem không?"

"Được." Lăng Vân Phàm gật đầu đồng ý.

Hai người đẩy cánh cửa gỗ màu sữa ra, nghe thấy tiếng chuông báo khách ở cạnh cửa reo lên.

Một chàng trai đang đứng bên giá hoa và sắp xếp hoa, y trang nhã, thon thả và mặc áo khoác lửng màu vàng vịt. Khi nghe thấy tiếng chuông, y quay đầu lại, mỉm cười hoan nghênh: "Chào mừng đến với cửa hàng."

Khi y nhìn thấy Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Hải, y giật mình vì sự hấp dẫn đặc biệt của hai người, sau đó mới tỉnh táo lại, đỏ mặt đi tới, lắp bắp hỏi: " Quý khách, quý khách, muốn mua loại hoa nào?"

" Để chúng tôi tùy tiện xem đã" Lăng Vân Phàm tươi cười sảng khoái, hiền lành đáp lại.

"Được rồi, được rồi." Chàng trai không thể kiềm chế được sự hào hứng đáp lại Lăng Vân Phàm: "Hôm nay, hoa hồng đang giảm giá, nếu quý khách muốn mua hoa tặng cho người yêu của mình, thì có thể xem xét."

"Người yêu của mình?" Kỷ Thương Hải tiến lên bán kính nửa bước, gần với Lăng Vân Phàm, dù thân thể hai người không tiếp xúc nhưng cảm giác bảo vệ tội đồ lại hiện hữu. "Vậy à? Thoạt nhìn chúng tôi không xứng đôi sao?"

"A?" Chàng trai bất ngờ "Nhưng hai người đều là Alpha."

Kỷ Thương Hải u ám nhìn: "..."

"Hử?" Lăng Vân Phàm tò mò hỏi, "Làm sao cậu biết. "

Cả hai đều che giấu mùi Pheromone của mình rất khéo léo.

Chàng trai đỏ mặt, nắm chặt góc tạp dề màu vàng nhạt, nói: "Bộ dạng của hai ngài quá xuất sắc, còn có...cái kia...vì tôi là omega, tôi có thể cảm giác được. Sau tất cả, omega và alpha có bản năng thu hút lẫn nhau....."

"Chúng ta đi thôi," Kỷ Thương Hải đột nhiên ngắt lời chàng trai bằng giọng nói lạnh lùng, nắm lấy cổ tay của Lăng Vân Phàm, dứt khoát kéo cậu ra khỏi cửa hàng hoa.

"A? Kỷ Thương Hải?" Lăng Vân Phàm chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ra đường.

Kỷ Thương Hải buông tay Lăng Vân Phàm ra, xoa xoa giữa mày, nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngẩng đầu trở lại vẻ phong hoa tao nhã, lịch thiệp của mình.

"Xin lỗi," Kỷ Thương Hải nói bằng giọng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có chút lạnh nhạt nào truớc đó, "Mùi nước hoa trong cửa hàng hoa quá nồng, tôi cảm thấy rất khó chịu, vậy nên mới kéo cậu ra đây. "

"À, tôi hiểu rồi," Lăng Vân Phàm nghĩ suy.

"Chúng ta đi thôi," Kỷ Thương Hải nói.

"Đã trễ rồi, cần phải quay lại."

"Được," Lăng Vân Phàm đồng ý, nhưng cậu vẫn liếc nhìn lại cửa hàng hoa.

Cả hai lặng lẽ đi đến chỗ đậu xe. Khi Lăng Vân Phàm đến gần xe, cậu mở cửa sang phía hành khách, im lặng trong hai giây thì đột nhiên nói với Kỷ Thương Hải đang thắt dây an toàn ở ghế lái: "Đợi tôi một chút, tôi để quên đồ trong cửa hàng hoa, tôi phải quay lại lấy."

"Cái gì?" Kỷ Thương Hải sửng sốt.

Nhưng Lăng Vân Phàm không trả lời hắn. Cậu đóng cửa xe lại, chạy về phía cửa hàng hoa, sớm biến mất sau góc đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui