Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Sau khi Kỷ Thương Hải thoát khỏi viện điều dưỡng, hắn ở nhà Dung Trạm nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng hắn không còn giống như thây ma nữa, có chút tinh thần.

Ngày thứ ba, sau bữa tối, Kỷ Thương Hải nói với Dung Trạm: “Đã đến lúc tôi phải đi rồi.”

Dung Trạm sửng sốt.

Kỷ Thương Hải giải thích: "Nếu tôi tiếp tục sống ở đây, có thể đồ đạc của cậu sẽ bị nhiễm pheromone của tôi. Nếu mỗi ngày cậu ra vào tập đoàn Tung Hoành, sớm hay muộn thì Kỷ Phi cũng sẽ phát hiện."

Dung Trạm: “Nhưng cậu có thể đi đâu?”

Ba tháng qua toàn bộ tài sản của Kỷ Thương Hải đều bị Kỷ Phi lấy đi, hiện tại hắn có thể nói là không một xu dính túi, không nhà để về.

Kỷ Thương Hải trầm mặc một lát, chỉ nói: "Cho tôi một ít tiền mặt."

Tuy rằng lo lắng nhưng Dung Trạm cũng không ép Kỷ Thương Hải ở lại, dù sao kế hoạch của Kỷ Thương Hải cũng không phải là chuyện y có thể can thiệp vào.

Dung Trạm lấy một chiếc ba lô nhỏ, đóng gói hai bộ quần áo cho Kỷ Thương Hải, một chiếc điện thoại di động cũ mà y từng dùng và hơn 3.000 nhân dân tệ tiền mặt.

Dung Trạm muốn cho hắn thêm tiền mặt, nhưng Kỷ Thương Hải nói thế là đủ rồi.

Khi Kỷ Thương Hải rời đi, Dung Trạm cẩn thận hỏi hắn: "Kỷ Thương Hải, chúng ta có thể loại bỏ Kỷ Phi không?"

Kỷ Thương Hải đáp: “Cậu sẽ” Nói xong liền rời đi.

Lúc đầu Dung Trạm còn vui mừng khôn xiết, sau đó lại thắc mắc tại sao Kỷ Thương Hải lại nói ‘cậu’ mà không phải ‘chúng ta’

Nhưng Dung Trạm không nghĩ ra được đáp án, đành thôi hành hạ tế bào não của mình mà bắt đầu quét dọn, dọn dẹp nhà cửa.

Hai ngày qua, Kỷ Thương Hải thường xuyên bị ác mộng ban đêm đánh thức, tinh thần kém cỏi, không cách nào hoàn toàn khống chế được pheromone, cho nên phòng y ở thoang thoảng mùi hoa súng.

Dung Trạm mở cửa sổ cho thông gió, xịt một ít chất khử mùi, sau đó tháo ga trải giường và vỏ chăn ra, gấp lại và sắp xếp lại.

Sau khi dọn dẹp phòng khách, Dung Trạm bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ của mình.

Y bước đến bên giường, nhặt hai góc chăn lên, lắc lắc rồi lấy trong chăn ra một chiếc áo khoác bóng chày.

Chiếc áo khoác này là chiếc áo khoác mà Kỷ Thương Khung dùng để bảo vệ Dung Trạm khỏi cái lạnh, mấy ngày nay Dung Trạm đều ôm nó khi ngủ.

Nhìn thấy áo khoác của mình vô tình bị ném xuống đất, Dung Trạm nhanh chóng bước tới, đau khổ nhặt nó lên.

Y rũ bỏ lớp bụi không tồn tại trên áo khoác và nghĩ: Có nên nhanh chóng giặt sạch và trả lại cho Kỷ Thương Khung không?

Nhưng Dung Trạm không chịu nổi.

Y ôm chặt áo khoác, nhớ lại ngày hôm đó mọi thứ đều im lặng, y được Kỷ Thương Khung ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, rõ ràng là một ngày nửa đêm gió lạnh, nhưng vòng tay của Kỷ Thương Khung lại dễ dàng chặn hết sự lạnh lẽo đó, khiến y cảm thấy ấm áp, yên tâm vô cùng.

"Anh Thương Khung, em thích anh... em cũng thích anh..." Dung Trạm lẩm bẩm trong áo khoác.

Đột nhiên, điện thoại di động của Dung Trạm vang lên.

Khi y cầm lên và nhìn, y như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.

Cuộc gọi đến từ Kỷ Phi.

Dung Trạm đè nén sự hoảng sợ, nhấc điện thoại lên, rụt rè hỏi: "Chủ tịch Kỷ, ngài tìm cháu à?"

Kỷ Phi: "Tiểu Trạm, sao hôm nay không đến làm việc?"

Dung Trạm: “Chủ tịch Kỷ, cháu, cháu hơi khó chịu, cháu xin nghỉ nửa ngày."

"Vậy thôi. Sáng mai con đến đây thì trực tiếp đến văn phòng của chú. Chú có một số việc cần giải quyết."

"Dạ, được."

Cúp điện thoại xong, Dung Trạm rưng rưng nước mắt, y hận mình chỉ biết khóc, y dùng mu bàn tay hung hăng dụi mắt hai cái, ôm lấy áo khoác của Kỷ Thương Khung trốn vào trong giường, kéo chăn đắp lên người, cuộn tròn thành một quả bóng.

Y bắt đầu suy nghĩ: Kỷ Thương Hải nói hắn có thể loại bỏ Kỷ Phi, nhưng chính xác là khi nào?

Nếu như sớm biết Kỷ Thương Hải rời đi, y sẽ cẩn thận hỏi hắn một câu.

Trời sắp tối rồi, y cũng không biết Kỷ Thương Hải có thể ở nơi nào.

À, đúng rồi.

Dung Trạm đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

Y nhớ khi Kỷ Thương Hải còn ở công ty con ở nước ngoài, hắn đã nhờ y tìm đại lý để mua một căn nhà cũ.

Vì đang ở nước ngoài nên Kỷ Thương Hải đã tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để mua nhà mà không nói cho Kỷ Phi biết.

Nhưng mà sau khi mua xong, Kỷ Thương Hải không bao giờ nhắc đến căn nhà đó nữa, ngay cả Dung Trạm cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ và không chắc liệu Kỷ Thương Hải có còn căn nhà đứng tên mình hay không.

Khi Dung Trạm đang suy nghĩ về chuyện này, chiếc taxi Kỷ Thương Hải đã dừng ở lối vào một trung tâm mua sắm phồn hoa.

Kỷ Thương Hải trả tiền, xuống taxi, kéo mũ trùm đầu của áo hoodie lên, bước nhanh đến tầng một của trung tâm mua sắm, tìm thấy ba dãy tủ đựng đồ có mật mã, những tủ đựng đồ này ban đầu dùng để đựng túi xách cho khách du lịch ghé thăm trung tâm mua sắm Nhìn có vẻ bình thường, nhưng trước đó Kỷ Thương Hài đã kiểm tra an ninh ở đây, biết rằng hệ số an toàn ở đây rất cao.

Hắn bước đến một tủ đựng đồ, ấn mật khẩu, thanh toán phí lưu trữ gia hạn cho những món đồ không lấy ra trong ba tháng và lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp sắt.

Kỷ Thương Hải mang hộp sắt đến một nơi vắng vẻ, mở ra, bên trong là giấy tờ nhà đất và chìa khóa.

Nhìn thấy đồ vật còn nguyên vẹn, Kỷ Thương Hải mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không nán lại, cất đồ vào ba lô, bước ra khỏi trung tâm thương mại, đứng bên lề đường bắt taxi.

Người tài xế taxi là một ông chú nhiệt tình: "Anh bạn trẻ, cậu đi đâu vậy? Tôi nói cho cậu biết, trong thành phố này không có nơi nào mà tôi không biết! Chỉ cần kể tên thôi!"

Kỷ Thương Hải: "Đi..."

Nói xong một câu, Kỷ Thương Hải liền trầm mặc.

Hắn quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Trong thành phố lớn này, đông đúc xe cộ, vạn ngôi nhà sáng bừng đèn, nhưng không một nơi nào chứa chấp được hắn.

“Anh bạn trẻ, cậu đi đâu?” tài xế lại hỏi: “Cậu về nhà hay đi tìm bạn?”

Về nhà?

Hắn không có nhà.

Tìm bạn?

Ánh mắt Kỷ Thương Hải lóe lên, nói: "Đi... Đến nhà hàng “ Ngon lại đến”.”

Hắn biết rằng Lăng Vân Phàm không muốn gặp hắn, nhưng hắn có một thứ muốn đưa cho Lăng Vân Phàm.

"Được!" Ông chú lập tức khởi động xe, đạp ga, "Là quán “Ngon lại đến” ở ngõ Nam Khê đúng không? Quán đó ăn ngon lắm, chắc lúc này vẫn còn đông đúc!"

Chú nói đúng, khi Kỷ Thương Hải đến nhà hàng “Ngon lại đến”, hắn nhìn thấy ánh đèn rực rỡ và mọi người đang uống rượu say sưa.

Khung cảnh sống động không phù hợp với Kỷ Thương Hải đơn lẻ.

Kỷ Thương Hải không vào nhà hàng mà đứng ở một cột đèn cách đó không xa, chờ đợi một bóng dáng mà hắn không biết bao giờ sẽ xuất hiện.

Hắn đứng như vậy trong gió lạnh suốt ba tiếng đồng hồ, chiếc áo hoodie mỏng không ngăn được cái lạnh, cơ thể càng lạnh hơn.

-

Mười một giờ rưỡi đêm, tất cả khách hàng đến nhà hàng đã giải tán hoàn toàn, nhà hàng đang chuẩn bị đóng cửa.

Ngay lúc Kỷ Thương Hải đang vô cùng thất vọng chuẩn bị rời đi thì một người đàn ông bước ra khỏi nhà hàng.

Người đàn ông xách hai túi rác lớn đi vào con hẻm cạnh nhà hàng, vứt rác vào thùng rác màu xanh đậm, sau đó đi bộ trở lại phía trước nhà hàng, đứng ở cửa vươn vai thở dài. rồi nhẹ nhàng xoa cổ, trông cậu như đã phải vất vả rất lâu.

Cậu xoa xoa cổ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám sao, sửng sốt không biết mình đang nghĩ đến điều gì.

Kỷ Thương Hải chăm chú nhìn cậu, ước gì có thể liều mạng chạy tới ôm cậu, nhưng lý trí lại mách bảo hắn không thể làm như vậy, phải tìm một thời điểm thích hợp hơn.

Sự thôi thúc và lý trí đấu tranh trong cơ thể Kỷ Thương Hải, cuối cùng hắn bước về phía trước một bước.

Đúng lúc này, một cô bé xinh xắn đáng yêu nhảy ra khỏi nhà hàng, hét lên: “Anh Phàm!”

Bước chân của Kỷ Thương Hải cứng lại, hắn cứng đờ tại chỗ.

Bên kia, Lăng Vân Phàm quay đầu lại và nhìn thấy Trịnh Tư Thanh đang đi về phía mình: "Hả? Có chuyện gì vậy?"

“Đây!” Trịnh Tư Thanh cầm hai que kem nước đường trong tay, cô đưa một chiếc cho Lăng Vân Phàm, “Tối nay anh vất vả rồi.”

“Cảm ơn.” Lăng Vân Phàm mỉm cười rạng rỡ cầm lấy que kem, đưa tay xoa đầu Trịnh Tư Thanh.

“Này.” Trịnh Tư Thanh nhanh chóng hất tay cậu ra, “Không phải anh vừa mang rác sao?”

Lăng Vân Phàm: "À, ừ, anh nhặt nó lên, tay anh vẫn còn dính."

"A?!" Trịnh Tư Thanh kêu thảm thiết, tức giận đấm vào lưng Lăng Vân Phàm, "Vậy sao anh sờ đầu em!?"

Lăng Vân Phàm bị đánh nhưng cậu lại cười lớn: "Hahaha, anh lừa em thôi, thứ anh ném là đồ nhựa, tay anh rất sạch."

Trịnh Tư Thanh tức giận: "Trả kem cho em! Em không cho anh ăn nữa! Em đưa cho anh Trù ăn!"

"Không được đâu." Lăng Vân Phàm nheo mắt lại, lợi dụng lợi thế về chiều cao để cầm que kem trong tay, Trịnh Tư Thanh cố gắng nhảy lên nhiều lần nhưng không thể tóm được que kem.

Mọi hành động thân mật giữa hai người đều lọt vào tầm mắt của Kỷ Thương Hải đang trốn trong bóng tối.

Tựa như một con dao thép sắc bén từ từ đâm vào trái tim Kỷ Thương Hải, sau đó cắt từng tấc cơ thể hắn ra khỏi ngực, moi xương ra, hút hết máu.

Hắn nhìn Lăng Vân Phàm, hai người rõ ràng chỉ cách nhau mười bước, nhưng bây giờ Lăng Vân Phàm đã quá tầm với của hắn.

Thế giới đang nói với Kỷ Thương Hải từng phút rằng Lăng Vân Phàm khi không có hắn vẫn hạnh phúc, khỏe mạnh và tiến về phía trước với những bước tiến dài.

Lúc Kỷ Thương Hải hồi phục tinh thần, Lăng Vân Phàm đã tạm biệt người trong nhà hàng, ngậm kem que lên xe đạp, đi về hướng ngược lại chỗ Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải đã không thể đưa cho Lăng Vân Phàm thứ hắn muốn đưa cho cậu.

Kỷ Thương Hải chỉ có thể quyết định tới tìm Lăng Vân Phàm vào tối mai.

Cảm thấy lạnh toàn thân, hắn rời nhà hàng và thuê một phòng trọ ở gần đó.

Kỷ Thương Hải không kéo rèm cửa sổ, khiến căn phòng đầy ẩm ướt và mùi mốc trở nên tối tăm và u ám, ngay cả trong ban ngày. Sau đó, hắn nằm trên giường, mờ mịt và mông lung qua một ngày.

Trong thời gian này, hắn gặp rất nhiều ác mộng.

Cũng may Kỷ Thương Hải đã quen rồi.

Cuối cùng, Kỷ Thương Hải mơ thấy bản thân hắn nhỏ bé, u ám và yếu đuối ngồi ở đầu giường, nắm lấy tay hắn và nhẹ nhàng nói: “Mày vẫn như ngày xưa, không thể giữ lại bất cứ thứ gì, mày không thể giữ lại cậu ấy, không thể giữ lại tình yêu và sự yêu thích, càng không thể giữ lại cái mác bạn đồng hành, mày đã không còn gì nữa rồi.”

Hắn hỏi: “Có thể hy vọng vào một phép màu xảy ra không?"

Khi còn nhỏ, hắn tự tin trả lời: “Phép màu sẽ không bao giờ xảy ra nữa”.

Kỷ Thương Hải tỉnh lại, ngồi dậy, hắn cảm thấy tinh thần uể oải, lồng ngực đau nhức như bị cắt ra một khối thịt.

Hắn đứng dậy, tạt nước lạnh vào mặt, sau khi tỉnh lại được một lúc, hắn mới tắm rửa sạch sẽ, rời khỏi phòng, đi về hướng nhà hàng “Ngon lại đến.”

Chỉ mới 9 giờ đồng hồ, đi trên con đường trong đêm, nhìn xa, ánh đèn neon xen kẽ nhau, các quán ăn đêm ven đường đầy khói và hương vị, trong khi Kỷ Thương Khung đi một mình như một người được cắt ra từ một bức ảnh đen trắng tĩnh lặng, và bị dán lên một con phố sôi động.

Kỷ Thương Khung lặng lẽ đi, khi chỉ còn 500 mét nữa để đến nhà hàng "Ngon lại đến", hắn bất ngờ nhìn thấy một người.

Trịnh Tư Thanh đang nói chuyện điện thoại khi đi ngược chiều với hắn, cô cười nói. Sau đó rẽ vào một con hẻm hẻo lánh.

Kỷ Thương Hải: "...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui