Khói thuốc trong căn phòng nồng nặc, hòa quyện với khí điều hòa khiến Ngạn Sơ cay xè mắt đến mức không mở nổi mắt.
Vương Thế Cương – người đại diện của cậu – là một kẻ nghiện thuốc lâu năm nên văn phòng của anh ta thường xuyên chìm trong làn khói mù mịt.
Ngạn Sơ không hiểu nổi thói quen này của người hiện đại nhưng vẫn cố tỏ ra tôn trọng.
Dạo gần đây, cậu thường xuyên sử dụng internet để học hỏi kiến thức hiện đại, cộng với ký ức của cơ thể này, Ngạn Sơ miễn cưỡng có thể làm được việc không để lộ sự bối rối trước mặt người khác.
Khi đối diện với những điều hoặc người mà cậu không hiểu, cậu luôn dùng sự im lặng và biểu cảm bình tĩnh để ứng phó.
May mắn thay, công ty xây dựng cho cậu hình tượng là một kẻ lạnh lùng, không nói nhiều, nhờ vậy mà Ngạn Sơ có thể hoàn hảo giấu đi những cảm xúc bên trong.
Những cảm xúc như kinh ngạc, tò mò, xấu hổ hay bối rối đều được che giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó.
Cơ thể này cũng từng bị dân mạng chỉ trích vì gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo của mình.
Dường như ở đây, mọi người gọi đó là gì nhỉ! ?
Chảnh chọe?
"Ngạn Sơ! Rốt cuộc cậu có đang nghe tôi nói không đấy!?"
Giọng hét của Vương Thế Cương vang lên muộn màng nhưng đầy tức giận.
Ngạn Sơ hơi run, cố chịu đựng mùi thuốc lá độc hại, đôi mắt đỏ lên vì khói mà ngẩng đầu nhìn: “Gì cơ?”
"! ” Vương Thế Cương tức đến mức quên luôn lời định nói.
Thằng nhóc này gần đây quả thật quá kiêu ngạo rồi!
Anh ta nói nãy giờ mà đối phương cứ như đang ở thế giới nào ấy!
Vương Thế Cương quyết định bỏ qua những lời khuyên nhủ, nhét vào ngực Ngạn Sơ vài tờ giấy đã bị anh ta vò nát trong tay.
"Vai của cậu là một thiếu gia ăn chơi trong bộ phim cổ trang, nhân vật này chỉ là pháo hôi, lên sân khấu vài lần là xong.
"
"Là! diễn xuất sao?"
Vương Thế Cương gật đầu thiếu kiên nhẫn: "Hát hò, nhảy nhót không giỏi thì tạm thời đóng phim đi.
Mặt cậu đẹp, đừng lãng phí, diễn tốt cho tôi, nghe chưa!"
"Ừm.
"
Ngạn Sơ không còn lựa chọn nào khác mà nắm lấy vài tờ giấy rồi nhanh chóng thoát khỏi nơi “khói thuốc” này.
Ra khỏi căn phòng đó, phổi của Ngạn Sơ mới được giải thoát.
Tháng 11 ở Kinh Thị, bên trong các tòa nhà đều có hệ thống sưởi ấm.
Khi bước ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Long Phong Giải Trí, cơ thể Ngạn Sơ lập tức phản ứng lại vì đã quá lâu trong môi trường ấm áp.
Lông tơ của cậu dựng đứng lên như một con mèo bị chọc giận.
Cậu quên mang theo áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng manh lao ra giữa trời lạnh, hơi thở phả ra tạo thành làn khói trắng.
Sau khi bị Vương Thế Cương kéo dài thời gian quá lâu thì trời cũng đã sắp tối.
Bụng Ngạn Sơ đã sớm réo liên tục, giờ đây đã trống rỗng.
Vừa mới được tự do nên điều đầu tiên cậu nghĩ tới là ăn một bát mì chua cay.
Ở Đại Vân không có những món ăn đậm vị như thế này, đồ ăn ở đó thường rất nhạt.
Lần đầu tiên ăn món mì chua cay làm Ngạn Sơ thấy lạ lẫm, miệng thì cay xè đỏ bừng nhưng càng ăn càng không dừng lại được.
Điển hình là người không chịu được cay nhưng lại rất thích thử.
Người đại diện không cho họ ăn những món này vì công ty có riêng thực đơn dinh dưỡng để kiểm soát cân nặng cho nghệ sĩ.
Ngạn Sơ chỉ khi ở trước mắt Vương Thế Cương mới ngoan ngoãn ăn cơm hộp.
Cậu không ngờ rằng mình lại mắc kẹt trong giới giải trí này, luôn chờ đợi một cơ hội để thoát ra.
Ngạn Sơ rất rõ ràng mà biết rằng cậu không hợp với công việc này.
Ở Đại Vân, ca nhi không thể làm những công việc nặng nhọc, vì vậy khi đến thế giới này, cậu đã bị vắt kiệt sức.
Trước kia ở trong phủ, Ngạn Sơ thường an tĩnh ngồi thêu thùa nên một ngày trôi qua rất nhanh mà cậu không hề thấy buồn chán khi phải ở nhà.
Cậu vẫn thích thêu thùa hơn, mà không phải giống như hiện giờ phải xuất hiện trước mặt người khác và diễn xuất.
Ngành giải trí ở đây dường như rất được trọng vọng, hoàn toàn khác với vị trí thấp hèn của những người hát rong ở Đại Vân.
Ở nơi này, những nghệ sĩ thành công đều có thu nhập không hề thấp!
【Thanh toán thất bại! 】 Giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên.
Trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ 【Số dư tài khoản không đủ】