Sau Khi Giải Nghệ Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng


Ngạn Sơ đã sớm quen với cách thanh toán hiện đại, Hôm nay như thường lệ mà cậu thuần thục cầm điện thoại lên để thanh toán nhưng lại gặp phải một sự cố nho nhỏ.
Cậu hết tiền.
Trong tài khoản chỉ còn lại bốn đồng năm xu?
Ngạn Sơ đi dạo quanh đây cả buổi nhưng không tiêu xài gì nhiều.
Chẳng phải trước đây nguyên thân đã đến Long Phong Giải Trí này ba năm để kiếm tiền sao?
Dù không phải là một nghệ sĩ nổi tiếng, cũng không đến mức không đủ tiền ăn uống, đúng không?
Ngạn Sơ cẩn thận lục lại ký ức của cơ thể này mới phát hiện ra số tiền đã bị công ty quản lý cắt xén gần hết, một ít còn lại thì gửi về quê của cậu, chỉ để lại cho mình còn vài đồng lẻ như bây giờ.
Giây phút này, Ngạn Sơ cảm thấy lòng mình lạnh buốt, còn lạnh hơn cả cơn gió bên ngoài.
Đến cả mì chua cay cũng không ăn được...
"Chàng trai, còn muốn mì chua cay không?" Ông chủ quán bận rộn làm việc, nhưng vẫn niềm nở hỏi.
"À...!xin lỗi, tôi không..."

"Mang cho cậu ấy một bát."
Giọng nói trầm ấm cất lên, ngắt lời Ngạn Sơ trước khi cậu kịp nói xong.
Một bàn tay lớn với những khớp xương rõ ràng từ phía sau vươn tới.

Từ khóe mắt, Ngạn Sơ chỉ kịp nhìn thấy một chiếc điện thoại màu đen, sau đó là tiếng "tích" báo hiệu giao dịch thành công.
"Xong rồi! Rau thơm với hành tự lấy ở góc kia nhé! Hai cậu cứ tìm chỗ ngồi trước, lát nữa tôi sẽ mang đồ ra!" Ông chủ hào hứng chỉ về phía những bát gia vị nhỏ.
Hai cậu...
Lúc này Ngạn Sơ mới thật sự nhìn rõ người đàn ông đứng phía sau.
Anh ta có đôi lông mày sắc, ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt góc cạnh rõ nét, dáng người cao lớn, uy nghiêm toát lên khí chất không cần nói cũng khiến người khác e dè.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen cố ý che đi một phần khuôn mặt.
Nhưng vì Ngạn Sơ thấp hơn anh ta khá nhiều nên khi ngước lên, cậu có thể nhìn thấy rõ từng nét trên khuôn mặt đó.
Gương mặt tuấn tú này còn đẹp hơn cả những công tử nổi tiếng ở Đại Vân mà Ngạn Sơ từng gặp, cậu chưa bao giờ thấy ai đẹp đến vậy.
Trong giây lát, cậu đứng ngẩn người tại chỗ.
Mãi đến khi người đàn ông không mảy may để ý mà đi đến ngồi ở một góc ngồi xuống thì Ngạn Sơ mới hoàn hồn vội chạy theo.
"Cảm ơn anh...!À không, cảm ơn anh đã trả tiền giúp tôi, tôi...!tôi ngày mai..."
Ngạn Sơ ngập ngừng, nghĩ liệu trả tiền ngày mai có quá muộn không?
Rồi cậu liền sửa lời: "Tôi sẽ trả lại anh tối nay!"
"Không cần trả." Người đàn ông thậm chí không ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn đang bấm điện thoại, chiếc mũ che kín gần hết khuôn mặt như thể đang cố tránh né điều gì đó.
Anh ta nghĩ rằng sẽ phải nghe những câu quen thuộc như: "Thế sao được", "Lần sau tôi sẽ mời", hay "Thêm WeChat đi" và những lời khách sáo khác.
Dù sao, với gương mặt và thân phận này thì anh ta đã quá quen với việc người khác cố gắng tiếp cận mình.
Nhưng trái ngược hoàn toàn, người trước mặt chỉ ngập ngừng vài giây rồi nhanh chóng nói: "Ồ, vậy cũng được."

"..."
Ngạn Sơ hiểu chuyện nên lập tức rời đi mà không ngồi cùng bàn với người đàn ông đó, cậu lặng lẽ ngồi vào một góc khác xoa xoa đôi tay lạnh cóng vì trời đông.
Cuối cùng, cậu chắp tay trước ngực thầm cảm ơn: "Anh chàng đẹp trai lại thích làm việc thiện, khẳng khái trả tiền.

Chúc anh cả đời bình an."
“Hắt xì!” Ở không xa, trước bàn, đại ảnh đế Vệ Đình Tiêu hắt xì một cái.
Mũi hơi ngứa, anh đưa tay lên sờ.
Chắc hẳn là người ở nhà vừa mới cãi nhau với anh ta "Đồ cổ" kia, đang nguyền rủa anh ta đây mà.
Hôm nay có một buổi tiệc gia đình rất vui vẻ nhưng cuối cùng lại vì anh ta và cha cãi nhau mà mọi thứ kết thúc sớm.
Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ phép, vậy mà cũng chẳng được yên ổn.
Anh ta vội vã chạy ra ngoài, ngay cả khẩu trang cũng quên mang theo.
Đi qua con phố cũ Viên Lâm Lộ này, anh ta bị mùi thơm từ các quán ăn ven đường làm dạ dày cồn cào, chân vô thức mà bước tới.
Anh ta định xếp hàng mua một bát mì, nhưng trước mặt có một cậu bé cứ đứng đó mãi không đi, thỉnh thoảng trong miệng cậu ta lại lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ.
Cậu bé đó dáng người gầy gò, chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng manh.


Phần gáy trông rất mềm mại và đẹp, tóc hơi xù và rối, trong không khí mà lộ ra cổ trắng nõn.
Phía sau tai phải còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ rực nổi bật trên làn da trắng sữa, càng thêm thu hút ánh nhìn.
Cậu nhóc đó thấp hơn anh ta gần một cái đầu.
Vệ Đình Tiêu không hề có ý định muốn nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác nhưng thật sự là thị lực của anh quá tốt nên chỉ cần liếc qua đã thấy trong thẻ của cậu ta chỉ còn bốn đồng năm xu.
Chẳng trách cậu bé cứ đứng đợi mãi mà không mua được gì.
Cậu nhóc dường như cũng biết mình không đủ tiền để ăn bữa này nên trên đỉnh đầu ngốc nghếch đó, tóc cậu ta như cũng cụp xuống theo sự thất vọng.
Vệ Đình Tiêu bị cảnh tượng này làm cho buồn cười, chẳng hiểu sao anh lại hành động một cách vô thức.
Thôi được, giúp cậu nhóc này trả tiền vậy, đến nước miếng cũng sắp rơi vào nồi rồi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận