Sau Khi Giải Nghệ Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng


Bát mì chua cay nóng hổi đã được đưa đến trước mặt Ngạn Sơ.
Ông chủ với giọng nói mang âm điệu vùng khác, tò mò hỏi: “Hai người không phải đi cùng nhau sao? Sao không ngồi chung bàn?”
Ngạn Sơ xua tay: “Không đi cùng, tôi không quen biết vị công...!À không, vị tiên sinh đó.”
Dù đã tiếp nhận ký ức của thân xác này, mỗi ngày nghiêm túc tìm hiểu thói quen và quy tắc của thế giới này, nhưng thời gian vẫn quá ngắn.

Ngạn Sơ vẫn theo bản năng mà nói chuyện như cách cậu từng biết.
Cậu hầu như chưa từng trò chuyện đúng nghĩa với ai ở thế giới hiện đại này.

Ngoài mấy câu “Ừ” hay “Ờ”, cậu chỉ đơn giản chỉ vào thực đơn khi đi ăn rồi nói “Lấy cái này.” Còn với người quản lý hay đồng đội thì lúc nào cũng là im lặng.

Nếu tính kỹ, những ngày này câu dài nhất mà Ngạn Sơ nói ra chính là câu cảm ơn với chàng công tử đẹp trai và tử tế ban nãy.
Nghe xong, ông chủ cười ngượng, đáp lại: “Xin lỗi, cậu cứ từ từ dùng nhé.” rồi vội vàng đi làm việc tiếp.
Ngạn Sơ đói bụng cả ngày, cuối cùng cũng đợi được bát mì chua cay.
Cầm đũa đảo nhẹ rồi cậu lập tức bắt đầu ăn.
Vị cay và nóng thật sự rất đã!
Cách đó không xa, Vệ Đình Tiêu nghiêng đầu có thể nhìn thấy Ngạn Sơ.

Ban nãy, giọng của cậu với ông chủ cũng khá lớn khiến người muốn giả vờ không nghe thấy như anh cũng khó.
Là ngôi sao điện ảnh nổi bật nhất gần đây, là người trẻ nhất từng đoạt giải ảnh đế hai lần và là nam nghệ sĩ có giá trị thương mại cao nhất, Vệ Đình Tiêu có không ít hào quang.

Dù anh không tự mãn đến mức nghĩ rằng các bác gái ngoài phố cũng nhận ra mình nhưng dựa trên số liệu mạng xã hội, còn trong giới trẻ thì gần như không ai là không biết anh.
Không nói khoa trương nhưng poster của anh đang được dán ở khắp nơi từ trạm xe buýt, hành lang tàu điện ngầm cho đến các trung tâm thương mại lớn.

Chỉ cần ra ngoài một vòng là có thể thấy gương mặt anh ở khắp nơi.
Hôm nay Vệ Đình Tiêu tự mình ra ngoài mà không có trợ lý đi cùng nên nếu bị người qua đường nhận ra thì chắc chắn sẽ tạo nên không ít ồn ào.
Lúc ban nãy Ngạn Sơ đuổi theo Vệ Đình Tiêu khiến anh cứ nghĩ mình đã bị lộ.

Không ngờ cậu ta lại không hề dây dưa mà chỉ ngoan ngoãn nhận lấy bát mì chua cay mà anh tặng còn nghiêm túc nói với ông chủ rằng không quen biết anh.
Vệ Đình Tiêu bất giác bật cười, cảm thấy cậu nhóc này thật thú vị, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Vừa nhìn, anh liền thấy cảnh cậu nam sinh này vì cay mà liên tục lè lưỡi.
Chiếc lưỡi hồng thoáng ló ra rồi rụt vào, môi cậu ta ướt đẫm dầu ớt, còn trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt long lanh như sắp rơi lệ vì cay nhưng cậu ta vẫn cố gắng nhịn.
Trên tay đôi đũa vẫn không dừng lại dù ăn khó khăn nhưng cậu vẫn rất tận hưởng, như thể đang lấy độc trị độc.
Nhìn bộ dáng này… ngoài ý muốn lại có phần cuốn hút.
Vệ Đình Tiêu nhìn xuống bát sủi cảo của mình, đột nhiên thấy mất hứng.
Anh đứng dậy rồi đi đến chỗ ông chủ, hạ giọng nói nhỏ và chỉ tay về phía sau, “Cho tôi một bát giống hệt cậu ta, độ cay cũng giống luôn nhé.”
Khi thưởng thức bát mì chua cay giống với cậu nhóc kia, Vệ Đình Tiêu vẫn không cảm thấy nó cay quá, nhưng lại rất ngon.

Ăn xong, vị chua cay còn đọng mãi ở môi, răng, khiến anh chưa thấy đủ.
Anh lại nhìn qua phía cậu nhóc thì thấy mũi cậu ta đã đỏ vì cay, đang dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán.

Không giống như anh khi ăn cơm thích ăn nhanh và vội vàng, còn cậu nhóc này toàn bộ quá trình ăn đều rất từ tốn và thanh lịch, mỗi lần chỉ gắp một, hai sợi mì, rồi nhẹ nhàng đưa vào miệng.
Đến khi anh ăn xong bát mì cay thì cậu nhóc vẫn còn đang từ tốn thưởng thức.
Khóe miệng Vệ Đình Tiêu bất giác khẽ nhếch lên.
Cảm xúc bực bội trong lòng anh từ lúc nào đã lặng lẽ tan biến.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên, người quản lý La Huy gọi đến.
“Tổ tông, cậu đang ăn mì ở Viên Lâm Lộ đó à?”
Vệ Đình Tiêu: “……”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận