Sau Khi Giải Nghệ Ca Nhi Nhờ Vào Thêu Thùa Mà Nổi Tiếng


“Cậu lại không rời đi nên giờ lên hot search rồi đấy! Có người qua đường chụp ảnh đăng lên mạng rồi! Tôi đang theo dõi Weibo đây! Cậu có biết mình đang nổi tiếng cỡ nào không?”
Vệ Đình Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, tay kéo vành nón xuống: “Bảo Tiểu Lâm đến đón tôi.”
“Cậu ta đang trên đường đi, chắc sắp tới rồi.” La Huy đã đoán trước được tình huống này nên đã dặn trợ lý luôn theo sát.
Trong lúc trò chuyện, Vệ Đình Tiêu đã nhìn thấy bóng xe quen thuộc từ xa.

Vừa mới tắt điện thoại thì đột nhiên có một lực mạnh từ phía sau ập tới, va chạm thẳng vào lưng anh.
“A.” Một tiếng rên rỉ nhịn đau từ phía sau truyền tới:"Thực xin lỗi."
Hầu như không đợi Vệ Đình Tiêu phản ứng, nhiệt độ cơ thể phía sau liền nhanh chóng biến mất.
Anh quay đầu lại nhìn thấy một cậu nam sinh đang ăn mì chua cay phía trước đang che mũi với đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, trông như vừa bị bắt nạt.

Vệ Đình Tiêu sớm đã chú ý tới cửa hàng này có một cái bậc thềm nhỏ, nếu không chú ý sẽ dễ bị vấp.
Tít tít ——
Tiếng còi xe vang lên cách đó khoảng 5 mét, Vệ Đình Tiêu nhìn xung quanh đã có vài người qua đường chú ý đến chỗ anh đang đứng nên anh không kịp nói gì thêm với Ngạn Sơ mà chỉ để lại một câu: “Nếu cay quá thì có thể uống sữa bò.”
Ngạn Sơ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp hơi mở to mà nhìn người kia đã nhanh chóng rời khỏi tiệm ăn vặt rồi lên một chiếc xe màu đen.
Trên đường trở về, Ngạn Sơ đi ngang qua một siêu thị, dùng bốn đồng còn lại mua một hộp sữa bò nhỏ.
Ngạn Sơ cắm ống hút vào và uống một ngụm, ngay lập tức cậu cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn.
Xem ra lúc nãy thật sự bị cay đến mơ màng, mà ngay cả con đường dưới chân cũng không nhìn rõ khiến cậu mất mặt trước người đó...
Khi về đến ký túc xá công ty, Ngạn Sơ mới chợt nhớ ra: "Sao anh ta lại biết mình cay quá?"
Vuốt đôi môi vẫn còn hơi tê dại: "Chẳng lẽ mình lộ rõ vậy sao…"
Chắc là môi bị cay sưng lên.
Ngạn Sơ trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng sự xấu hổ ấy nhanh chóng bị lời nói bên trong ký túc xá làm tan biến khi cậu vừa đến trước cửa.
“Rốt cuộc Ngạn Sơ có ý gì? Cậu ta nghĩ trên sân khấu cố tình làm trò thì mọi người chỉ quan tâm cậu ta thôi sao!”
Người nói có vẻ đang rất kích động nên Ngạn Sơ ở ngoài cửa nghe rõ ràng, vốn định đẩy cửa vào nhưng tay lại lặng lẽ rụt lại.
“Tôi không hiểu tại sao các cậu lại ngăn tôi, không cho tôi mắng cậu ta.


Mọi người còn đi an ủi cậu ta.

Cậu ta đã trưởng thành rồi! Có gì mà phải an ủi? Sai thì là sai thôi!”
“Quan Sóc, bình tĩnh.” Đội trưởng Dụ Thần Chu lên tiếng.
“Tôi bình tĩnh cái gì? Các cậu đừng quên chúng ta đến đây để làm gì? Chúng ta không phải đến để chơi.

Vì ước mơ, chúng ta đã luyện tập chăm chỉ trong ba năm! Chẳng phải để sau này đứng trên sân khấu một cách xứng đáng sao?”
“Quan Sóc, tôi hiểu ý cậu, nhưng mà…”
Quan Sóc ngắt lời, tiếp tục nói: “Bây giờ khó khăn lắm mới debut, mới một năm mà chân còn chưa đứng vững, liền có người bắt đầu không nghiêm túc, các cậu dám nói Ngạn Sơ mấy ngày nay không kéo cả nhóm xuống à?”
“Có chuyện xảy ra, đội trưởng Dụ phải vội vã đứng ra chịu trách nhiệm.

Mọi người nỗ lực giúp cậu ta, mà cậu ta lại coi mọi người như kẻ ngốc.”

“Đúng vậy, cậu ta có gương mặt đẹp thì sao, sau này không nổi tiếng được thì có thể đi đóng phim hay theo sự sắp xếp của công ty thì cũng sẽ nổi thôi, nhưng nhóm chúng ta không chịu nổi sự trì hoãn của cậu ta.”
“Nếu sớm biết trước chuyện sẽ thành ra thế này thì trước đây chúng ta đã không đồng ý để Vương Thế Cương nhận cậu ta vào nhóm!”
“Quan Sóc, đủ rồi!” Dụ Thần Chu quát lớn: “Cậu phát điên rồi à?”
Tống Thức Án bước tới đè vai cậu ta lại: “Tiểu Sóc, vừa nãy cậu nói hơi quá rồi đấy.”
Cách một cánh cửa gỗ, Ngạn Sơ hơi ngẩn người.
Ngay giây tiếp theo, cánh cửa ký túc xá bất ngờ bị kéo mạnh từ bên trong, khiến đồng tử của Ngạn Sơ co lại vì kinh ngạc.
Mọi người đều nhìn chằm chằm cậu, trong phòng bỗng chốc trở nên im lặng như tờ.
Đây là lần thứ hai hôm nay Ngạn Sơ cảm thấy xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận