Nghe lén đồng đội bàn tán rồi bị bắt quả tang, hơn nữa….
trung tâm của cuộc trò chuyện ấy lại chính là cậu.
Người mở cửa là Quan Sóc, anh ta chỉ khựng lại hai giây, rồi ngay lập tức lấy lại vẻ mặt khó chịu, hậm hực bước ra khỏi ký túc xá.
Khi đi ngang qua Ngạn Sơ, anh ta còn cố ý va mạnh vào vai cậu.
Ngạn Sơ bị đụng phải nên phải nghiêng người tránh sang bên, nhìn bóng lưng giận dữ của Quan Sóc, cậu chỉ biết im lặng chịu đựng.
Thử nghĩ, nếu là mình và đồng đội dày công chuẩn bị tiết mục biểu diễn nhưng lại bị phá đám thì tâm trạng chắc chắn cũng chẳng thể vui nổi.
Ngạn Sơ hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Quan Sóc, đối với những lời chỉ trích vừa rồi của anh ta, cậu không có cách nào phản bác.
Chẳng lẽ cậu lại mở miệng nói thẳng rằng mình là người xuyên không, căn bản không biết hát hay nhảy sao?
Dựa theo ký ức còn sót lại của cơ thể này, ban đầu nhóm nhạc SAP dự định debut với bốn thành viên.
Bốn người ấy đã ở công ty ba năm làm thực tập sinh, mỗi ngày đều khổ luyện vất vả và trải qua đủ loại huấn luyện của công ty.
Nhưng đến năm thứ hai của bọn họ thì "Ngạn Sơ" xuất hiện, bị quản lý Vương Thế Cương mạnh tay nhét vào nhóm bốn người vốn đã có sự ăn ý.
Ngay từ đầu, bọn họ đã rất khó thích nghi vì "Ngạn Sơ" chẳng khác gì một tân binh mới, cũng may sau khi trải qua hai năm rèn luyện khắc nghiệt, cậu cũng dần dần theo kịp tiến độ của mọi người.
Nói cách khác, ngoài "Ngạn Sơ" chỉ luyện tập bên ngoài hai năm thì những người còn lại đều đã luyện ba năm.
Sau khi ra mắt, nhóm SAP cũng không mấy nổi bật.
Hiện tại, bọn họ đã ra mắt được một năm, gần đây dường như có dấu hiệu khởi sắc.
Nhưng đúng vào lúc này, Ngạn Sơ - người từ thời cổ đại xuyên không đến - lại xuất hiện bất ngờ.
Như thể một gáo nước lạnh dội xuống, làm tắt ngấm ngọn lửa vừa mới nhen nhóm.
Là một nhóm nhạc nam, họ cùng vinh thì cùng hưởng, cùng chịu thì cùng gánh.
Họ là một team, nhất định phải có tinh thần đồng đội, bất kể sân khấu biểu diễn nào, thiếu một người cũng không được.
Ngạn Sơ cảm thấy mình xuyên không đến thật chẳng đúng thời điểm, vừa vặn xuất hiện giữa lúc họ chuẩn bị thay đổi lớn.
Việc này nếu đổi lại là ai khác thì ai mà không sững sờ? Ngay giây phút ấy, cậu còn nghi ngờ liệu đây có phải là thế giới thật hay không…
"Tiểu Ngạn, cậu...!trở về rồi à, tôi còn định đi tìm cậu.
Cái đó...!Quan Sóc, cậu ấy chỉ ăn nói thẳng thừng thế thôi, chứ trong lòng không nghĩ vậy đâu, đừng để trong lòng." Nhóm trưởng Dụ Thần Chu là người đầu tiên lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.
Tống Thức Án lập tức an ủi: “Tiểu Sóc dạo này tính khí nóng nảy, đừng để ý đến cậu ta.
Sao cậu ra ngoài mà ăn mặc thế này? Không lạnh à? Mau vào trong cho ấm đi.”
Bị Tống Thức Án kéo vào phía sau cửa, Vưu Kỳ đột nhiên xuất hiện từ phía sau, gần như leo hẳn lên người Ngạn Sơ khiến Ngạn Sơ bị đè nặng, hơi khom người xuống.
Vưu Kỳ lớn hơn Ngạn Sơ một tuổi nên tính cách lại rất năng động và thoải mái, cậu ta để tóc ngắn màu vàng kim.
Lúc này, Vưu Kỳ áp sát vào tai Ngạn Sơ, cười nói: “Tiểu Ngạn Tử đừng tức giận, lát nữa bọn anh sẽ giúp cậu xử Quan Sóc ca một trận, haha.”
“Tiểu Vưu, xuống đi, cậu đè cậu ấy không thở nổi kìa.” Dụ Thần Chu là người lớn tuổi nhất trong nhóm, đúng kiểu “anh cả bảo mẫu”.
Trong mắt anh thì cả bốn người còn lại đều như em út, ai cũng có tính trẻ con và anh luôn cảm thấy phải chăm sóc họ thật tốt.
Tống Thức Án trưởng thành hơn một chút nên nhiều việc trong nhóm không hoàn toàn chỉ một mình Dụ Thần Chu gánh vác.
Tuy tính cách của mỗi người đều khác nhau nhưng sau nhiều năm ở chung thì họ đã thực sự thấu hiểu được nhau và có tình cảm đặc biệt với nhau.
Quan Sóc tuy bình thường miệng lưỡi sắc bén nhưng nói nặng lời như hôm nay thì đây là lần đầu tiên.
Dụ Thần Chu hiểu quá rõ tính tình của Quan Sóc tuy thẳng thắn nhưng cũng dễ xúc động.
Đợi xem, lát nữa kiểu gì cậu ta cũng sẽ hối hận vì những lời nói hôm nay.