Hôm qua sau khi sống lại, Lâm Ngộ Phàm đi tìm thầy bói, cả ngày không thấy Đông Ca Nhi.
Cô treo khăn lên giá rồi hỏi Quế Hương: “Em có thấy Đông Ca Nhi đâu không?”
Quế Hương đổ nước sôi còn lại vào bình giữ nhiệt, “Không biết sao mà tối qua em gọi nó không thèm trả lời.
Bình thường ngày nào cũng đến vài lần để xin kẹo, hôm qua cho kẹo mà nó còn không ăn.”
Đông Ca Nhi đang tuổi ham ăn, cho kẹo mà không ăn thì thật là lạ.
Lâm Ngộ Phàm đeo khuyên tai ngọc trai, “Hôm qua mợ ba mời thầy bói đến nhà à?”
Mợ ba chính là chị dâu ba của cô, vợ của Triệu Minh Kiệt, mẹ ruột của Đông Ca Nhi.
“Đúng vậy, Hồng Ngọc ở phòng mợ ba nói thế.
Cậu ba cũng có mặt, tối qua bọn họ còn đóng cửa nói chuyện rất lâu.” Thấy trời bên ngoài đã sáng, Quế Hương tắt đèn dầu.
Lâm Ngộ Phàm hơi dừng tay, suy nghĩ sao lại trùng hợp đến vậy, không ngờ bọn họ cũng mời thầy bói?
Sau khi cô thu dọn đồ đạc xong liền gấp tờ giấy đỏ của thầy bói lại, cầm trong tay rồi mở cửa ra ngoài.
Hôm nay trời chỉ có sấm chứ không mưa, trời sáng mờ mờ, bên ngoài vang lên tiếng cười đùa của em gái Đông Ca Nhi.
Lâm Ngộ Phàm sống ở góc tầng hai phía tây, còn bà cụ sống ở tầng hai phía đông, muốn qua đó phải xuống lầu trước.
Trong sân dán đầy giấy đỏ chữ “Hỷ”, đèn lồng treo khắp nơi để chuẩn bị cho đám cưới của con trai cả nhà lớn.
Đến tầng hai phía đông, mợ cả cùng cô hai đã đến sớm, đang ngồi chờ để chào bà cụ.
Cô hai thấy Lâm Ngộ Phàm thì hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm sau khi em dâu bốn góa chồng, không phải chăm sóc người bệnh nữa thì trông càng ngày càng xinh đẹp hơn thì phải.
Lâm Ngộ Phàm lên tiếng chào hỏi: “Chị dâu cả, chị hai.”
“Đến đây, ngồi đây này.” Cô hai nhiệt tình nhường chỗ.
Lâm Ngộ Phàm ngồi xuống bên cạnh cô hai, đối phương có ngoại hình mập mạp, ngồi đó trông như một tượng Phật Di Lặc vậy.
Mợ cả đang bóc hạt sen, liếc mắt vào phòng trong, khẽ nói với Lâm Ngộ Phàm: “Vợ chồng chú ba đang ở trong đó.
Không biết họ đang bàn bạc gì với bà cụ nữa.”
Lâm Ngộ Phàm chỉ mỉm cười không đáp.
Gần đây, chị dâu cả bận rộn lo đám cưới cho con trai, thời chiến thiếu thốn vật tư, nhà không đủ tiền, mọi việc đều phải giản tiện, nhà gái lại không hài lòng nên khiến bà lo lắng đến phát phì.
Cô hai tiếp tục nói chuyện con gái lớn nhà mình sắp đi xem mắt.
Triệu Uyển Nghi vốn gả về phía bắc, vì chiến tranh nên tháng trước cả nhà chuyển đến Hải Thành, hiện đang ở tạm nhà người thân, chưa dọn ra ngoài.
“Trưa nay Triệu Chi Ngạo chắc chắn sẽ đến chứ?”
Mợ cả đáp: “Đến, mai hắn bận không dự tiệc cưới được nên hôm nay chắc chắn sẽ đến.
Dù giàu có quyền thế đến đâu thì hắn vẫn phải nể mặt nhánh thứ hai nhà chúng ta.”
“Có nên để Hoan Nhi gặp hắn không nhỉ?”
“Trưa nay làm ba bàn, cô cứ dẫn Hoan Nhi ngồi cạnh bà cụ, khi Triệu Chi Ngạo đến chào bà cụ, chẳng phải sẽ gặp nhau sao?”
Cô hai gật đầu liên tục: “Sắp xếp vậy cũng tốt.
Nếu thành thì đúng là thân càng thêm thân.”
“Đúng vậy, đều là người nhà, tốt quá rồi còn gì.
Giờ Triệu Chi Ngạo giàu có lắm, nghe nói hắn có đồn cao su ở Nam Dương, công ty lốp xe ở cảng thành, còn có hãng xe, hãng buôn, làm ăn lớn nên quen biết toàn nhân vật quan trọng.
Đến lúc đó nhà cô cũng không cần thuê nhà ở đây nữa, có thể cùng con gái và con rể đến Cảng Thành hưởng phúc rồi.”
Mợ cả tuy cười tươi nhưng trong lòng rất phiền vì cô em chồng đến lánh nạn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin