May mà cậu cũng không phải không để ý đến gì, cậu để ý đến con mèo đang quấn quanh chân mình.
"Hao Lỗ.
" Gối nhỏ nghĩ đến trưa nay Hao Lỗ đã thay cậu chịu tội, trong lòng vô cùng áy náy.
Cậu ngồi xổm xuống, dùng ngón tay lấy một chút mứt đưa đến dưới mũi Hao Lỗ, vừa áy náy vừa lấy lòng hỏi: "Có muốn, nếm thử không?"
Hao Lỗ hít hít mũi, không hứng thú với mứt trên ngón tay cậu.
Nó kiêu kỳ quay mặt đi, giơ chân trước lên vỗ mạnh vào tay cậu.
Mứt trái cây nào có chơi được đâu.
Hao - người chơi lão luyện - Lỗ nghĩ vậy.
Đệm thịt dày và mềm mại "bốp" một cái vào mu bàn tay gối nhỏ, gối nhỏ bị Hao Lỗ vỗ một cái bất ngờ không kịp đề phòng.
Lọ mứt cũng không cầm chắc, từ trong tay cậu trượt xuống, "bịch" một tiếng rơi xuống nền gạch.
Thân lọ mứt bị rơi xuất hiện từng vết nứt nhỏ.
Mứt trái cây đặc và ngọt ngào lập tức tràn ra từ vết nứt, miệng lọ cũng chảy ra.
Ngay khi gối nhỏ luống cuống muốn cứu vớt chút mứt vào bụng mình thì cậu bỗng nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra.
Tiếp theo là tiếng kim loại leng keng va vào nhau.
Gối nhỏ nhìn đôi tay dính đầy mứt của mình, khóc không ra nước mắt.
Cậu vô cùng áy náy nhìn Hao Lỗ, lập tức biến về nguyên hình.
"Meo!"
Hao Lỗ vô cùng phấn khích nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, nó biết cậu sẽ chơi trốn tìm với nó mà.
Nó còn chưa kịp tiếp tục trò chơi dang dở vào buổi trưa thì đã ngửi thấy mùi quen thuộc hơn.
Phần gáy đáng thương lại một lần nữa bị túm lấy.
Bên tai nó vang lên giọng nói bình tĩnh nhưng đè nén của ba nuôi.
"Trưa nay ba đã nói với con thế nào? Hử? Hao Lỗ?"
Hao Lỗ bị Lục Miên Chi nhốt ra ban công.
Anh rất tức giận nhưng hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn là dạy dỗ con mèo kia.
Lục Miên Chi mặt mày u ám, dọn sạch mứt còn sót lại trên sàn, vò chăn điều hòa thành một cục ném vào máy giặt, sau đó Lục Miên Chi lại đun một ấm nước, pha thêm nước lạnh thành nửa chậu nước ấm.
Anh luôn cho rằng nước quá nóng hoặc quá lạnh sẽ làm giảm tuổi thọ của gối nhỏ.
Cũng như anh cho rằng giặt gối nhỏ bằng máy không tốt bằng giặt tay.
Lục Miên Chi đưa tay thử nhiệt độ nước, tầm mắt chuyển đến gối nhỏ bên bồn rửa mặt, dính một cục mứt lớn trông thật thảm hại, sự bực bội trong mắt anh lại chuyển thành thương xót.
Nhưng gối nhỏ không cảm nhận được sự thương xót của Lục Miên Chi dành cho mình.
Đặc biệt là khi bị nhúng vào nước, bị Lục Miên Chi tùy ý và vô liêm sỉ bóp mạnh.
Lục Miên Chi thực sự dám động vào bất cứ chỗ nào.
Cho dù cậu chỉ là gối nhỏ, cũng, cũng không thể bóp như vậy được!
Mặc dù cũng, cũng khá thoải mái nhưng không thể bóp mãi được!
Gối nhỏ xấu hổ đến mức sắp ngạt thở, đầu óc choáng váng.
Nếu nó vẫn duy trì hình dạng con người, dù da mặt có dày đến đâu thì chắc chắn cũng đỏ bừng.
Đừng nói đến việc da mặt mỏng, căn bản không chịu nổi sự xoa bóp tùy ý của Lục Miên Chi.
Lục Miên Chi vô tội vẫn đang nghiêm túc giặt giũ gối nhỏ của mình.
Cũng không nhận ra nhiệt độ của gối nhỏ trong tay đang cao hơn nhiệt độ thường một chút.
Nước trong chậu được thay hết lần này đến lần khác.
Lúc giặt xong, gối nhỏ đã chết lặng.
Mặt trời đã lặn từ sớm.
Nó bị Lục Miên Chi vắt sạch nước, cho vào máy sấy để sấy khô.
Lục Miên Chi vẫn chưa thấy đủ, còn nói thêm một câu: "Ngày kia có mưa rào.
Đợi mấy ngày nữa trời đẹp thì giặt lại một lần rồi đem ra phơi nắng.
"