Gối nhỏ thích phơi nắng.
Nhưng gối nhỏ không thích bị Lục Miên Chi giặt.
Cậu nằm trong máy sấy mặc cho hơi nước bốc hơi, mặc cho nguyên hình phồng lên.
Cùng với đó, nội tâm cũng phồng lên một chút.
Cậu đã là một cái gối nhỏ có thể hóa thành hình người rồi.
Không thể suốt ngày bị Lục Miên Chi ôm trong lòng, cũng không thể thỉnh thoảng bị vỗ mông hay giặt giũ được nữa.
Trong lòng cậu bỗng nảy sinh một chí khí nam nhi chưa từng có: Cậu muốn độc lập! Cậu muốn Lục Miên Chi! Cậu muốn bỏ nhà ra đi!
Đối với Lục Miên Chi hay đối với chính cậu, đây đều là một sự trưởng thành.
Gối nhỏ cong cong góc gối, già đời nghĩ.
Hai ngày tiếp theo, như Lục Miên Chi đã nói, ngyaf nào cũng mưa rào.
Dù sao cũng đang nghỉ hè, bên ngoài trời mưa, Lục Miên Chi cũng không ra ngoài.
Anh thậm chí còn không gọi đồ ăn ngoài, chỉ giải quyết tạm bợ bằng mì gói tích trữ trong nhà.
Nếu không làm bài tập, Lục Miên Chi cũng chỉ đọc sách xem phim, giết thời gian, phần lớn thời gian vẫn ngủ trên giường.
Nói là ôm gối nhỏ ngủ hai ngày cũng không quá.
Thật quá sa đọa!
Gối nhỏ tức giận nghĩ.
May mắn là đến ngày thứ ba, trời bên ngoài cũng quang thêm chút.
Nghe nói vẫn sẽ có mưa rào nhưng Lục Miên Chi nghe hai cuộc điện thoại rồi vẫn ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, anh đã chuẩn bị đủ thức ăn mèo cho Hao Lỗ.
Điều này có nghĩa là, người phải đến tối mới về.
Đây chính là cơ hội!
gối nhỏ trên giường khó khăn lật hai vòng, lật đến chính giữa giường, sau khi xác định sẽ không đập đầu, nháy mắt cậu đã biến thành hình người.
Quần áo của Lục Miên Chi hầu hết đều do mẹ Lục mua.
Mẹ Lục thường xuyên đi nước ngoài tổ chức triển lãm tranh, thấy cái nào thích thì mua luôn rồi gửi thẳng về cho Lục Miên Chi.
Cậu út họ Lục thấy vừa mắt thì giặt rồi mặc, còn những bộ lòe loẹt thì cất nguyên trong tủ.
Gối nhỏ lục từ dưới tủ ra hai chiếc áo phông ngắn tay mà chưa từng thấy Lục Miên Chi mặc, một chiếc mặc lên người, một chiếc bỏ vào túi mua sắm thân thiện với môi trường.
Phải có đồ để thay chứ.
Gối nhỏ thầm nghĩ.
Lại lục thêm hai chiếc quần bò.
Lục Miên Chi cao hơn gối nhỏ, chân cũng dài hơn.
Gối nhỏ đành lấy kéo cắt bớt một đoạn quần, lại xắn lên hai lần, che đi phần viền xù xì.
Gối nhỏ rất hài lòng với chiếc quần mới "tự may" của mình.
Mặc vào người đi vài bước, lại từ từ dừng chân.
Hơi khó chịu.
Lục Miên Chi hàng ngày mặc quần kiểu này mà không thấy thô ráp sao?
Gối nhỏ nhíu mày suy nghĩ vành tai đột nhiên đỏ bừng.
Hình như cậu thiếu một chiếc quần lót.
Gối nhỏ cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Đỏ mặt cởi quần bò ra, lại lục trong tủ quần áo lấy ra hai chiếc quần lót trắng.
Quần lót cũng không vừa.
Gối nhỏ cầm kéo so đo vài lần, cuối cùng vẫn tiếc nuối đặt kéo xuống.
Quá rộng.
Không thể sửa được.
Cậu cất kéo đi, mặc quần lót vào, lại thở hồng hộc mặc quần bò ra ngoài.
Thử đi vài bước, cảm thấy tốt hơn trước nhiều.
Ít nhất là không cọ xát.
Gối nhỏ mặt đỏ ửng nghĩ ngợi.
Ngoài quần áo, tiền cũng là vật dụng cần thiết.
Gối nhỏ rút từ trong ngăn kéo ra một xấp tiền giấy màu đỏ, cuộn lại nhét vào túi quần.
Chừng này chắc là đủ rồi.
Gối nhỏ cúi đầu vỗ vỗ túi quần phồng lên, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Trong ngăn kéo ngoài tiền giấy màu đỏ còn có mấy hộp vuông vức.
Hình như gọi là "nước hoa", là bạn của Lục Miên Chi tặng anh ấy.
Bạn của Lục Miên Chi xịt thơm phức nhưng gối nhỏ chưa từng thấy Lục Miên Chi dùng.