Thác Bạt Ấu An lập tức sáng bừng mắt lên.
Nàng hơi rướn người lên để nhìn cho rõ.
Cậu thiếu niên nhỏ tuổi tay cầm một chiếc hộp, từng bước đi đến, quỳ một gối xuống rồi nâng hộp lên, giơ cao quá đầu.
“Chúc mừng Vân Võ Đế đã có được tiểu Công chúa, chúc Công chúa tròn trăm ngày vui vẻ.
Đây là lễ vật mà quốc gia của chúng tôi dành tặng cho Công chúa.”
Vân Võ Đế nhẹ nhàng gật đầu, bảo Vân công công nhận lấy.
Tiểu thiếu niên đứng lên đi sang bên cạnh ngồi xuống.
Phía sau còn có nhiều người lên tặng lễ vật.
Nhưng ánh mắt của Thác Bạt Ấu An vẫn không rời khỏi người tiểu thiếu niên.
Thiếu niên nhỏ tuổi ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ ngồi, dáng vẻ nghiêm túc của hắn thật đáng yêu, đến mức làm người ta muốn ôm ấp, Thác Bạt Ấu An mở to đôi mắt nhìn hắn.
Vân Võ Đế nhìn xuống, thấy biểu cảm của con gái nhà mình, nhìn theo ánh mắt của nàng, hắn đưa tay che mắt nàng lại: “Sao vậy?”
“Chẳng lẽ trẫm không đẹp bằng tên đó sao?”
Thác Bạt Ấu An: ?
Có phải là đang ghen tỵ không?
Phụ hoàng của nàng.
Hừ.
Tính hơn đua của nam nhân thật là đáng ghét.
Thác Bạt Ấu An chớp mắt liên tục, Vân Võ Đế buông tay ra liền thấy nàng nhìn hắn không chớp mắt, đối diện với ánh mắt của hắn, nàng mỉm cười, môi cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Rất ngoan, rất dễ thương.
Bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay hắn, mỉm cười đáng yêu.
Nhìn thấy nụ cười đáng yêu nàng, cảm giác ghen tị trong lòng của Vân Võ Đế biến mất hoàn toàn.
Trong lòng hắn là sự dịu dàng như đại dương mênh mông: “Ngoan quá.”
“Bé ngoan của trẫm.”
Thật đáng yêu.
Một bé ngoan dễ thương như vậy nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, làm sao hắn có thể ghen được đây?
Tiểu thiếu niên ngồi phía dưới liếc mắt nhìn lên trên rồi lại cúi đầu xuống.
Sau khi các sứ giả của các quốc gia đã tặng lễ vật, ăn uống xong xuôi, họ được đưa đến nơi nghỉ ngơi mà Vân Võ Đế đã chuẩn bị.
Thác Bạt Ấu An cũng trở về trong vòng tay của bà vú.
Sau khi uống sữa và ngủ một giấc, nàng tỉnh dậy.
Bà vú thay tã cho nàng rồi chuẩn bị đưa nàng đi gặp Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu vẫn đang bận rộn với Vân Võ Đế ở đại điện.
Bà vú ôm đứa bé mập mạp đi trên đường trong cung, vừa rẽ vào một khúc cua thì gặp phải tiểu thiếu niên đến từ Miêu Cương.
Hắn cũng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn về phía họ.
Thác Bạt Ấu An nghiêng đầu nhìn hắn, định quay người để nhìn rõ hơn thì bà vú vội vàng ôm chặt nàng: “Công chúa có phải muốn gặp tiểu Hoàng tử của Miêu quốc không?”
Thác Bạt Ấu An gật đầu ngay lập tức.
Bà vú ôm nàng ngồi xuống: “Nô tì tham kiến tiểu Hoàng tử, đây là Trường An Công chúa của Vân Khê quốc chúng ta, tiểu công chúa thấy Hoàng tử rất đẹp nên muốn làm bằng hữu với Hoàng tử.”
Bà vú cười tươi, nụ cười không có gì là giả dối, vì thế Vu Mạc không cảm thấy quá khó chịu.
Hơn nữa...
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Thác Bạt Ấu An.
Không biết vì sao, mặc dù đứa bé này trông có vẻ ngốc nhưng đôi mắt kia của nàng lại rất thuần khiến.
Thuần khiết đến mức hắn nhịn không được muốn lại gần.
Đối diện với nụ cười đáng yêu của đứa bé, Vu Mạc bước về phía nàng vài bước rồi ngồi xuống để nhìn nàng.
Thác Bạt Ấu An được chiêm ngưỡng mỹ nhan từ phiên bản thu nhỏ của Ma Vương, không thể kiềm chế, nàng đưa tay nhỏ xíu ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay hắn.
Không còn cách nào khác, tay nàng quá nhỏ, chỉ có thể nắm được ngón tay như vậy thôi.
Vu Mạc biến sắc, vội rút tay lại: “Đừng chạm vào ta!”
Thấy nàng có vẻ bị tổn thương, hắn lập tức giải thích: “Người ta nói ta là người xui xẻo, ta không muốn mang sự xui xẻo đó đến cho ngươi.”
Thác Bạt Ấu An: ???
Nàng bỗng nhiên kích động vung tay lên, miệng phát ra những âm thanh ê ê a a như đang mắng mỏ.
Hừ, bọn họ mới là người xui xẻo đó!
Làm sao có thể coi tiểu ca ca đẹp trai như vậy là người xui xẻo chứ!
Đừng nghe bọn họ nói linh tinh.
Thấy nàng bỗng nhiên kích động, Vu Mạc ngẩn người, không hiểu tại sao nàng lại tức giận.
Bà vú cười giải thích: “Tiểu Hoàng tử, ý của Công chúa là những người đó chỉ toàn nói bậy.
Người đẹp như ngài chắc chắn không thể là người xui xẻo, xin ngài đừng để ý.”
Thác Bạt Ấu An vội vàng gật đầu!
Đúng vậy!
Bà vú nói rất đúng!
Bọn họ đều là nói bậy!
Ngài đừng để ý nhé!